Số 174
Ngày 1 tháng 10 năm 2016
Nguyệt San Giao Mùa
P.O. Box
378
Merrifield, Virginia
22116
USA
Thư Ngỏ
Bao nhiêu lần tháng mười đã qua nhưng tôi không có chút kỷ niệm nào về tháng mười, chỉ có nhớ mỗi ngày 20/10 là ngày Phụ nữ Việt nam, vào dịp này, phụ nữ ở Việt Nam, được người thân quen tặng hoa hồng, thiệp và kèm theo những lời chúc mừng, tôi cũng đã từng nhận ngần ấy thứ ... nhưng là của nhiều ngày tháng xa xưa, bây giờ trở thành dĩ vãng rồi, chỉ có vậy, không một lời cho tháng mười, trong khi năm nào tháng mười cũng đến với cái nắng hanh vàng óng ả đủ để phơi khô những hạt lúa mới gặt, với thời tiết chuyển từ mưa sang nắng, sáng sớm hơi gió lành lạnh mơ man thịt da, bầu trời đêm tháng mười cao, đằm thắm, tháng mười dịu dàng như vậy mà từ lâu tôi vô tình không cảm nhận.
Tháng mười năm nay, tôi dừng lại quán bên đường và chọn một góc khuất, gọi ly cà phê, một mình lặng lẽ đếm từng giọt cà phê đang nhỏ xuống, thoáng nhớ đã có một ngày của tháng mười năm nào ấy, có ai đó cùng tôi vừa tận hưởng hương vị cà phê vừa ngắm mưa lất phất ngoài khung cửa sổ, rồi thôi, bây giờ nằm sâu trong tiềm thức rồi, ngồi đây dù sao cũng dễ chịu hơn phải buồn bã đối diện với căn phòng quạnh quẽ.
Bao nhiêu lần tháng mười nữa sau nầy có lẽ tôi sẽ trân quý, cho dù từ lâu không ai tặng quà 20/10, từ lâu không ai cho tôi cái để mai nầy còn gọi là kỷ niệm .. tôi vẫn một mình lặng yên thương đời mình như vị đắng cà phê.
Tháng mười về chợt nghe lòng lắng đọng
Buồn mênh mông theo nỗi nhớ bâng quơ
Còn ai đâu để mong ngóng đợi chờ
Chỉ mình ta lạc loài trong ảo ảnh
Tháng mười về hương mùa Thu lãng đãng
Sương khuya rơi hay nước mắt muộn phiền
Lá xạc xào mà ngỡ bước chân quen
Thoáng xao động ru hồn thơ bay bổng
Tháng mười về niềm đau thêm dai dẳng
Nhớ và quên ray rứt mãi không nguôi
Đêm miên man với chua xót ngậm ngùi
Chiều hờ hững một mình nơi quán vắng
Tháng mười về bên ly cà phê đắng
Giọt mưa thu rũ rượi khúc ca sầu
Tiếng gió gọi mời ngày tháng xanh xao
Ta vẫn nhớ cho dù ai lỗi hẹn
Tháng mười về mảnh trăng gầy hoang lạnh
Mây lang thang phiêu bạt cõi xa mù
Ta cúi mặt nghe bờ môi mằn mặn
Dỗ tình si bằng nửa giấc mộng du
Chung Thủy
Ban Biên Tập Giao Muà
Bài vở trên Giao Muà là do các tác giả gửi đăng và Giao Muà không chịu trách nhiệm về nội dung. Muốn xin trích đăng lại, xin liên lạc với GiaoMua@hotmail.com.
I . Thơ _______________________________________________________________________
1. Ngày Đầu Tiên | ______ Vành Khuyên | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
2. Khi Mùa Thu Tới | ______Trần Đan Hà | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
3. Tìm Đâu Lại Thuở Tóc Trinh Vai Người | ______ Jacaranda | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
4. Thu Buồn | ______Song An Châu | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
5. Khát Bờ "Nước Trong" | ______ Tình Hoài Hương | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
6. Đêm Đột Kích | ______ Phan Tưởng Niệm | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
7. Thu Chiều | ______ Trần Huy Sao | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
8. Chiều Thu | ______ Hồ Thụy Mỹ Hạnh | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
9. Hạ Tàn Thu Tới |
______ ChinhNguyên/H.N.T. 10. Ước Mơ. |
|
______ NguyênHOANG | 11. Ngợi Ca Ngày Tháng Dịu Êm
|
|
______ Phan thái Yên | 12. Chia Một Nỗi Buồn |
|
______ Du Yên | 13. Ướt Mi |
|
______ Trần Thành Mỹ |
14. Bài Thơ Tháng 9
|
|
______Nguyễn Thị Giáng Châu |
15. Hương Phấn Mùa Thu |
|
______ Nguyễn Thị Thanh Dương. |
16. Loài Chim Di Trú |
|
______ Chung Thủy |
17. Một Chút Cho Bạn Bè Và Qủy Nhỏ |
|
______ Hồ Chí Bửu |
18. Vuốt Ve Sợi Mộng |
|
______ Nam Thảo |
19. Thu Cách Biệt |
|
______ Hàn Thiên Lương |
20. Tiềm Thức |
|
______ Sông Cửu |
21. Vẫn Chờ Đợi Em |
|
______ Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp |
22. Mùa Thu Về Em Có Buồn Không |
|
______ Lê Miên Khương |
|
II . Văn _______________________________________________________________________
1. Bé Mốc Ngày Xưa ___________ Nguyễn Thị Thanh Dương | 2. Hiến Chương Tình Yêu (truyện dài nhiều kỳ) ___________ Tình Hoài Hương |
3.Tự Hào ___________ Vành Khuyên |
4. Kẻ Trộm Vô Hình ___________ Hai Hùng SG |
III . Trả Lời Bạn Đọc__________________________________________________
1. Nhắn Tin/Trả Lời Bạn Đọc _______ Ban Biên Tập |
I . Thơ __________________________________________________
II . Văn___________________________________________________________
Nguyễn Thị Thanh Dương
2. Hiến Chương Tình Yêu (truyện dài nhiều kỳ) Tình Hoài Hương
Hiến Chương Tình Yêu Tình Hoài Hương
Vành Khuyên
Vành Khuyên
Hai Hùng SG.
Hai Hùng SG. IIỊ Hộp Thư Toà Soạn
___________________________________________________
Thể lệ để nhận Nguyệt San Giao Muà:
1) Để vào danh sách của NSGM (subscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
Địa Chỉ Liên Lạc:
Nguyệt San Giao Muà
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
Từ phi trường Tân Sơn Nhất, Khoa được gia đình chú Tuyên đón về nhà ở Bà Chiểu chơi mấy hôm.
. Hôm nay Khoa mới xách va ly trở về xóm cũ Gò Vấp.
Mới rời xa Việt Nam 6 năm mà đường phố thay đổi lạ hoắc cũng may vẫn còn những dấu vết hay chi tiết quang cảnh cụ thể khác để anh không đi lạc.
Cổng vào chùa Thiền Quang đây rồi, cũng là ngõ chính dẫn vào nhà anh phải đi qua một khu mả bằng đá ong, những tảng đá ong nằm có, đứng có, cao hơn đầu người, người ta đồn rằng của người Pháp xây hồi xưa, nên lối xóm quen gọi là khu mả Tây. Trẻ con khu xóm vẫn chơi đùa ở đó, leo trèo lên những ngôi mả.
Nay khu mả Tây không còn nên trông cái ngõ như rộng ra.
Gặp anh, nhận ra anh, ai cũng cất tiếng hỏi han thân mật bù cho những tháng năm sống ở Mỹ hàng xóm lạnh lùng như người tình đang trong cơn hờn dỗi.
Căn nhà của anh được bao quanh bằng bức tường gạch thấp, phía trên cắm những hàng rào bằng sắt và vẫn là hai cánh cổng sắt nhưng không còn cây hoa giấy màu đỏ bên cạnh xòe cành lá và hoa đung đưa trong gío nữa.
Chưa kịp tra chìa khóa mở cổng thì một bà hớn hở từ đâu bước vội đến:
- Cậu Khoa mới về thăm nhà hả? Sống ở Mỹ vui lắm hả cậu?
Khoa chưa kịp nhận ra ai cũng mỉm cười đáp lại:
- Vâng, chào bác, sống ở đâu cũng có vui có buồn.
- Có nhớ ra tôi không nào? Tôi ở đằng sau nhà cậu đấỷ
Khoa nhìn bà lâu hơn và gật đầu:
- À, bác tên Năm, làm nghề thêu nên thành tên Năm Thêu chứ gì? Bây giờ bác còn sống bằng nghề thêu, rua gì không?
- Theo nghề đó là chết đói luôn cậu ơi, thời buổi hiện đại, nghề thêu đan, may vá phải dẹp tiệm nhường cho sản xuất công nghiệp hàng loạt. Tôi chuyển .ngành? rồi, nấu cơm bán cho mấy em công nhân tạm trú ở xóm này, dân miền Trung, miền Bắc ?di cử vào, đói nghèo nên dễ tính, dễ chịu. Hàng cơm tôi cũng đủ sống qua ngày.
Bà Năm Thêu đon đã mời mọc một hơi:
- Cậu về đây bao lâu? khi nào đi chơi đâu ăn đó thì thôi, còn về nhà thì ăn cơm ủng hộ hàng tôi nghe? Tôi biết Việt Kiều thì chỉ ăn ở những nhà hàng nổi tiếng hay sang trọng, nhưng cậu thử ăn hàng tôi cho biết đá vàng, ăn bữa nào tính tiền bữa đó, đơn giản và sòng phẳng mà. Việt Kiều tôi sẽ nấu loại đồ ăn cao cấp tiêu chuẩn Việt Kiều, nhưng gía cả vẫn là tình làng nghĩa xóm.
Khoa cảm động, khiêm nhường và hào hiệp:
- Việt kiều mới là thèm những món ăn bình thường dân dã đó bác Năm Thêu. Nhiều người từ hải ngoại về Việt Nam chỉ để ăn cơm nhà rau dưa. Tôi đồng ý ăn cơm ủng hộ hàng bác, vì tôi sẽ ở Việt Nam khá lâu và thường xuyên ở nhà.
Bà Năm Thêu còn nhiều chuyện, hỏi tới luôn:
- Nghe nói cậu về bàn căn nhà này, phải hôn? Có gì tôi kiếm người ?mai mối? cho mau lẹ?
- Uả, sao bác biết tôi về Việt Nam để bán nhà?
- Dễ ợt mà, mỗi lần ông chú của cậu đến quét dọn hay sửa sang nhà cửa tôi có nói chuyện và hỏi thăm về gia đình cậu hoài, nghe nói ở bển gia đình cậu ổn định, khá gỉa tôi cũng mừng giùm. Vừa rồi ông Tuyên nói là cậu sẽ về bán căn nhà này. Thế là ông Tuyên sẽ rảnh tay khỏi phải lò mò từ Bà Chiểu đạp xe xuống Gò Vấp để chăm sóc căn nhà vắng chủ nữa.
- Dạ, đúng thế. Đáng lẽ tôi bán nhà trước khi xuất cảnh nhưng để lại cho gia đình thằng em vợ chờ đi xuất cảnh sau. Nó dùng dằng mãi mới chịu đi nên giấy tờ bảo lãnh trễ hơn tôi mấy năm.
- Nhờ vậy mà hưởng lời đó cậu. Đúng là số cậu trời cho hưởng mà, được gia đình vợ bảo lãnh đi Mỹ sung sướng mọi bề, ngay thời điểm này nhà cửa đang hút gía dữ dội lắm, căn nhà của cậu nằm trong khu đất rộng, có vườn cây, lại thuộc phạm vi thành phố nên khẳm tiền chứ không ít đâu.
Khoa đùa vui:
- Trời, bác Năm Thêu chuyển ngành nghề môi giới địa ốc chắc sẽ thành công hơn nấu cơm tháng đấy.
Bà Năm Thêu nhắc lại:
- Thôi vậy nghen, chiều nay cậu ăn cơm nhà không? thì có cơm mang sang nhà cậu liền.
Khoa nể lòng bà hàng xóm:
- Vâng, chiều nay cho tôi mở hàng một bữa thử coi, nhớ là mấy món ăn nhà quê dân dã nhé. Tôi muốn ở nhà vài ngày, sống lại kỷ niệm rồi mới đi thăm bạn bè sau.
Bà hàng xóm nhanh nhẩu tốt bụng đi rồi, Khoa mới thực sự bước vào nhà mình, hầu hết những đồ đạc của vợ chồng Khoa để lại, gia đình người em vợ vẫn giữ y nguyên, có lẽ vì họ nghĩ cũng sẽ đi xuất cảnh nên chẳng cần thay đổi hay mua sắm thêm đồ mới làm gì.
Khoa ra vườn sau, khu vườn trồng nhiều cây mít và cây na, lá rụng quanh năm. Anh dẫm chân lên lớp lá khô tưởng như mùa lá cũ năm nào vẫn nằm ngoan hiền ở đây đợi anh về hội ngộ.
Những cây mít đang treo đầy qủa, anh còn nhớ cây này là mít dừa, cây kia là mít nghệ, múi mít loại nào cũng to bằng cả nắm tay. Còn những cây na cũng có giống na dai, giống na bở. Na để chín cây, mắt na nở ra, nhẹ tay bóp qủa na, ăn những múi na trắng thơm ngon ngọt lạ lùng
Trong vườn có một cái giếng sâu và trong, cạnh đó là buồng tắm. Khoa sung sướng được sống lại qúa khứ, anh ra quay nước giếng đổ đầy thùng trong buồng tắm và mang những thứ xà bông, dầu gội đầu vào tắm gội, tưởng như mình vẫn đang sống ở Việt Nam của 6 năm về trước.
Tắm xong Khoa vào nhà ngủ một giấc thoải mái, chưa tỉnh giấc hẳn thì đã nghe có tiếng gõ cửa rụt rè, Khoa vội ngồi dậy vuốt sơ mái tóc và ra mở cửa, anh ngạc nhiên khi thấy một khuôn mặt xinh đẹp, một cô gái lạ, rất trẻ, đang khép nép bên ngoài. Trong phút giây này, khỏanh khắc này, anh bỗng nhớ đến bao năm về trước, Huyền cũng đã e ấp gõ cửa nhà anh, cho anh cảm xúc xao xuyến bất ngờ.
- Dạ, em chào anh?
Khoa bối rối:
- Cô tìm ai? Cô có đi lầm nhà không?
- Dạ, em tìm anh Khoảmá em sai em đến giao cơm chiều cho anh.
Bây giờ Khoa mới để ý đến gỉo cơm trên tay cô gái. Thì ra lúc nãy anh vào nhà và quên không khóa cổng nên cô gái mới đến thẳng cửa nhà anh như thế này. Cô có đôi mắt to đen như nhung mang phảng phất nét buồn, làm người khác nhìn mà phải u uẩn theo. Dáng cô thon thon cao ráo, không lẽ cô là con gái bà Năm Thêu ? người đàn bà suốt một thời tuổi trẻ chăm chỉ ngồi bên khung vải thêu, rua, đến nghọeo cả cổ và gù cả lưng ?
Thấy chủ nhà tần ngần chưa chịu tin, cô gái giới thiệu thêm về mình:
- Anh không nhớ em thì thôi, nhưng để em kể ra nhé, ngày xưa em hay sang nhà anh bồng em bé và đút cơm cho con anh đó, em là bé Mốc.
- Ôi, bé Mốc !!
Khoa reo lên, thêm một lần nữa ngạc nhiên, anh nhớ ngay ra con bé Mốc nhếch nhác ngày xưa, bây giờ lại biến hóa thành cô gái đẹp xinh duyên dáng y như trong chuyện cổ tích thần tiên. Giây phút gặp gỡ đầu tiên vẻ đẹp của cô làm anh chóang váng, bây giờ định thần nhìn kỹ lại, đúng là cô gái có những nét hao hao bé Mốc. Mà sao ngày xưa anh ghét nó thế? chỉ sợ nó lây cái vẻ xấu và bẩn của nó sang cho con anh thôi, nhưng Huyền vợ anh vốn thương người, muốn giúp nhà bà Năm Thêu chứ thuê mướn người bồng em đầy rẫy trong xóm, thiếu gì người khá hơn nó.
Cô gái thao thao kể tiếp:
- Nhà em nghèo, má em đã đưa em sang nhà anh chịđể coi em, bồng em để anh chị cho chút tiền được đồng nào hay đồng đó. Năm đó em 13 tuổi.
Khoa hỏi một câu ngẩn ngơ vì vẫn còn bối rối trước vẻ xinh đẹp của cô Mốc:
- Nhưng sao em lại là bé Mốc nhỉ?
- Má em nói hồi nhỏ em xấu xí, lại bẩn thỉu, mốc meo và ốm tong teo, bé xíu nên gọi em là bé Mốc chết tên luôn, còn tên thật của em không đẹp lắm, nhưng cũng?đỡ hơn. Em tên là Nguyễn thị Nâu.
Khoa thành thật:
- Dù bé Mốc ngày xưa hay cô Nâu ngày nay, cả hai tên đều lạ cả.
Cô Nâu mang giỏ cơm vào nhà, cô nhẹ nhàng và cẩn thận lôi ra chén bát đũa thìa và cơm canh nóng hổi để lên bàn rồi nói:
- Mời anh dùng cơm kẻo nguội, má em nấu món dân quê theo ý anh, cần món gì anh cứ yêu cầu mỗi ngày nghe. Em về đây, lát nữa em sang thu dọn chén đũa.
- Sao cơm bình dân mà bát chén kiểu sang vậy cô Nâu?
Cô Nâu mỉm cười:
- Anh không nghĩ ra hả? vì anh là Việt Kiều thì cũng phải lịch sự với anh chứ, mấy chén đũa này má em mới sắm riêng để phục vụ anh đó.
Khoa cảm động ngẩn ngơ. Cô Nâu nói xong từ tốn cúi đầu chào và ra về, dù Khoa chỉ muốn cô ở lại nói chuyện và dù có ăn cơm canh nguội lạnh anh cũng vui lòng.
Bà Năm Thêu cho anh ăn cơm với món đọt rau lang luộc chấm nước mắm tỏi ớt, và món tôm đất rim mặn. Qủa thật là ngon miệng..
Ăn xong Khoa rửa tất cả chén bát sạch sẽ và đợi chờ cô Nâu đến.
Cánh cổng ngoài vẫn chỉ khép để đợi cô vào tận cửa nhà, cô đến đúng hẹn, lần này cô lại thay cái áo khác. Thấy mọi thứ đã sạch sẽ sẵn sàng, cô Nâu không hài lòng:
- Kìa anh, sao anh lại rửa ?, lần sau anh cứ để em làm cho, đó là việc của em mà.
- Tôi rảnh cũng chẳng biết làm gì.
- Việt Kiều như anh hiền qúa chừng, người ta về Việt Nam là tưng bừng hoa lá ngoài đường, ngoài qúan đó anh.
Ngay từ đầu cô Nâu đã xưng hô ?anh, em? nên Khoa cũng thoải mái, tự nhiên, dù ngày xưa con bé ranh này anh coi như đồ con nít.
- Nay mai anh cũng sẽ đi thăm bạn bè, họ hàng chỉ có gia đình ông chú chứ chẳng còn ai.
Lần này cô Nâu ngồi nói chuyện lâu hơn. Trong căn nhà vắng êm đềm cô gái như một bức tranh thiếu nữ rực rỡ bội phần làm tâm hồn đa cảm yếu đuối của Khoa bị choáng ngợp trước hào quang của cô Nâu.
Cô kể nhà cô từ xưa đến giờ vẫn nghèo, cô bỏ học khi xong bậc tiểu học, làm đủ thứ nghề lao động và bây giờ thì ở nhà phụ với mẹ nấu cơm, bán cơm trong xóm lao động này. Đôi mắt cô có lúc lóng lánh như muốn khóc, Khoa phải chạnh lòng:
- Không ngờ hoàn cảnh em đáng thương thế.
Khi cô Nâu đứng lên chào tạm biệt ra về, Khoa tiễn cô ra cửa, khỏang cách hai người rất gần, mùi hương thơm nào đó từ người cô làm anh thoáng ngây ngất. Đôi mắt cô nhìn anh giùng giằng và sâu thẳm:
- Em về nhé. Mai anh có ăn cơm không?
Khoa trả lời không cần suy nghĩ:
- Coi như ngày nào anh cũng ăn cơm hai buổi, cho dù đi đâu anh cũng về ăn cơm?nhà.
Cô Nâu ngoan ngoãn:
- Dạ, em sẽ ngày hai buổi mang cơm phục vụ anh.
Cô Nâu về rồi, nhưng hình ảnh bé Mốc ngày xưa lại lần lượt hiện ra.
Dạo đó anh và Huyền ở trong căn nhà này, hai đứa con, đứa lên 4 và đứa lên 2. Vợ anh làm kế tóan tài chánh cho một công ty nước ngoài, còn anh là kỹ sư. Chiều đi làm về, mang hai đứa con từ nhà trẻ về, cả hai vợ chồng đều bận rộn nhiều chuyện khác. Thế là mới có chuyện con bé Mốc thỉnh thoảng sang nhà giữ em giùm để vợ anh nấu cơm, còn anh thì nghiên cứu đọc tài liệu bổ sung cho công việc đang làm tại hãng.
Bé Mốc qủa đúng là con bé nhà nghèo, quần áo lôi thôi cũ kỹ, đầu tóc rối ren, mặt thì nhem nhuốc, thế mà hai con anh lại thích bé Mốc, nó bồng bế hay đút cơm, đút cháo hai đứa đều ăn nhiều, có lẽ vì bé Mốc cũng trẻ con, biết cách chiều trẻ con?
Bé Mốc hay dẫn hai con anh ra chơi ở sân trước, chán lại ra vườn sau. Có lần anh thấy bé Mốc hái mấy dái mít non ở sau vườn chấm muối ớt ăn ngon lành. Tội nghiệp, con bé đói khát ăn rờ ăn rẫm, từ đó trở đi anh không còn ác cảm với nó nữa, cũng đồng tình với vợ anh để cho bé Mốc trông nom hai con khi vợ chồng anh bận bịu.
Những hôm không trông hai con anh, bé Mốc chạy ra khu mả Tây chơi đùa với lũ trẻ cùng xóm, mấy lần Khoa trông thấy nó leo trèo, nghịch ngợm hay lê la đất cát bẩn thỉu từ đầu đến chân.
Một buổi chiều anh ra vườn sau kéo nước giếng và tắm táp xong như thường lệ, vợ anh cũng đã xong công việc, chiều ấy Huyền thật xinh và tươi mát với bộ đồ mỏng mới may, làm Khoa bỗng dưng ?thèm muốn?, anh kéo vợ vào phòng. Chợt trông thấy con bé Mốc bế em ở một góc nhà đang chăm chú nhìn theo vợ chồng anh, hình như nó hiểu chuyện và biết anh đang muốn gì?. Làm Khoa ?quể, liền bực mình gắt với nó:
- Bế em ra vườn chơi đi, chốc nữa hãy vào nhà.
Bé Mốc vội vã tay bế tay dắt hai đứa con anh ra vườn sau.
Nghĩ đến đây Khoa cười thầm, không biết cô Nâu có còn nhớ chuyện xưa ? Bây giờ anh sẽ ?quể hơn ngày đó nữa.
Từ ngày sang Mỹ, vợ anh trông coi một tiệm nail cho em gái mình, vì cô em có hai tiệm nail nên không thể ba đầu sáu tay qủan lý hết được. Cửa tiệm lâu năm, quen khách, đắt hàng nên cô em trả lương chị rất rộng rãi.
Còn Khoa học nghề trung cấp kỹ thuật hai năm và ra đi làm nhưng mới bị lay off , đang ngồi nhà ăn tiền thất nghiệp.
Gia đình thằng em vợ đến Mỹ mấy tháng nay, đúng là thời điểm thuận tiện cho Khoa về Việt Nam lo chuyện bán nhà cửa. Khoa về một mình vì Huyền bận 6 ngày một tuần với tiệm nail, không dứt ra được.
Căn nhà nhờ ông Tuyên đứng tên và chăm sóc giùm, hàng tháng vợ chồng Khoa vẫn tế nhị gởi biếu ông chú tiền hậu hỉ coi như trả công lao chú.
****************
Cô Nâu đã trở thành hình bóng thân quen không thể thiếu, mỗi ngày mấy lượt đến giao cơm và lấy đồ về, lần nào cô cũng kín đáo tránh cho hàng xóm biết cô đã ở lâu với người đàn ông trong căn nhà vắng.
Hôm nào Khoa đi vắng về trễ thì anh hẹn mang cơm trễ, nên hầu như họ vẫn gặp nhau dù Khoa bận rộn đến đâu.
Đã có vài người khách đến xem nhà và đang thương lượng gía cả, Khoa không ngờ bà Năm Thêu nói đúng qúa, người mua sẵn sàng trả gía cao, nhưng anh còn chần chừ xem ai trả cao nhất mới quyết định. Mọi giấy tờ hợp lệ có sẵn, và ông Tuyên cũng sẵn sàng để ký tên.
Hôm nay Khoa về nhà hơi muộn, cô Nâu cũng vừa mang cơm đến. Dù đã ăn ở nhà bạn khá no, Khoa vẫn ăn cơm của cô Nâu cho cô vui lòng, và chính anh cũng muốn thế, để giữ chân cô.
Nhiều ngày nay đã thân quen, cô ở lại đợi anh ăn cơm xong và dọn dẹp chén bát rửa ráy tại chỗ luôn. Họ đôi bóng như đôi vợ chồng son .
Khoa ngắm cô Nâu đang đứng rửa bát, cô mặc bộ đồ bộ lụa mát màu xanh nước biển nhạt, hở vai và đôi cánh tay trần giống như Huyền ngày nào đã làm anh bừng dậy một niềm khao khát. Hôm nay anh gặp lại niềm khao khát ấy.
Bất chợt cô Nâu quay đầu lại, nhìn nét mặt bần thần của anh, cô ngây thơ nũng nịu:
- Anh nhìn trộm em và chê em gì hả?
Trong đôi mắt đen thăm thẳm của người con gái đầy vẻ bí hiểm và thông minh, có lẽ cô Nâu lại đọc được ý nghĩ trong đầu óc anh như khi cô chỉ là con bé Mốc 13 tuổi năm xưa.
Anh bối rối chưa biết nói sao thì cô gái nũng nịu tiếp:
- Bắt thền anh đó, anh nhìn em hoài làm em rửa chén không có sạch nè !!
Anh như bị mê hoặc đến bên cô Nâu và vòng tay ôm lấy đôi vai tròn của cô:
- Anh đền em đâỷ
Toàn thân cô gái tựa vào người anh, làm người anh nóng bừng lên, anh xiết chặt thân thể mềm mại của cô Nâu trong vòng tay của mình, thì thầm:
- Anh yêu em qúa Nâu ơỉ
- Em cũng yêu anh?
Cô bạo dạn thêm:
- Em yêu anh từ hồi em còn là bé Mốc lận, anh không biết đâu, mỗi lần anh tắm em đều lẩn quẩn ở ngoài vườn chỉ để ngửi mùi xà bông rất thơm tho của anh?
Cô áp mặt dụi dụi vào ngực áo anh rồi hỏi:
- Sao bây giờ anh xài mùi xà bông khác ? em không thấy giống mùi cũ nữả
Khoa càng mê man:
- Em yêu anh đến thế ư? Em nhớ cả mùi xà bông tắm của anh ư? Ừ, ngày xưa anh dùng xà bông Coast, qùa từ bên Mỹ gởi về, anh thích mùi ấy lắm, nhưng bây giờ anh qua Mỹ thì không còn thích xà bông hiệu này nữa, nên anh dùng loại khác.
- Có lần anh tắm xong, anh rủ chị Huyền vào phòng, em buồn lắm, em ganh với chị Huyền vì đã có anh.
Khoa giật mình và cảm động:
- Trời ơi, em còn nhớ vụ ấy hả? Anh xin lỗi Nâu, hôm nay anh sẽ đền cho Nâu ?.
Người Khoa như lên cơn sốt, quay cuồng, tối tăm mặt mũi, anh không biết gì đến trời đất bên ngoài. Chỉ có cô Nâu xinh đẹp và quyến rũ tuyệt vời trong căn nhà vắng đồng lõa, đồng tình.
Chiếm được thân thể cô Nâu với tình yêu đáp trả nhiệt tình của cô, Khoa bỗng là một chàng trai mới lớn đang yêu và si tình, ngày nào anh cũng mong chờ cô Nâu. Cách đây 6 năm làm sao Khoa có thể nghĩ sau này mình sẽ yêu con bé Mốc đến thế này?
Cánh cổng sắt ngôi nhà mở đón cô vào và khép chặt để không bị ai làm phiền ngoại trừ những lần có hẹn cho người môi giới dẫn khách đến coi nhà.
Anh yêu Nâu thật rồi hay chỉ là một cơn choáng ? anh chẳng tha thiết gì đến chuyện trở về Mỹ với vợ con. Khoa còn đang như một cánh buồm lênh đênh trên biển.
? Anh chỉ là một cánh buồm tuyệt vọng,
Giữa biển khơi không biết rẽ lối nào?
Ở nơi đâu cũng là em, là sóng,
Vỗ vào đời anh hạnh phúc, thương đaủ
Tình yêu đã làm anh lãng mạn, anh làm 4 câu thơ ấy, đọc cho cô Nâu nghe, không biết cô Nâu có hiểu thơ không mà cô đã khóc trong lòng anh.
Khoa buồn bã và thành thật khuyên cô:
- Dù muốn dù không anh cũng phải về Mỹ. Anh yêu em, nhưng không thể bỏ vợ con được. Em hãy quên anh đi Nâu nhé ?.
Cô Nâu trả lời trong nước mắt:
- Em chỉ lấy người đàn ông nào giống hệt như anh thôi, hoặc là em sẽ đợi chờ anh về Việt Nam thăm em, làm người vợ không bao giờ cưới của anh, giống như một tuồng cải lương cũ má em và em hay coỉ.
- Tội em qúa ! mấy kiếp nữa anh cũng không đủ trả nợ tình cho em.
Khoa đã đồng ý bán nhà, vì không còn thời gian chần chờ thêm nữa. Khách hẹn sẽ đến coi lần cuối trước khi chồng tiền và tiến hành thủ tục giấy tờ.
Những ngày hiếm hoi còn lại anh càng say sưa yêu cuồng yêu vội cô Nâu hơn nữa.
Nhưng chiều nay người giao cơm không phải là cô Nâu mà là mẹ cô, bà Năm Thêu, làm Khoa thất vọng và ngạc nhiên.
Bà Năm Thêu theo Khoa vào trong nhà, tự động ngồi xuống ghế và lên tiếng trước:
- Tôi biểu con Nâu ở nhà để tôi sang nói chuyện với cậu.
Linh tính báo cho Khoa biết một điều gì đó không hay đang xảy ra cho Nâu và cho anh. Bà Năm Thêu nhìn thẳng vào mặt Khoa và tiếp như quan tòa lên án:
- Tôi đã biết chuyện tằng tịu giữa cậu và con Nâu nhà tôi. Bây giờ cậu tính sao?
Biết không thể chối cãi được, Khoa đành buông xuôi:
- Tôi trót yêu Nâu, yêu rất nhiều bác biết không?
- Nhưng cậu cũng phải tính sao chứ, không lẽ cậu hưởng con nhỏ cho đã đời rồi khơi khơi về Mỹ với vợ con cậu như không có chuyện gì xảy ra ?
Khoa khổ sở:
- Tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa, thật tình tôi đau buồn khi chia tay Nâu.
Bà Năm Thêu đanh thép:
- Cậu phải cưới nó, giữ danh dự đời con gái cho nó.
Khoa hoảng hốt:
- Bác Năm Thêu biết tôi còn vợ, còn con mà?
Giơ cao đánh khẽ, bà Năm Thêu xuống giọng tử tế:
- Thôi, không ai nỡ làm gia đình cậu xào xáo ly tan, nhưng cậu phải đền bù đời con gái con tôi cho xứng đáng, cậu giúp nó một số tiền làm vốn, làm lại cuộc đời. Tôi sẽ bỏ qua chuyện này.
Khoa cũng đã nghĩ tới điều này, vì tình yêu anh dành cho cô Nâu chứ không phải vì bị cưỡng bức đòi hỏi như bây giờ nên Khoa đồng ý ngay:
- Điều này tôi có thể làm được, tôi cũng muốn giúp Nâu có cuộc sống khá hơn.
Bà Năm Thêu đòi hỏi huỵch toẹt:
- Cụ thể tôi đề nghị cậu cho nó 10 ngàn đô la Mỹ.
- Mười ngàn đô la Mỹ?
Thấy phản ứng của Khoa sửng sốt ngạc nhiên và không hài lòng bà Năm Thêu giáng một đòn đe dọa:
- Nếu cậu muốn trong ấm ngoài êm, chuyện tình của cậu và con Nâu hàng xóm láng giềng chưa ai hay biết đâu. Tôi thề sẽ giữ kín, cậu mới bán nhà được gía qúa mà, tiếc chi món tiền này.
Mười ngàn đô la là số tiền không nhỏ, ngoài dự tính của Khoa, nhưng tội anh to lớn qúa, làm hại đời con gái trinh trắng của cô Nâu và anh cần bảo vệ hạnh phúc gia đình, với gía ấy vẫn còn rẻ.
Khoa ngẫm nghĩ và đồng ý. Cũng may anh chưa gọi phôn báo cho vợ về gía cả căn nhà mà anh vừa quyết định bán, nên anh có thể thêm đầu này bớt đầu kia cho hợp lý và Huyền sẽ tin, miễn là bán xong căn nhà cho rảnh tay.
***************
Khoa về Mỹ, lại lao vào cuộc sống hàng ngày.
Một năm trôi qua, tình yêu nóng bỏng dành cho cô Nâu qủa là một cơn chóang đã vơi dần theo ngày tháng vì xa mặt cách lòng. Khi lạc vào biển yêu trong hoàn cảnh trái ngang ai cũng chỉ là cánh buồm không phương hướng ngẩn ngơ.
Bây giờ tỉnh người ra anh mới thấy mình hư qúa, vô tình đã phản bội vợ và hại đời con gái của cô Nâu .
.Anh thấy lòng tạm thanh thản, với 10 ngàn đô la, có thể đã giúp cô Nâu hay gia đình cô thay đổi cuộc sống khá hơn với một ngành nghề nào đó. Anh chỉ cầu mong cô Nâu sẽ gặp được người đàn ông giống anh như cô đã mong ước, cho cô yêu và lấy làm chồng thì anh mới thật sự yên tâm.
Một hôm Huyền hỏi chồng:
- Anh có nhớ nhà bà Năm Thêu ở phía sau nhà mình ngày xưa không?
Khoa giật bắn người, tim anh đập thình thịch chỉ sợ nghe vợ nói ra những điều tội lỗi thầm kín của anh, nhưng Huyền vẫn vô tư kể tiếp:
- Bà Năm Thêu má bé Mốc, con bé ngày xưa bế con mình đó, nhớ ra chưa?
Khoa dè dặt:
- Biết rồi, sao?
- Chị bạn cùng xóm mới về Việt Nam qua kể lại là năm rồi nhà bà Năm Thêu trúng mối gì không biết, bỗng khá gỉa lắm, có tiền sắm ti vi, xe gắn máy và đồ đạc trong nhà. Nhưng sắm bao nhiêu bà lần hồi bán bấy nhiêu vì bài bạc và số đề?
Khoa buột miệng:
- Tội nghiệp qúa !
Vợ anh chép miệng theo:
- Chưa tội nghiệp bằng con Mốc, tên nó là Nâu, bây giờ người ta đồn nó bị bệnh Aids rồi, nên hàng cơm bà Năm Thêu bị ế ẩm, không ai dám ăn, cảnh nhà càng khốn khổ.
- Trời ơi ! cô Nâu bị..bị???
Vợ anh lập lại:
- Bị bệnh Aids, tội con bé qúa hở anh? Bé Mốc hồi mới lớn mới trổ mã đã đi bán bia ôm làm gái rồi, nhưng kiếm tiền sao cho xuể với người mẹ ham mê bài bạc quanh năm suốt tháng. Trước sau gì cũng đi đến bước đường cùng này thôi.
Trong lời nói và cử chỉ của vợ, Khoa tin là Huyền không hề hay biết gì chuyện tình cảm của anh và cô Nâu. Bà Năm Thêu dù là người tệ hại thế nào, ít ra cũng biết giữ lời hứa, không xì ra chuyện anh đã ngủ với con gái bà, mà nói ra thì mẹ con bà cũng mang tiếng xấu chứ hay ho gì. Có lẽ đó mới là cái ?tình làng nghĩa xóm? của bà, mà anh mong muốn nhất.
Bây giờ Khoa đã hiểu vì sao bà Năm Thêu đon đã hỏi thăm anh, mời anh ăn cơm hàng nhà bà và gài độ cho cô Nâu, đứa con gái đã từng bán thân nuôi miệng, nuôi cả gia đình, đến với anh như một đứa con gái trong trắng con nhà nghèo hiền lành để anh lọt vào cạm bẫy tình yêu của mẹ con cô.
Bây giờ anh cũng hiểu con bé Mốc thuở lên 13 không hề là đứa trẻ ngây thơ, nó đã tinh ranh, biết rình rập khi anh tắm và khi vợ chồng anh vào phòng ngủ.
Thảo nào khi hai người gần gũi cô Nâu đã tỏ ra rất nhiệt tình biết cách làm cho anh thêm say đắm.
Suốt mấy tuần lễ cô Nâu mang cơm cho anh, chắc nhờ cô mê nghe tuồng cải lương nên cô đã đóng vai kịch con nhà nghèo, ngây thơ, thật xuất sắc qua mặt thằng đàn ông thật thà và nhiều tình cảm như anh dễ dàng. Những giọt nước mắt, những lời thổn thức yêu đương của cô dành cho anh có lẽ cô cũng từng dành cho nhiều người đàn ông khác để làm họ hồn siêu phách tán. Đó là nghề của cô.
Khoa thấp thỏm lo âu lén vợ đi thử máu xem có dương tính HIV không, có bị lây nhiễm từ cô Nâu không? mặc dù một năm qua anh không thấy có dấu hiệu gì khác lạ cho sức khỏe.
Kết qủa thử máu làm anh sung sướng như vừa được cứu sống từ cõi chết, anh bình thường không hề bị HIV.
Có thể cô Nâu bị bệnh HIV nhưng may mắn cho anh đã không bị lây nhiễm? hoặc có thể sau khi chia tay anh cô Nâu mới bị bệnh HIV khi cô giao tiếp với những người đàn ông khác??
Thôi, dù vì lý do gì anh cũng hãy cảm tạ thượng đế đã che chở cho anh an toàn sau một cơn sốt tình mê dại.
Anh đã trả gía cho cơn sốt tình ấy 10 ngàn đô la, qúa đắt so với ?gía cả? bình thường của cô Nâu ?đỉ với những người đàn ông khác, và suýt nữa bằng cả sinh mạng của anh và vợ anh, cũng như tương lai của hai con sẽ ảnh hưởng không biết tai hại đến chừng nào.
( June 19, 2011)
*** *** ***
Phần Thứ Ba
Chương 26
*2.- Từ Đà Lạt đến Krong Pha
VIỆT NAM Quê Hương Cẩm Tú
Từ thời Pháp thuộc độc đoán rất hà khắt đã phân chia nước Việt Nam tách bạch ra ba miền lãnh thổ, để họ dễ bề thống trị dân ta. Thật là phiền toái, rối rắm qua bao dị biệt, và dần dần tự nhiên trở thành phân chia rõ ba miền: Bắc. Trung. Nam, vô tình đi đến sự chia rẽ đến nhức bưng cái đầu.
Thành phố *ĐÀ LẠT mệnh danh là vùng đất ?Hoàng Triều Cương Thổ? an ngự ở miền Cao Nguyên Trung-phần trên độ cao 1.475m (nếu Đà Lạt trên cao độ 2.163m, là tính từ mặt biển lên chóp đỉnh núi Lâm Viên). Đà Lạt là vùng khí hậu Á Ôn, nhiệt độ trung bình một ngày khoảng: 18/oC > 20/oC, thấp nhất là 12/oC. Đà Lạt có hai mùa: nắng và mưa. Thành phố Đà Lạt luôn mờ mờ ảo ảo, nhạt nhòa ẩn hiện sau làn sương ẻo lả, mỏng manh. Những cơn mưa phùn lăn tăn li ti vào độ cuối Thu, chuyển hạt nhỏ li ti như bụi phấn, nhẹ tênh, âm thầm lả lơi đậu trên mái tóc lữ hành. Nước ban mai ở các khe đá, suối, hồ, khe, chưa chảy kịp, thì nước buổi chiều đã dâng lên cao; chảy xối xả suốt tháng năm về bao con thác cuối nguồn.
(*) Đồi Cù
Đà Lạt có nhiều thắng cảnh tuyệt vời, nào là: hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, hồ Lãng Ông, hồ Chi Lăng. Hồ Tuyền Lâm. Suối Vàng, suối Bạc, suối Cát Tiên. Rừng Ái Ân. Đồi Thông Hai Mộ. Thung lũng Tình Yêu... Nào là chùa Sư Nữ, chùa Linh Sơn, chùa Tàu? thác Cam Ly, thác Datanla, thác Prenn, thác Liên Khương, thác Gougah, thác Pongour. Thác Voi... Nào nhà thờ Domain de Marie. Nhà dòng Couvent des Oisaux. Gác chuông nhà thờ chính tòa cao ngất in hình con gà với? Thủy Tạ. Thiền viện Trúc Lâm. Viện Đại Học ?Thụ Nhân?? Viện Pasteur nổi tiếng. Trường Grand Lycée? Trường Tabert? (Ả Dran). Trường dòng Missionaires de Marie. Trường Nam Trung-học Trần Hưng Đạo. Trường Nữ Trung-học Bùi thị Xuân? Trường Tư Thục Trung-học Việt Anh. Trường Trung học Tư Thục Bồ Đề. Trường Trung học tư thục Trí Đức... Trường Trung-học Hiếu Học... và vô số trường Tiểu Học Công Lập & Tư Thục.
Sân Gold hữu tình. Nhà Thủy Tạ mơ màng in bóng bên hồ Xuân Hương. Đập Đa Nhim. Có ba dinh thự rộng lớn sang trọng ở thời bấy giờ dành cho gia đình vua an ngự. Vân vân...
Thác Frenn - Đà Lạt
Thị xã Đà Lạt nằm trong Tỉnh Tuyên Đức bao la rộng lớn gồm có 3 Quận: Đức Trọng. Đơn Dương. Lạc Dương. Đà Lạt có mùa mưa dầm từ cuối tháng Tư kéo dài đến tháng Mười Một. Mùa gió thịnh hành nhất vào mùa đông lại là gió từ hướng tây. Tuy thế khí hậu vùng Cao Nguyên Lâm Viên nầy khá dễ chịu. Mùa ráo khô từ tháng 12 đến đầu tháng 5, bầu trời thanh thoáng mát rượi, luôn có nắng ấm độ ẩm chan hòa. Toàn tỉnh Tuyên Đức có khoảng 20 loại khoáng sản: cao lanh, than nâu, boxit, than bùn, sắt, thiết, chì, kẽm, rubi, saphia, opan, kể cả vàng non... nhất là vàng ở vùng núi đồi hiểm trở ở Taing thì khá nhiều.
Đà Lạt là vùng đất đỏ bazan và nâu vàng tụ bồi phù sa phì nhiêu do từ suối, hồ, thác. Không những Đà Lạt ngoạn mục, nên thơ, diễm lệ, trữ tình? mỗi khi du khách ghé tạt về thăm, mà còn có nhiều rừng thông cao ngút bạt ngàn, có rừng hỗn giao lá rộng, rừng lá kim, rừng tre nứa... Quanh năm vườn tượt xanh màu tốt tươi dồi dào hoa quả cây trái trĩu cành. Khí hậu Đà Lạt ưu đãi nhất là phụ nữ và trẻ em, da dẻ họ luôn trắng trẻo hồng hào mịn mượt. Ngoài cư dân tứ phương quy tụ về vùng Lâm Viên nầy, còn có sắc dân: Thái - Thổ - Nùng ? Tày ? Mường ? Mán - Hoa (Tàu) - Thượng (Thiểu số) K?Ho - Mạ - Chu Ru ? M? Nông -
(*) dân tộc Thiểu số
Ra khỏi thành phố Đà Lạt có trăm ngàn bông hoa khoe sắc quanh trong nhiều biệt thự và thổ gia cư ngụ rải rác bên triền đồi, bên suối mộng hồ mơ. Những mái nhà ấm áp ở dưới thấp lẫn trên cao. Mỗi đêm, ánh đèn nhà ai thấp thoáng lung linh mờ ảo ẩn trong mây, mờ trong sương, thi vị trong cây, lẫn trong núi đồi chập chùng nhấp nhô cao thấp; trông thật nên thơ, thi vị và vô vàn quyến rũ.
Xe đò chạy xa dần đền Sofnadronhay, xa từng đầu cây ngọn cỏ. Xe bon bon chạy về hướng *Cầu Đất. Những ruộng dâu, những luống hoa, những đồi trà, đồi cà phê rợp bóng, vườn lá dâu (nuôi tằm) giăng mắc nơi nơi. Mỗi khi vào mùa hoa nở, cả vùng trời sương mù đầy hoa thơm ngát tỏa mùi thơm ngào ngạt, ngây ngất. Đỗ đèo *Đơn Dương, bình minh len lỏi trong những vầng mây hồng thắm, gợn từng sóng mây viền bạc long lanh, xen lẫn màu vàng sáng, dần dần ló lên bên triền núi thấp có nhiều đoạn gấp khúc. Từng cuộn mây trắng nõn, không hiểu từ đâu quyện với hơi sương, tạo thành những chùm bông gòn xôm xốp, lênh đênh bồng bềnh trôi về núi.
Đỗ đèo *Đơn Dương, xe chạy ngoằn ngoèo trên con đường mờ mờ bóng tối, trơn ướt nước sương long lánh đọng thành từng giòng, con đường nhựa bóng láng như da lươn. Đầu xe hơi luôn chúi nhủi xuống mãi khi xuống đèo, có nhiều khúc ngoặt hiểm nghèo như cùi chỏ co quặp. Trên cao chót vót đỉnh đèo nhìn xuống chân núi, từng mảng sương mỏng dài như dải lụa tản mạn trong bầu trời, hoặc vắt vẻo trên thân cổ thụ trùng trùng điệp điệp. Mặt trời chiếu xiên, tỏa muôn ngàn ánh hào quang rực rỡ, lấp lánh bảy sắc cầu vồng, lung linh diễm ảo nét thiên đường ngự trên thế trần.
Hồ thủy điện Đa Nhiêm (*) Đập Đa Nhim
Đèo Ngoạn Mục dịch ra từ tiếng Pháp thuộc Miền Nam Cao nguyên - Trung phần, Việt Nam, còn gọi là đèo Sông Pha. Đèo Ngoạn Mục nối Thị trấn Đà Lạt, Tỉnh Tuyên Đức với Thị-xã Phan Rang, Tỉnh Ninh Thuận. Dọc theo những sườn đồi của đèo Ngoạn Mục có hai ống nước khổng lồ chạy từ đập Đanhim xuống chân đèo, trông ống nước giống như cặp rắn song sinh giát bạc, hai ống nước long lanh quái dị suốt tháng năm vắt mình treo lơ lửng trong khu rừng xanh um bí hiểm. Mười rất kính phục các kỹ sư tài ba lỗi lạc, những người thợ kiên cường đã "tạc" vào không gian, thời gian bức tranh tuyệt hảo. Một công trình vĩ đại, phong phú, họ không ngại gian khổ, sức lực, chỉ âm thầm lặn lội vào rừng sâu, núi thẳm. Họ đầy can đảm có khả năng chinh phục thiên nhiên, xây dựng kiến thiết quê hương Việt Nam ngày thêm tiện nghi, giàu đẹp, hùng cường.
Hai ống bạc nầy đã, đang, và vẫn cung cấp nước cho vùng phụ cận miền đông Trung phần, nước vô tận, trong mát ngọt ngào. Nơi đây có đường sắt xe lửa Đà Lạt ? nối liền Phan Rang. (Tháp Chàm) dài ngót 84km. Xe lửa vận chuyển thường xuyên, khi ta nhìn con tàu lửa mệt nhọc leo lên từng nấc trên ngọn đèo cong cong, tàu lừ đừ lên tít trên núi cao, cao vút... xe lửa thong thả cố leo lên cao, mà không bị tuột dốc, là bởi do xe lửa có lắp những đoạn móc sắt tinh vi dưới lườn xe. Mình cảm thấy kỳ diệu thay óc sáng tạo của con người (tàu lửa chạy từ năm 1928 mãi đến năm 1964, mới ngưng hoạt động).
*KRÔNG PHA an lạc dưới chân đèo Ngoạn Mục, có nhiều hàng quán tấp nập kẻ ra người vào. Cơm canh nóng hổi, thơm phức mùi chiên xào nấu nướng, khiến khách thập phương cảm thấy đói lòng, ghé lại nghỉ mệt và dùng bữa, họ nhâm nhi tách cà phê thơm loại thượng hảo hạng của: cà phê moka, mít, chồn. Hoặc uống ly trà bốc khói thơm lừng mùi nỏn trà La Ba, Bạch Mao. Cầu Đất, Đơn Dương, Blao, vân vân...
Xe chạy qua gần vùng quốc lộ 1A và 27, thì triền núi từ từ thấp dần xuống đồng bằng và vùng ven biển, xuôi về Đông Nam. Gần cạnh vùng nầy là suối Vĩnh Hảo, nơi cung cấp nước nóng 30/độ C, tinh khiết ngọt ngon. Hòn Lao Câu, Giành Sơn, nằm trên đường xuyên Việt, tiếp giáp *NINH THUẬN.
*
(*) Từ năm 1960 -> đến năm 1975 - bối cảnh ở thời điểm nầy hầu như ít thay đổi.
(**) Những tấm hình qúy giá trong bài viết, không phải của tác giả Tình Hoài Hương.
Rất trang trọng và chân thành cảm ơn qúy vị nhiếp ảnh gia đã post hình trên Wikipedia
(tôi xin mạn phép chuyển tải vào bài viết, ngỏ hầu có thêm phần phong phú hóa hình ảnh quê hương Việt Nam cẩm tú của chúng ta).
Đa tạ!
Trân trọng kính mời quý độc giả xem tiếp trang sau
Mỗi con người trong xã hội, không ít thì nhiều, bao gồm cả người lớn và trẻ con, khi nhìn lại chính mình đôi lúc, mọi lúc, nếu tự hỏi mình tự hào điều gì về mình nhất, câu trả lời nhất định không thể là không có. Nhiều người nói chơi hay tự giễu mình tôi chẳng có gì tự hào về tôi. Người đó có lẽ tự khó khăn với họ, vì thật sự điều tự hào không mang một màu sắc hay kích thước nào để đo lường. Cái gì làm mình vui và đáng trân trọng trong suốt quãng đời đã sống qua hay hiện tại đều có thể gọi là tự hào.
Nhiều người có thể cho là tôi chướng vì tôi hay nói tôi tự hào khi thi 4 lần đại học tại Việt nam để vào Khoa Anh Văn trường Đại Học Tổng Hợp. Họ nói thẳng vào mặt tôi, rớt mà còn bày đặc. Vâng, dù rớt, dù chế độ thi cử không công bằng nhưng tôi có lòng kiên trì đeo đuổi ước mơ của mình khi còn có cơ hội. Trong suốt bốn năm luyện thi, tôi từng theo ba tôi đi chở gạo về bán sỉ từ xa cảng miền Tây. Tôi chờ xe đò tải gạo xuống, xốc lên đàng sau chiếc xe mi ni nhỏ của tôi chở về nhà người mua gần trường đua Phú Thọ để bán. Dù tôi không thành ông thành bà gì ở Việt nam tôi cũng tự hào tôi không bao giờ dừng học hỏi và lao động nếu không muốn nói là bắt buộc. Ở Việt nam có một hội tên là Hội Trí Thức Yêu Nước. Tôi không biết cỡ bằng cấp nào thì mới được liệt vào hạng trí thức. Tôi ghi danh vào học Anh văn ở đó với bằng cấp tốt nghiệp trung học là cao nhất họ không coi tôi là trí thức. Tôi thấy buồn cười vì trí tôi chưa từng ngủ hay buồn ngủ, thức để học triền miên cho tới 24 tuổi cũng không đi tới đâu và làm được gì tại Việt Nam.
Qua tới đây, ngay tại Mỹ, làm một người tị nạn, cái nghĩa của hai chữ tự hào có lúc tôi cũng phải lật lại tự điển coi mình hiểu đúng hay không đồng thời thử so sánh những gì mình tự hào có giống hay khác bao nhiêu so với những người Việt Nam khác đang định cư tại Mỹ.
Tự hào cũng có nhiều kiểu. Nhiều người cứ lexus, BMW mà đi dù nợ như chúa chổm vẫn là đáng tự hào bề ngoài. Dù nợ nhưng có lịch sử trả nợ cũng ok mới được nợ tiếp hay họ có chút tài sản nên không trả được nợ thì họ lôi nhà hay kéo xe đi, đơn giản vậy thôi. Tôi không muốn bàn về điều tự hào này vì đây được tôi liệt vào sĩ diện chứ không phải tự hào.
Tôi muốn bàn tới những tự hào do rèn luyện, mài một hay qua quá trình học hỏi trực tiếp hoặc tự lực bản thân người tự hào làm nên điều tự hào đó. Họ phải có quá trình đổ mồ hôi, sôi nước mắt để một ngày nào đó mở được nụ cười mãn nguyện họ đã tạo ra, gầy dựng hay nuôi dưỡng điều tự hào họ mang theo trong đời.
Bản thân tôi làm cha mẹ, bây giờ kinh qua những điều mà cha mẹ tôi trước kia đối đầu tôi mới thấu hiểu tận xương thịt tại sao cha mẹ mình lại buồn và đau đầu với mình như vậy. Lý do là tôi đang đối đầu với hai đứa con nhỏ của mình từng ngày trong một xã hội cha mẹ phải giảm bớt quyền lực với con cái, chừa chỗ cho lý lẽ, tình thương và lòng vị tha để luôn được con tin yêu, thân ái với con và luôn có con bên cạnh.
Tâm lý chung của mọi cha mẹ là điều gì mình không đạt được thì cố gắng tạo điều kiện cho con đạt được. Nhiều bậc cha mẹ là tấm gương hy sinh cho con rất đáng nể. Sự đền đáp xứng đáng cho họ là nhìn thấy con thành công. Nếu là sự thật trong tất cả mọi trường hợp thì đáng mừng biết bao. Điều tôi muốn bàn ở đây là sự giao tiếp giữa cha mẹ và con cái để hiểu được con mình muốn làm gì hay hiểu được cha mẹ mình mong mỏi ở mình điều gì và mình có làm được không. Nếu không làm được, đứa con có đủ quyền với cha mẹ nói lên ý kiến của nó và mong cha mẹ hiểu được điều nó muốn làm chứ không cúi đầu vâng lời hay cứ cố gắng theo những điều cha mẹ mình mong mỏi mà không có một đam mê nào trong điều nó đang đeo đuổi. Từ chuyện hy sinh cho con, mong mỏi một điều tốt lành, cuối cùng lại đau buồn về sự thất bại khi giữa cha mẹ và con không có sự giao tiếp trực tiếp. Kết quả này có thể tránh được nếu mỗi cha mẹ thật sự hiểu con mình muốn gì chứ không phải mình muốn gì cho con.
Đàng nào cũng chết, cha mẹ tôi và tôi thiếu sự giao tiếp trực tiếp, cha mẹ tôi cũng vỡ lẻ đôi khi khi tôi không thành người có nghề nghiệp như họ mong mỏi. Thì ngay bây giờ đây, tôi cũng đang tự học hỏi giao tiếp với con, tìm hiểu những điều nó muốn để nâng đỡ và hổ trợ nó trong những điều nó cần mà mong giúp được nó thành công. Có những điều chính tôi hổ trợ trực tiếp không được thì tôi chỉ còn chuyển giao những phương tiện có thể mang lại những hổ trợ nó đang cần như nhờ người anh chị em tôi làm những điều họ biết mà tôi không biết khi nó cần hay tìm kiếm thông tin trên mạng rồi giảng giải cho nó hiểu. Thật sự khi con cái có niềm tin vào cha mẹ và tin cha mẹ biết lắng nghe mình thay vì cứ mong mỏi và áp đặt nó, tôi rất tin ra đời khi gặp khó khăn nó cũng dễ giải quyết được hơn là tự quyết định và nhận lãnh kết quả không như nó muốn.
Thật sự khi viết bài viết này, tôi không có ý nghĩ đứng đâu để dạy đời bậc cha mẹ nào cả. Có những điều thật đơn giản khối người biết là không nên làm mà họ vẫn cứ làm vì họ muốn, vì họ không nghĩ xa hơn, họ cứ làm vì họ nghĩ là đúng hơn là sự cân nhắc chính xác họ đang ở đâu, con cái họ sinh ra tại đâu, lớn lên trong giai đoạn nào và trong thời đại đã khác rất xa, xa lắm rồi so với những gì họ biết và trải qua trong quá khứ.
Tôi muốn nhắc tới sự thích nghi và sự thay đổi không ngừng của cha mẹ để tạo được hòa khí và giảm bớt căng thẳng với con cái trong cuộc đời. Điều đó giúp rất nhiều cho xã hội thêm những tài năng và bớt đi những mâu thuẫn, cải vả có thể tránh được.
Thí dụ như trong việc chọn trường đại học cho con cái, có cha mẹ muốn con chọn trường gần để không phải xa con. Có cha mẹ đổ hết của cải để con được học trường danh tiếng vì tiếng tăm của họ hơn là con cái họ có đủ sức sống xa nhà và tập trung được trong chuyện học để có thể đi tới đích cuối cùng nó muốn hay không. Nhiều gia đình không nhận tin ra trường của con mà nhận được tin con đã tự vẫn. Đau đớn biết là bao nhiêu. Khi mang một đứa trẻ ra đời, người mẹ mang nặng đẻ đau. Khi nuôi nó lớn và cho nó ra đời, có những cái đau cha mẹ chỉ cảm được chứ không thể nào đo lường được sự nặng nề của căng thẳng đó trong đời sống của con cái mình.
Nếu bạn hỏi tôi chọn trường danh tiếng hay chọn trường gần nhà cho con, tôi sẽ không trả lời liền được. Tôi còn 7, 8 năm nữa để suy nghĩ về điều đó và tôi cũng còn ngần ấy thời gian để hiểu và không ngừng tìm hiểu con cái tôi muốn gì và đủ sức tự lập vào thời gian nó và tôi cùng quyết định điều đó hay là không.
Như thằng bé nhà tôi thích chơi Lego hiện tại, nó bảo lớn lên nó đi Cali làm việc cho Lego factory. Trời tôi đang ở Oregon, con tôi mới bé bằng tí đã nói xa tôi đi làm việc nơi khác tỉnh bơ. Tôi mừng hay là buồn đây. Khó nói lắm bạn. Nó chia xẻ với tôi ước mơ của nó, còn chuyện tương lai là đi Cali hay không, lúc này tôi nghĩ làm chi. Tôi còn bới cơm đưa cho nó ăn mỗi ngày mà.
Ở Việt nam mỗi gia đình cha mẹ có ít nhất từ hơn ba con trở lên vào cái thời của tôi. Trong gia đình, mưu sinh là điều chính, gia đình tôi có cả thảy 8 anh chị em. Có thời gian mỗi tối tôi phải đợi phiên trả bài cho bố tôi, lúc đó tôi đã biết ơn ông dạy cho tôi có trách nhiệm với chính bản thân mình lắm rồi. Khi tôi 10 tuổi ông đi học tập tập trung tới khi tôi 18 tuổi mới trở về nhà. Năm đó tôi thi tốt nghiệp phổ thông, đậu không phải là điều chính mà đã là con ông, phải đậu cao, không đậu loàng xoàng được.
Bố mẹ tôi vẫn nghĩ họ hiểu tôi. Hiểu tới đâu, có thể tôi không bao giờ nghiệm được, điều duy nhất tôi nghiệm được là lòng thương vô bờ bến của họ với tôi.
Bây giờ làm cha mẹ, tôi vỡ lẻ phải học hiểu con mình mà dạy dỗ nó và uốn nắn theo cách tốt nhất mình có thế làm được. Với tôi trừ những chuyện ngoài ý muốn, thất bại dù là trong học vấn hay trong tình cảm vì không được dạy hay không được chuyển tải những điều đúng đắn phần nào có thể quy vào trách nhiệm của cha mẹ ngay lúc còn trẻ.
Tôi cám ơn sở tôi đã cho tôi đi học 9 tháng về Leadership. Dù tôi nộp 29 jobs không job nào kêu tôi đi phỏng vấn với cái bằng Leadership, bằng cử nhân và 20 năm kinh nghiệp làm việc, tôi vẫn biết ơn vô ngần thời gian học này đã giúp tôi có cái nhìn xa hơn, tạo những mục tiêu ngắn hạn, dài hạn cho mình, cho hai con để hoàn tất tương đối chu đáo những điều phải làm trong đời thường chứ không chờ nước tới chân mới nhảy. Tôi nhìn ra rõ vấn đề cần phải giải quyết và tập trung vào tìm kiếm những phương cách để giải quyết. Tôi nương theo những ưu điểm của con, tìm ra cách khắc phục những khuyết điểm của nó với lòng kiên nhẫn và giúp nó hiểu nếu nó biết nó không để ý khắc phục khuyết điểm thì càng lên cao, đời sống học tập và đời sống cá nhân của nó sẽ gặp nhiều khó khăn.
Thí dụ như con trai tôi hay quên. Tôi hay đùa, I don't want someday, your wife calls me and tells me I kick your son out of my house, he forgot my birthday or our aniversary. Con trai tôi ham chơi cũng quên mang nộp bài làm mang về nhà đôi lúc, hay quên đưa những giấy tờ cần thiết từ trường về cho tôi ký. Ngay cả một trái chuối ăn dặm mỗi ngày trong cặp nó cũng quên không ăn vì ham chơi. Tôi bày cho con, mẹ cùng với mẹ trong một tháng làm chung một việc sau. Mỗi tối mẹ nhắc con những điều con cần làm. Sáng ra khi vào trường vừa bước vào lớp điều con phải nhớ đầu tiên là mẹ mình dặn mình làm gì hôm nay, nếu biết là có thể quên, con chỉ cần ghi xuống giấy để trên bàn học. Đúng một tháng, mọi việc có vẻ tiến triển tốt đẹp. Sau đó cũng lơi dần, tôi lại tập trung một tháng theo dõi thật kỹ với con với hy vọng càng ngày tính hay quên của con bớt đi. Điều này cũng giúp cho tôi không phải hằn học với nó khi nó quên và nó cũng không phải bực mình khi tôi gắt gỏng.
Với con gái tôi thì lại khác. Một trong những đặc điểm của trẻ tự kỷ là làm việc theo thói quen. Tôi cũng phải dựa vào đó mà phát triển những ưu điểm của cháu. Một điều nữa là cháu có thể cười ngất ngưởng những gì cháu cho buồn cười, còn cháu không cười được những điều tôi và anh của cháu cười hay nói nhân cách hóa hoặc cười mà cháu không hiểu cháu sẽ cho là chế giễu cháu. Dù tôi có giải thích cặn kẽ bao nhiêu thì cũng là kiểu giải thích của tôi và cháu vẫn không thể cười được. Tôi cũng không còn cách nào khác là chấp nhận. Nếu cháu quên tập vở hay bài làm, tôi nói cháu nhờ người thư ký của trường gọi tôi để tôi xin sở về nhà lấy và đưa tới trường cho cháu. Độ vài lần cháu cởi mở với tôi hơn và không thấy tôi là người mẹ suốt ngày chỉ bắt con phải hoàn hảo nếu không thì sẽ bị mắng.
Tôi thất bại nhiều trong công việc làm và trong đời sống cá nhân. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của người thất bại. Tôi thề dạy con có tư cách và đạt được những gì nó muốn bằng con đường thẳng và tự sức mình, không ngõ trước ngõ sau hay háo thắng để cuối cùng không biết mình muốn gì. Lúc nhỏ, tôi may mắn được nhiều người nâng đỡ cho đến khi ra đời trưởng thành mới hiểu mình đã ngủ quên trên những may mắn đó mà tưởng mình ngon. Trong mỗi thất bại của con, tôi đều phân tích cho con thấy những thành công đến từ đâu. Không có gì trong đời đạt được dễ dàng mà không trải qua rèn luyện. Tôi cũng chẳng mắng mỏ con, lườm nguýt khi nó không đoạt giải này nọ. Tôi hiểu tự con không đạt được đã là một điều không làm nó tự tin rồi. Điều tiếp theo là tôi rèn và bồi đắp lòng tự tin của nó.
Trong đời, tôi tin không có ai là hoàn toàn không biết gì hết. Họ có muốn biết và muốn tìm hiểu để biết hay không mà thôi. Tôi dần dần thay câu trả lời của mình không hiểu, không biết bằng để em tìm hiểu rồi bàn lại sau. Tự câu trả lời của tôi cũng thử thách tôi và sau mỗi lần tìm hiểu để biết thêm điều gì đó, tôi thấy tự tin trong đời hơn.
Dù tôi không thăng tiến trong công việc, nhưng với kinh nghiệm qua năm tháng làm việc và sự liên kết giữa nhà trường và xã hội, tôi nghĩ đã giúp tôi trưởng thành và vững chải rất nhiều trong việc nhìn ra những gì có thể làm tốt hơn trong việc nuôi dạy con.
Một lần đi bộ với hai con, tôi chia xẻ với con gái tôi, tôi rất tự hào bản thân tôi hội tụ hai nền văn hóa tôi có, tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam cho tới 24 tuổi và tới tháng 1/14 tôi cũng đã ở Mỹ 24 năm. Như trong hồ sơ của tôi tại một web của chính phủ tôi tự bạch như thế này.
I have worked for DHS as a Human Resource Specialist, now OHA since 1993. I was a refugee from Vietnam in 1990. I finished Associate of Art Degree from Chemeketa Community College in 1992. I finished Bachelor of Arts from Portland State University in 1996. I am proud to be a Vietnamese originally. I am also very proud to have a chance to immigrate to the US. I have been educated and matured in this country. Thank to my Father who was a Major in the military of The Republic Vietnam. The big part of me missed my Mother country very much. The significant part of me so appreciated what I have learnt and received in the US. My coming years will be the years for contributing to the community.
Tự hào, biết tự hào về mình và dạy con, nâng đỡ con biết tự hào những thành quả nó đạt được là phương châm chính trong đời của tôi lúc này.
Nếu tôi đã chưa làm hết sức cho cha mẹ tôi vui lòng khi tôi ra đời không thành công như họ mong muốn, tôi mong hiểu biết và sự học hỏi của tôi lúc này sẽ giúp cha mẹ tôi hiểu tôi đã biết ơn sự dạy dỗ và chăm sóc của họ như thế nào để có mặt nơi đây dạy dỗ và chăm sóc con tôi trên quê hương thứ hai bạn ạ.
Kính tặng Cha Mẹ thân yêu của con.
Mới sáng sớm đã nghe cô Tư Hồng lớn tiếng khiến ai nấy trong xóm chú ý lắng nghe:
- Cái quân bất nhân quá, gia tài có mấy con gà tính để dành làm thôi nôi cho thằng Tèo vậy mà cũng ăn cắp cho bằng được, mẹ tổ nó tao biết hết ráo rồi nhe, có ngày bắt gặp tao nắm cổ lôi đầu xuống ấp lúc đó có mà mang nhục nghe con.
Nghe tiếng chửi rủa " Trổng không" của cô Tư Hồng khiến ông Chín xích lô nhột nhạt trong người vô cùng, ông thầm nghĩ:
" Cô Tư này chắc xỉa xói thằng Mum con mình đây, mà cũng ngộ cái xóm này hể mất cái gì thiên hạ đều chĩa mũi dùi vào thằng Mum nhà này hết vậy cà"
Ông Chín xích lô cố nén lòng, giả vờ không nghe những lời cay độc của cô Tư Hồng, ông lặng lẽ đẩy chiếc xích lô ra khỏi căn nhà tồi tàn của mình để đi kiếm tiền và cũng để tránh cái cảm giác khó chịu ở trong lòng, đẩy xe ra đến cổng ông nói ngoái vô nhà:
- Mum đâu con, ở nhà lo cơm nước giặt giũ cho đàng hoàng nghe con, chút tía về, nhớ đừng tụm năm tụm ba với mấy đứa xóm dưới nữa nghe bây, tai tiếng dữ lắm đó.
Tiếng thằng Mum dạ rân lên sau câu nói của ông Chín, rồi nó chạy nhanh ra khép cái cửa rào xiêu vẹo lại,rồi nhanh chóng chạy vào nhà ngay, dường như nó cố tránh chạm mặt mọi người trong xóm thì phải .
* * *
Từ hôm Mum trở về cái xóm nhỏ thân thương của mình sau mấy năm dài đi cai nghiện ma túy, nó những tưởng mình sẽ được mọi người dang tay rộng lượng chào đón và mừng cho nó đoạn tuyệt được với "nàng tiên nâu", nào ngờ thực tế khá phũ phàng , dù có vài ba nhà trong xóm thương cảm hoàn cảnh đơn chiếc của cha con nó, họ giúp đỡ tiền bạc, thức ăn, quần áo V.v... nhận những món quà từ tấm Lòng bao dung của bà con lối xóm khiến cho ông Chín và thằng Mum mừng vui vô hạn, nhưng cũng có không ít gia đình trong xóm họ có thành kiến với những người trót lỡ tay " nhúng chàm" như thằng Mum, họ không thích ra mặt, nhẹ thì đi ngang qua lỡ chạm mặt họ cũng không thèm nhìn, nặng hơn một chút thì buông lời cay nghiệt, nói bóng nói gió để châm chích vào cái quá khứ tội lỗi của thằng Mum, với Mum nó xem như đây là hậu quả đương nhiên nó phải gánh chịu để trả giá cho hành vi nông nổi của mình đã qua, tội nhất là ông Chín xích lô, cả đời ông tuy nghèo nhưng chưa bao giờ ai có thái độ xúc phạm đến ông, từ lúc thằng Mum vướng vô nghiện ngập hút xách ông đã đón nhận thật nhiều những đôi mắt ghẻ lạnh của xóm làng dành cho ông, và những lời thị phi hàng ngày khiến ông Chín buồn vô hạn, nhưng dần dà ông đã quen với cái thói khinh người của những gia đình này, ông bất chấp dư luận để sống và cố gắng hướng dẩn thằng Mum sống sao có ích cho đời sau cú trượt dài vừa qua..
Đang cặm cuội sửa lại chiếc xe đạp cũ mèm để chuẩn bị cho cuộc mưu sinh, thằng Mum nó loay hoay với cái thắng sau của chiếc xe, nó ráp hoài mà chẳng khớp vào cái khung xe, nó bực dọc nói :
-Cái thắng gì mà ráp hoài không vô, thì ra thằng quỷ Lâm nó cho mình cái thắng "Dỏm" của mấy tay làm hàng lậu hàng giả làm ra đây mà.
Sau một lúc cật lực thì công lao nó cũng được đền đáp, vậy là cái xe đạp cũ từ nay sẽ là cái cần câu cơm của thằng Mum, nó với thằng Lâm sẽ đi bán bánh mì dạo, chị Hường chủ lò bánh mì trong xóm sẳn sàng giúp cho hai đứa làm ăn bằng cách cho lấy chịu bánh mì đi bán, chiều về sẽ thanh toán lại cho chị, chẳng những tạo điều kiện như vậy mà chị còn lấy giá vốn không tính lời lãi gì nhằm để hai đứa sẽ "Dễ thở" hơn với tiền lời mỗi ngày, thằng Mum nhẩm tính nếu nó và thằng Lâm chịu thương chịu khó cố gắng làm ăn thì chẳng mấy chốc hai đứa nó sẽ có " Của ăn của để" nhằm phụ giúp thêm cho cha mẹ già đỡ nhọc nhằn trong cuộc sống.
Đang mơ về viễn cảnh khá hơn trong tương lai, Mum nhoẻn miệng cười một mình thì bổng đâu tiếng ai đó càm ràm ngoài sân:
-Thiệt hết nói nỗi,đứa nào thất nhơn sát đức quá chưng , nó chôm mấy con Gà của cô Tư Hồng rồi nó còn quơ bầy Vịt của tui nữa, không phải mấy thằng "sì ke" trong xóm này thì còn ai vô đây nữa?, cho tụi nó đi " cai nghiện" mút mùa cho rồi, thả làm chi đám này, vì thế nào tụi nó cũng "Ngựa quen đường cũ thôi".
Nghe Ông Sáu Khìu la làng ngoài sân như thế, Mum giận run người nó thầm nghĩ :
" Chẳng lẽ thiên hạ muốn mình mãi mãi là tên tội phạm hay sao? mất mát cái gì cũng đến nhà mình nói xiên nói xỏ, không lẽ muốn làm người tốt khó dữ vậy sao".
Cơn giận dữ trong lòng chợt bùng lên , tai nóng ran. tim đập liên hồi khiến Mum đúng bật lên nó dự tính ra ngoài gây với ông Sáu Khìu một bận cho dù tới đâu thì tới, vừa di chuyển được vài bước thì hình ảnh ông Chín xích lô hiện ra trong tâm trí khiến Mum chùn bước và chợt nhớ lại lời ông Chín đã khuyên Mum khi về đến gia đình :
"Mum con, nhà mình nghèo lắm, nhưng xưa kia con có bao giờ thấy có ai dám nói điều gì phật ý với nhà mình đâu, vì nhà mình áp dụng đúng câu ông bà dạy : " Nghèo cho sạch, rách cho thơm", từ khi con vướng vô nghiện ngập con làm những điều càn quấy để cho bà con không còn xem trọng gia đình mình nữa, nay con về nên làm lại cuộc đời, cố gắng rời xa dĩ vãng tăm tối nghe con, và nhất là con phải nhẫn nhịn khi nghe người đời dèm pha nghi kỵ về con sau này, con nhớ không "....
Thằng Mum chùn bước, nó trở vào phía nhà trong, buông mình trên chiếc ghế bành cũ kỹ với thái độ chán chường nó nói :
-Thương cho Tía mình nên tui nhịn ông đó nghe ông Sáu....
* * *
Cứ như vậy, vài ba hôm nhà này tiếp tục mất con gà, nhà khác lại mất con vịt, tên trộm này thật giỏi, nó bắt gà vịt trong chuồng mà không gây ra tiếng động, kể cũng lạ là đám gà vịt kia cũng chẳng thấy kêu la hoảng hốt khi bị bắt đi, trong xóm họ bàn tán với nhau không lý nào tên trộm này đã dùng bùa ngải gì đó khiến cho đám gà vịt phải im tiếng, bao nhiêu nghi ngờ phần lớn họ dồn vào thằng Mum họ đồn thổi chắc thằng Mum học được bùa ngải gì nơi nó đi cai nghiện do nơi đây khá gần gũi với các buôn làng người thiểu số...
Câu chuyện trộm đạo nọ dần hồi cũng đến tai ông Bảy ở ấp cận bên, vốn là một người có khiếu về điều tra dấu vết tìm tội phạm, ông Bảy lân la tìm đến những khổ chủ mất trộm, ông chăm chú quan sát những cái chuồng bị mất cấp, chẳng nơi nào có biểu hiện bẻ khóa , cắt lưới bao bọc quanh chuồng, không một dấu vết nào tố cáo chứng tỏ tên trộm rành nghề vô cùng.
Quan sát hồi lâu, dường như có được manh mối nào đó ông Bảy tự cười một mình rồi bước nhanh vào nhà để bàn bạc với chủ nhà bị trộm, vừa thấy mặt ông Bảy ông Sáu Khìu vội hỏi ngay:
- Sao rồi anh Bảy, có tìm ra manh mối gì không? Anh mần không ra chuyện tụi nó khinh thường sẽ chôm chỉa của bà con tiếp nữa thì khổ sở lắm anh ơi!
Đón lấy tách trà nóng từ tay ông Sáu Khiều rót cho mình, chưa trả lời vội ông Bảy chậm rãi hớp miếng trà rồi ông khẽ khàng nói:
- Tui biết thủ phạm rồi, cái tay này nó rất tinh vi nhe ông Sáu, tạm thời tui chưa cho ông biết nó là ai đâu, ông thả tiếp mấy con vịt vô nuôi tiếp đi, tối nay tui sẽ tóm cổ nó cái một.
Nghe ông Bảy nói, ông Sáu há hốc miệng ra vẻ ngạc nhiên lẫn thán phục, ông thắc mắc sao mà ông Bảy tài dữ vậy, ông bèn hỏi:
-Chèn ơi ông Bảy hay thiệt nhe, cả đám tụi tui từ sáng đến giờ cứ nghĩ hoài không ra, ông mới ngó sơ sơ là biết thằng quỷ nào ăn trộm rồi, tối nay ông tóm được tụi tui sẽ đãi ông một chầu thịnh soạn ở quán cạnh nhà bà Tư Hồng nhe ông , à mà nè, cho tui hỏi ông mần sao mà biết chắc mẽm nó là đứa nào, tui cũng nghi nghi mấy đứa hút xách mới ra trại về đây chứ không ai khác hết á.
Ông Bảy cười nhẹ, ông nói:
- Ái chà , "chưa bắt được tay vay được cánh" thì đừng nghi ngờ cho người này người nọ tội nghiệp người ta ông Sáu ơi! Thôi ông đi bắt bầy vịt về đi, tối nay để tui tính.
Cô Tư Hồng đứng cạnh ông Bảy, cô đã nghe hết câu chuyện giữa hai ông già, chờ cho ông Bảy dứt câu nói trên, cô Tư Hồng góp lời vào:
- Em mất đám gà này chẳng nao nhiêu tiền , nhưng tức một cái tụi nó lộng hành quá chừng, chuyến này anh Bảy nhúng tay vô thì đám này sẽ "lòi mặt chuột" ráo nạo hết cho coi .
Nghe cô Tư Hồng lên tiếng , ông Bảy xoay người lại nhìn cô Tư Hồng một cách đắm đuối rồi nói:
- Cô Tư nó yên chí đi, anh Bảy này ra tay thì "tụi nó" có mà chạy đàng trời cũng không thoát nữa.
Cô Tư Hồng phá lên cười khoái chí sau câu nói của ông Bảy, rồi với một chút tò mò cô ghé sát tai ông Bảy nói nhỏ điều gìà chẳng ai biết ngoài hai người trong cuộc , nghe xong ông Bảy phẩy tay rồi nói lớn cho mọi người cùng nghe, ông cố chứng minh ta đây là bậc "Chính nhân Quân tử", đường đường chính chính chứ không úp úp mở mở việc riêng tư, ông nói :
- Chà , chà cô Tư nó cố chờ đi, vụ này nói trước bước không qua, để tui tóm cổ tụi nó thì mọi người sẽ biết tỏng tòng tong nó là ai mà , ha ha ha.
***
Chiều hôm ấy khi bầu trời bắt đầu nhá nhem tối, ông Sáu Nhiều và cô Tư Hồng đã làm theo lời dặn của ông Bảy lúc ban sáng, họ nhốt vài con gà con vịt vô cái chuồng xem như chưa hề có việc bị mất trộm vừa qua.
Ông Bảy cùng thằng cháu ngoại cũng vừa đến nơi, trên tay hai ông cháu nào là dây thừng , cọc tre và mảnh lưới dùng để bắt cá, Hai ông cháu nhanh nhẩu đến bên chuồng gà phía sau, họ lọ mọ làm gì chẳng ai được chứng kiến, ông dặn mọi người không được léo hánh đến chổ ông canh ăn trộm, với cái lý do ông đưa ra sợ mọi người nhìn thấy sẽ lộ bí mật, ông còn nói thêm :
- Ở đời " Tai vách mạch rừng" mọi người đến xem rồi bàn tán um sùm sợ đến tay bọn " Đạo chích" tụi nó trốn biệt thì coi như lúa vàng luôn nhe cô Tư với anh Sáu .
Thấy hai ông cháu cụ bị đồ nghề bắt ăn trộm không giống ai , mọi người có đôi chút nghi ngờ tay thám tử Bảy "Sơ lốc hôm" này vô cùng, nhưng vì công việc nên chẳng ai bàn ra tán vào cho thêm rối rắm, tuy vậy cũng có người ác mồm ác miệng cũng nói bâng quơ:
-Xí , tui thấy bắt ăn trộm cầu cả xóm hợp lực chắc gì túm được tụi nó, vậy mà cha Bảy này làm tài lanh , định bắt cá trên cạn hả cha nội , ông bắt được tụi này thì tui cùi sứt móng tui cũng cam nữa à .
Trời về khuya xóm làng đà yên giấc, xa xa cũng còn nghe vọng lại bài ca vọng cổ của một tay đệ tử lưu linh nào đó, cái giọng nhừa nhựa lảnh lót trong đêm thanh vắng của tay này khiến cha con ông Bảy hơi phật ý, vì ông sợ rằng thủ phạm biết có người còn thức không dám mon men đến thì coi như công của hai ông cháu đêm này xem như " Dã tràng xe cát biển đông", nỗi sùng trong bụng vì sự phá đám bất đắc dĩ này nhưng ông Bảy cũng kiên nhẩn đợi chờ, ông và thằng cháu thu mình núp trong mấy bụi chuối hột gần cái chuồng gà, thỉnh thoảng bị muỗi chích rát quá ông càu nhàu:
- Xong đêm nay coi như mình mất cả lít máu chứ chẳng chơi nhe .
Thằng nhỏ bị muỗi cắn nó bực mình nên đỗ quạu lên tiếng trách ông Bảy:
-Hôm nay thôi nghe ông, tối ngày ông cứ " Điều tra" ăn trộm hoài, theo ông con mệt muốn tắt thở, buồn ngủ nữa , ngày mai vô lớp ngủ gục ông thầy ổng véo tai con nữa là tại ông đó nghe.
Ông Bảy đớp lại nó liền:
- Thằng quỷ nhỏ này, bắt được trộm bà con cho đồ ăn thức uống đem về mầy ăn nhiều nhất mà còn la làng nữa hả, thôi nín đi đễ canh tụi nó nè , nghe động tịnh là dọt ra liền nghe hông, nhớ giữ đèn pin nữa đó .
Chừng nửa tiếng sau, có tiếng gà kêu quang quác trong chuồng, ông Bảy cùng thằng cháu vội nhào ra huơ huơ đèn pin về hướng đó, vài bóng đen nhỏ vọt nhanh rồi bổng có tiếng của mấy con Mèo cùng kêu vang lên thảm thiết, dường như chúng đang gặp điều gì nên rên la vang dội cả đêm trường, trước mắt hai ông cháu một đàn gồm ba con mèo đen mun với cặp mắt sáng quắc phản chiếu bởi ánh đèn pin, thấy người nó càng vùng vẫy sau tấm lưới do ông Bảy giăng ra, vậy đã rõ thủ phạm là đây.
Bên nhà cô Tư Hồng cũng hai trự mèo đen bóng lưỡng dính lưới nằm thất thủ chịu trận.
Ánh đèn điện bật sáng lên, bà con trong xóm xúm xít lại , người thì trầm trồ khen tài ông Bảy, người thì " Mắng mỏ" lủ mèo hoang, tóm lại ai nấy hả hê vì biết được thủ phạm vô hình chôm mấy con gà con vịt vừa qua không phải là mấy đứa sì ke như mọi người nghi ngờ bấy lâu nay .
***
Đưa chiếc xích lô vô sân nhà , vừa quay lưng định vô nhà nhắm mắt cho lại sức sau buổi chạy xe đêm, ông Chín xích lô nghe giọng của ông Sáu Khìu và cô Tư Hồng cùng lẻn tiếng gọi mình :
- Ông Chín, ông Chín.
Không hiểu có chuyện gì mà hàng xóm đến nhà mình sáng sớm, ông Chín thầm nghĩ:
" Rồi đó, mất gà mất vịt qua mắng vốn thằng Mum nữa chứ gì"
- Anh Chín ra quán cà phê đầu xóm uống cà phê với tụi tui cho vui, lâu quá xóm giềng không qua lại lâu ngày tình cảm lạt như nước ốc, hôm nay mình hâm lại nhe ông Chín".
Ông Chín với một chút ngỡ ngàng rồi ông nói :
- Thôi để khi khác đi , tui sẽ qua mời hai ông bà uống cà phê, mới chạy xe về oải quá, nhắm mắt một chút, giờ này mà làm ly cà phê là " Rụm nụ" luôn , có gì không ông bà nói luôn đi đừng ngại.
Được ông Chín " Vẽ đường cho hươu chạy" , ông Sáu và cô Tư Hồng ngỏ lời xin lỗi vì sự nghi ngờ thằng Mum bấy lâu nay, giờ thì mọi việc sáng tỏ, mong ông Chín và Mum đừng buồn và tha thứ cho họ để họ được thanh thản trong lòng,
***
Nghe hai ông bà khách nói lời trần tình, họ nói đến đâu nước mắt ông Chín chảy dài đến đó, ông khóc vì mừng hơn trúng số bởi vì hai cha con ông được " trời đất" thương tinh minh oan cho.
Thằng Mum đứng sau cánh cửa nó đã nghe hết mọi chuyện, nó cũng khóc vì sung sướng, nó khóc vì thật sự nó được làm người kể từ phút giây này.
Thay lời kết, khi mọi việc chưa ngã ngũ điều gì , một nghi mười ngờ trong lúc nóng giận mình đừng bao giờ "Xem mặt mà bắt hình dong" nhiều khi gây oan ức cho những người đã trót nhúng chàm muốn làm lại cuộc đời các bạn nhé .
Viết xong 30.8.2016
Nguyệt San Giao Muà xin cám ơn những thân hữu đã dóng góp bài vở cho Nguyệt San Giao Muà số 174 . Một số bài khác sẽ được đăng dần vào số tới. Mong mỏi sẽ nhận được những sáng tác của các bạn bốn phương để cho Nguyệt San Giao Muà thêm phần hương sắc trong tương lai.
2) Để rút ra danh sách của NSGM (unsubscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
3. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
4. Mọi bài vở, đóng góp, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
Nguyệt San Giao Muà
Homepage: http://www.GiaoMua.com
Thể lệ gửi bài cho Nguyệt San Giao Muà:
Mong bạn gửi Bài cho GM theo cách này là tốt nhất :
1. Dùng mẫu chữ Vietnet (VIQR) hay Unicode
2. Viết Hoa chữ đầu của bài và bút hiệu. Ví dụ: Giọt Mưa Trên Lácủa NS Phạm Duy
3. Gửi bài ngay trong email (không kèm file), để cho BBT khỏi mất công download xuống để đọc
4. Gửi tất cả các bài trong 1 tháng 1 lần trong1 email, nếu tiện.
5. Bài vở xin gửi đến trước ngày 25 mỗi tháng
6. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com
Cám ơn bạn rất nhiều, vì nhân sự có hạn, BBT không thể ngồi đánh máy lại từng đề bài hay bút hiệu.
P.O . Box 378
Merrifield, Virginia 22116
USA
Trang Nhà