Số 207
Ngày 1 tháng 7 năm 2019
Nguyệt San Giao Mùa
P.ỌBox
378
Merrifield, Virginia
22116
USA
I . Thơ _______________________________________________________________________
1. Lốc Xoáy | ______ Bạch Liên | |||||||||||||||||||||||||||||||
2. Một Thoáng Quê Hương | ______ Trúc Thanh | |||||||||||||||||||||||||||||||
3. Chẵng Lẽ | ______Nam Thảo | |||||||||||||||||||||||||||||||
4. Chuyện Hàng Xóm | ______ Đặng Xuân Xuyến | |||||||||||||||||||||||||||||||
5. Bản Giao Hưởng Mùa Hè | ______ Nguyễn Thị Xuân Tịnh | |||||||||||||||||||||||||||||||
6. Yêu Dấu | ______Quách Như Nguyệt | |||||||||||||||||||||||||||||||
7. Đau Niềm Hạ Nhớ | ______ Hàn Thiên Lương | |||||||||||||||||||||||||||||||
8. Hoài Niệm | ______ Khóc_Cười | |||||||||||||||||||||||||||||||
9. Đêm Bập Bùng |
______ Sông Cửu 10. Một Thời Sương Khói |
|
______ Thylanthảo
| 11. Hoa Tình Giữ Sắc Thắm Tươi |
|
______ Á Nghi và Anh | 12. Đê Mê Dệt Hương Thề
|
|
______ Tình Hoài Hương | 13. Nhớ Mùa Phượng Xưa
|
|
______ Hai Hùng SG
|
14. Người Thôn Nữ Quê Hương
| |
______ Phạm Ngọc Thái |
15. Kể Chuyện Trong Đêm
| |
______ Jacaranda
|
16. Mất Còn
| |
______ Trần Thành Mỹ
|
17. Ước Thầm
| |
______ ChinhNguyen/H.N.T
|
18. Lạc Về Phố Cũ
| |
______ Nguyễn Chí Hiệp
|
| 19. Tiễn Anh Một Ngày Hè | ______ Nguyễn Thị Thanh Dương | 20. Ngày Xưa Lỡ Dại | ______ Trần Đan Hà | 21. Ôm Trọn Vòng Tay | ______ Lê Miên Khương | 22. Nguyệt Cầm | ______Phamphanlang | 23. Bóng Chiều | ______Vân Hà | 24. Tôi Còn Đem Theo Tập Nhật Thi | ______Trần Huy Sao |
II . Văn _______________________________________________________________________
1. Hoa Cẩm Chướng Nở Trong Nhà ___________ Nguyễn Thị Thanh Dương | 2. Huấn Luyện Phi Hành (truyện dài nhiều kỳ) ___________ Tình Hoài Hương |
3. Trôi Sông ___________ Phan Thái Yên |
4. Ngược Chiều ___________ Bạch Liên |
5. Thơ Và Trăng ___________ ChinhNguyên/H.N.T. |
III . Trả Lời Bạn Đọc__________________________________________________
1. Nhắn Tin/Trả Lời Bạn Đọc _______ Ban Biên Tập |
I . Thơ __________________________________________________
II . Văn___________________________________________________________
1. Hoa Cẩm Chướng Nở Trong Nhà
Nguyễn Thị Thanh Dương
2. Huấn Luyện Phi Hành (truyện dài nhiều kỳ) Tình Hoài Hương
Tình Hoài Hương
Phan Thái Yên Phan Thái Yên Bạch Liên
Bạch Liên ChinhNguyên/H.N.T.
======
ChinhNguyên/H.N.T. IIỊ Hộp Thư Toà Soạn
___________________________________________________
Thể lệ để nhận Nguyệt San Giao Muà:
1) Để vào danh sách của NSGM (subscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
Địa Chỉ Liên Lạc:
Nguyệt San Giao Muà
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
"Hoa Cẩm Chướng" nở trong nhà
Chướng tai gai mắt tuổi già dở hơi".
***********
Vợ chồng chị Bông đến nhà chị Phú chơi nhân dịp họ dọn vào nhà mới, họ bán căn nhà cũ to rộng hơn 3,000 Sqf. để mua căn nhà mới 1,800 Sqf. với 3 phòng ngủ gọn gàng vừa đủ cho hai vợ chồng vì các con đã trưởng thành và ở nơi khác.
Chị Phú hớn hở khi mở cửa cho bạn:
- Mời mãi mà hôm nay anh chị mới đến, ở cùng thành phố chứ cách trở núi non gì?.
Trong khi anh Phú tiếp chuyện anh Bông thì chị Phú đưa chị Bông đi xem nhà, nhà Texas rẻ nên nhiều người Việt có điều kiện đều trả tiền mặt và mua nhà mới dễ dàng. Anh chị Phú cũng thế, căn nhà của builder ĐR- Horton xây kiểu cọ khá sang và đẹp gía chỉ khoảng 100 đồng mỗi Sqf..
- Đây là phòng ngủ ..cuả ông Phú.
Thì ra vợ chồng nhà này ngủ riêng. Chị Bông nghĩ thầm trong khi chị Phú tiếp nửa đùa nửa thật:
- Bàn computer là thế giới riêng cuả ông ấy, nếu tôi mà bước vào đây khi ông ấy đang ngồi computer thì tôỉlà nhân vật thứ ba thừa đấy chị.. Trong ánh mắt khó chịu của ông Phú như nói rằng :? Bà chẳng nghĩa lý gì trong lúc này?.
Sang phòng bên chị Phú hớn hở tiếp:
- Và đây là phòng ngủ của tôi, tôi muốn xem ti vi đến bất cứ giờ nào, tôi muốn treo hình ảnh, bày biện gì thì tha hồ, không làm ?chướng tai gai mắt ông ấy. Bởi thế vợ chồng già ngủ riêng giường, riêng phòng là sung sướng nhất
Hai gia đình quá thân nhau nên chị Bông không ngại ngần nói:
- Thế mà hai ông bà ra ngoài vẫn sánh đôi chung bóng tưởng như nưa? bước không rời nhau cơ đấy
- Thì ai chẳng cần bề ngoài, đi chợ, đi nhà thờ hay đi bất cứ đâu đều chung đôi đã đành mà?đến chết vẫn chung đôi luôn.
Chị Bông hết hồn và ngạc nhiên:
- Sao? Hai ông bà định?chết chung một ngày à?.
Chị Phú bật cười:
- Có vợ chồng già nào còn luỵ tình nhau đến cuối đời thế chứ . Nghiã trang ?Mây trời xanh? trong thành phố này đang quảng cáo bán những phần đất giá rẻ thế là hai vợ chồng mình bèn đến xem và mua ngay 2 mộ phần song song nằm cạnh nhau, đã xây bia mộ hình ảnh sẵn sàng rồi , ai chết trước thì vào nằm trước và ghi thêm ngày từ trần vào bia mộ đợi người đến sau. Thế là sớm muộn gì vợ chồng cũng chung đôi trong giấc ngủ cuối cùng .Trông vừa đẹp tình đẹp ý với cuộc đời vừa thuận tiện cho con cháu đến thăm viếng đặt hoa thắp nhang.
Chị Bông tấm tắc khen:
- Anh chị tính toán chu đáo và tuyệt vời quá.
Chị Phú thản nhiên:
- Vợ chồng chị và vợ chồng tôi là chỗ quen biết nhau thân nên chẳng có gì phải che dấu, vợ chồng tôi xung khắc cãi nhau như cơm bữa nhưng ở đời người ta vẫn phải sống như một vở kịch, được cái là cả ông Phú và tôi đều giống nhau ở chỗ cần bề ngoài, thích bề ngoài, nhìn vào ai chẳng thấy chúng tôi là cặp vợ chồng gìa lý tưởng...
- Nhưng anh chị cũng có cùng sở thích đấy, phòng ngủ riêng cuả mỗi người đều có một smart ti vi hiệu Samsung 28 inches
Chị Phú kêu lên:
- Là bất đồng lớn đấy chứ sở thích gì, hai vợ chồng xem chung ti vi ngoaì phòng khách thế naò cũng caĩ nhau dù bất cứ đề tài gì nên quyết định mua mỗi người một cái trong phòng ngủ ai về phòng nấy mà xem, còn ti vi ngoài phòng khách nếu xem chung thì cấm ai được phát biểu ý kiến là yên chuyện. Giao kèo hẳn hòi..
- Vậy là nhà có 2 vợ chồng mà 3 cái ti vi. Hãng Samsung trúng mối nhờ những cặp vợ chồng bất đồng đấy chị nhỉ
Chị Phú kể:
- Tôi quen vợ chồng người bạn, cũng bề ngoài chung đôi như vợ chồng tôi. Chị ấy đã qua đời và an táng trong nghiã trang ?Mây trời xanh? . Hai năm sau người chồng ốm đau thập tử nhất sinh, khi chưa vào hôn mê ông ấy cố gắng lấy sức tỉnh táo ngắn ngủi cuối cùng để dặn dò các con rằng: ?Các con muốn hoả táng hay chôn cất bố kiểu nào cũng được nhưng tuyệt đối đừng cho bố nằm cạnh mẹ con. Bao nhiêu năm chung đôi với bà ấy rồi, lúc lià đời hãỷtrả tự do cho bố ??
Chị Bông cười:
- Chắc các con phải an táng ông bố trong một nghiã trang khác, chứ cùng nghiã trang ?Mây trời xanh? bà vợ lại lò mò ra thăm ông ấy và trách mắng sao chúng mình không chung đôi thì hai hồn ma lại? cãi nhau., làm phiền những hồn ma khác.
- Lúc nào riêng tư được thì cứ riêng tư chị Bông ạ. Tôi với ông Phú lúc trước đi bộ thể dục quanh khu phố nhà mình, nói chuyện một lúc thể nào cũng bất đồng ý kiến và cãi nhau, thế là tôi bèn nghĩ cách đi thể dục một mình với lý do chính đáng không ai hiểu được là tôi né ông chồng. Tôi bắt chước mấy bà bạn gìa chuyên đi bộ trong mall, cái mall gần nhà tôi lái xe 10 phút là đến, chân đi giày bẹt như khi ta đi ra phi trường vậy đó, tha hồ thoải mái đi dạo trong mall, lên tầng xuống tầng bằng thang bộ, mùa hè mát mẻ, mùa Đông ấm áp, vừa đi vừa ngắm đủ loại quần áo và hàng hóa quên cả giờ về. Khỏe người, có khi lại mua được món hàng gía rẻ với lại tôi còn tha hồ mặc thử các loại quần áo và ngắm nghía mình trong gương cho ?qua cơn ghiền shopping chứ tiền đâu mà mua hết những gì mình thích.?
Chị Bông thán phục và hí hửng:
- Thì ra thế, người ta cứ tưởng chị vào mall mua sắm, cái điều mà chẳng ông nào thích ?chung đôi? với vợ nơi chốn này. Hèn gì đi mall ngày thường tôi thấy nhiềủbà gìa ghê, cứ tưởng họ về hưu buồn chán nên đi shopping cho vui. Hẹn chị Phú một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp nhau trong mall và đi bộ vài giờ liền chị nhé.
Chị Phú cao hứng kể thêm:
- Vợ chồng tôi khác nhau cả những điều nhỏ nhặt, ở thành phố này có 3 hàng B.B.Q. bán vịt quay gần nhà, nhưng sở thích chúng tôi cũng?.. không đụng hàng, ông Phú thích ăn vịt của tiệm A. còn tôi thì thích vịt tiệm B. ai cũng cho là vịt quay của tiệm mình chọn là ngon, là nhất.. Mỗi lần nhà cần ăn món vịt quay là hai vợ chồng lại tranh cãi, sau cùng tôi phảỉtôi phải?.
Chị Bông tranh lời và đoán gìa đoán non:
- Chị phải mua vịt quay tiệm thứ ba. là huề cả đôi bên chứ gì? Hay là chị chiều chồng, nhịn chồng đi mua vịt quay tiệm Ạcho anh vừa lòng ?
Chị Phú nở nụ cười mỉm, nụ cười bí ẩn như nàng Mona Lisa trong tranh:
- Không, tôi vẫn mua vịt quay tại cửa hàng B. tôi yêu thích đấy chứ..
Trong khi chị Bông đang ngơ ngác ngạc nhiên thì chị Phú bèn giải thích:
- Nhưng tôi tỉnh bơ nói với ông Phú là tôi mua vịt của tiệm A. ông ấy ăn và khen ngon nức nở đúng gu của ông ấy . Nói dối mà vui vẻ cửa nhà chắc trời Phật cũng thông cảm phải không chị Bông?.
Chị Phú kết luận:
- Chị Bông ơi, sở dĩ vợ chồng về già ?xung khắc? vì ai cũng trở nên chướng. Coi như ? hoa Cẩm Chướng? nở trong nhà quanh năm .. Ngày xưa tôi yêu hoa Cẩm Chướng lắm, bây giờ thì không, cứ nghe đến tên hoa Cẩm Chướng là ?hình ảnh ông Phú lù lù hiện ra .
- Ôi, hoa Cẩm Chướng đẹp thế mà lại là hình ảnh của các vợ chồng già trái tính trái nết, tội nghiệp cho hoa qúa?.
Hai bà xem nhà và nói chuyện xong cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện chung với hai ông. Chiếc Smart Tivi Samsung 50 mấy inches được mở lên đang có cảnh đẹp ở một đất nước nào đó, anh Bông rồi đến chị Bông vừa nói chuyện vừa khen cảnh trong phim trong khi hai vợ chồng anh Phú chỉ nói chuyện, tuyệt nhiên không ý kiến gì với cảnh trong ti vi.
Chị Bông hiểu là bản hợp đồng của vợ chồng chị Phú đã được tôn trọng.
Khi anh chị Bông đứng dậy cáo từ hai vợ chồng anh Phú, hai ?đoá hoa Cẩm Chướng của đời nhau cùng tươi tắn, cùng sánh đôi ra tận cửa tiễn bạn và ríu rít như chim hót:
- Hôm nay anh chị đến chúng tôi bất ngờ mà vui quá..
- Hôm naò anh chị rảnh đến ăn với chúng tôi một bưã cơm tối nhé. Chúng tôi cùng mong đợi đấy.
Anh Bông có vẻ ngạc nhiên trước sự hòa hợp của vợ chồng chị Phú. Còn chị Bông thì bỗng?nghi ngờ tất cả những cặp vợ chồng gìa từng khoe là đồng cảm, trên thuận dưới hòa và hạnh phúc bên nhaụsuốt cuộc hành trình dài cuộc hôn nhân của họ,
**************
Buổi chiều ở nhà chị Bông mở ti vi lại thấy quảng cáo của nghiã trang ?Mây trời xanh?, quang cảnh thanh tịnh mát mẻ đúng là nơi yên nghỉ ngàn thu, chị Bông hối hả gọi chồng:
- Anh Bông ơi, anh có thích cái này không?
Anh Bông từ trong phòng trong vọng ra:
- Bà thích gì thì cứ việc xem đừng réo tên tôi. Bà biết rồi mà, những gì bà thích là tôi không thích.
- Nhanh lên, cái này phải có anh cùng quyết định,
Anh Bông tò mò đi nhanh ra ngoài còn kịp thấy cảnh những ngôi mộ trong nghĩa trang và lời quảng cáo vưà lập lại, anh khó chịu:
- Bà bảo tôi xem cái này để quyết định cái gì? Nhà mình đang yên đang lành lại bàn chuyện nhà quàn nghĩa địa là sao? Bà dở hơi từ lúc nào thế?
Chị Bông giật mình, chẳng lẽ dưới mắt anh Bông chị đang là kẻ dở hơi, là ?đóa hoa Cẩm Chướng? vô duyên?
- Dĩ nhiên là không phải bây giờ. Mua mộ phần chỏtương lai anh và em.
Anh Bông bắt bẻ:
- Lại càng dở hơi. Chữ ?Tương lai? dùng cho cảnh đời hi vọng tươi sáng phía trước nghe hào hứng hơn là đem dùng cho một ngày buồn tang tóc chẳng ai đợi ai mong.?
- Vậy thì em sửa lại đây, cho ngày sau chúng ta lià đời. Hai mộ phần song song bên nhau thì được bớt 20% mà nếu trả tiền mặt từ bây giờ thì bớt đến 50%.
- Bà đến chết vẫn còn tính toán đắt rẻ như đi chợ. Tôi biết rồi, bà muốn mua chỉ vì ham rẻ, cũng như khi đi shopping bà mua cả món đồ không thích nhưng vì giá rẻ. Nhưng xưa nay tôi và bà có mấy khi hợp nhau đâu, chung đôi làm gì hả?
- Biết rồi, nhưng lúc ấy mình chết ngắc, chung đôi hay riêng lẻ cũng thế thôi. Trước mắt là tiết kiệm được tiền, mình lo trước thì con cái đỡ phải lo.
Anh Bông cương quyết:
- Không, tôi và bà đã từng khác nhau trong ý nghĩ cho viễn cảnh này, tôi muốn được an táng trong nghiã trang và có người hương khói còn bà muốn hoả táng và thảy tung tro bụi ra gió ra biển cho một kiếp người tản mạn bay đi khắp thế gian .
Chị Bông thở dài:
- Ừ nhỉ, trong lúc cao hứng nghe quảng cáo và nhất là lúc nãy nghe chuyện chị Phú nên em bất chợt nói thế thôi. Đến chết anh và em cũng không cùng suy nghĩ mà, mỗi người thích yên nghỉ một kiểu..
Giọng chị Bông bỗng như một nốt nhạc trầm:
- Anh nàỷ
- Sao bà cứ lải nhải mãi thế? Bà muốn gì?
Chị Bông trách:
- Ngày xưa quen em anh đến nhà em chỉ mong được nói chuyện cùng em. Bây giờ em muốn nói anh chẳng muốn nghe.
- Mấy chục năm nay rồi bà ơi, vật đổi sao dời nữa là hai người trần gian chúng ta, bà muốn gì thì nói ngay đi, tôi không có thì giờ nghe bà nũng nịủ
- Tự nhiên em buồn, em chỉ muốn chia sẻ cảm xúc là đời người thường có hai chuyến xe hoa, chuyến đầu là hoa cưới vui vẻ bên nhau, chuyến sau là hoa tang buồn bã, là chia lìa nhaụThế thôi.
Anh Bông gạt phăng:
- Sự đời nó thế, ai cũng thế, hơi đâu mà bà cảm xúc dư thừa vớ vẩn?
Chị Bông đành chịu thua chồng.
Hôm anh Sơn bạn cùng hãng anh Bông đến chơi nhà, chị Bông cùng chồng tiếp chuyện bạn, hỏi thăm anh chuyện sắp về hưu thì anh Sơn tâm sự:
- Ai đi làm đến tuổi gìa chẳng muốn về hưu vui hưởng cảnh an nhàn, tôi cũng thế, nhưng bây giờ tôi đổi ý định rồi, thà đi làm có mệt mỏi còn hơn là về hưu vợ ở nhà , chồng cũng ở nhà mỗi ngày 24 tiếng có nhau, ra vào chạm mặt nhau không ?.ly dị sớm cũng?chết sớm.
Chị Bông gỉa bộ ngây thơ:
- Sao vậy anh Sơn? Ngày xưa thuở đang yêu các anh chẳng từng mong muốn được gặp nàng, được nhìn thấy mặt nàng là đã sung sướng biết bao.
- Nhưng chị ơi, nàng bây giờ là bà gìa khó tính nói dai nói nhiều. Hai vợ chồng cãi nhau căng thẳng thần kinh lắm, không li dị thì cũng chết sớm chứ còn gì nữa.
Chẳng lẽ anh Sơn nói đúng? chẳng lẽ ?hoa Cẩm Chướng? nở khắp mọi nhà của những đôi vợ chồng ở ngưỡng cửa tuổi già?
Về gìa ai cũng thay tính đổi nết, các ông cũng chẳng vừa nói chi các bà.
Những cặp vợ chồng đã đi với nhau suốt quãng đường dài, từ thuở tinh khôi mới lấy nhau đến lúc con đàn cháu đống nhìn mặt nhau bao nhiêu năm, thấy những thực tế đời thường của nhau bao nhiêu ngày tháng chán chường nhau đã đành.
Có những cặp giữa đường gặp gỡ, anh li dị, chị thôi chồng tưởng đôi ta bỗng tìm được một nửa mong ước đời nhau, cùng nhau đi nốt quãng đường còn lại, thời gian đầu cả hai đều lịch sự nhã nhặn như cặp đôi lý tưởng trong phim truyện, trong tiểu thuyết, cả hai đều sống như người trong mộng của nhau, nhưng một thời gian sau đã quen mặt quen người thì họ lại hiện ra đúng cái tôi đời thường của họ, chàng và nàng
cũng biết nói dối, nói ngang như cua bò, cũng ??hoa Cẩm Chướng? như ai, và thế là ?hoa Cẩm Chướng? lại nở trong nhà, lại nở quanh năm?
Họ chướng tai gai mắt nhau, bất đồng nhau có khi còn nhiều hơn người chồng cũ, người vợ cũ mà họ đã chia tay.
Và có những cố nhân thương hoài ngàn năm của thời xuân xanh ai đó biết đâu cố nhân ấy đang là người chồng, người vợ dở hơi chán mớ đời, đang là ?hoa Cẩm Chướng? không trồng mà mọc trong nhà của kẻ khác.
Cầu cho kiếp sau họ không gặp lại cố nhân.
Cầu cho kiếp sau những lời hẹn thề chung đôi không thành sự thật để họ sẽ mãi là cố nhân của nhau, cho cuộc sống trần trụi đời thường có chỗ thăng hoa niềm mộng mơ lãng mạn, cho ân tình không trọn vẹn sẽ đẹp mãi đến ngàn sau.
Chị Bông lại lên tiếng với anh Bông:
- Em chợt nhớ ra bài báo mới đọc trên net hôm qua làm em chạnh lòng.?
- Bà lại thương vay khóc mướn gì thế?
- Lần này em không dở hơi đâu, em thương và khóc cho mình đó anh . Bài báo nói về nỗi cô đơn của người gìa trong nursing home. Em sợ cô đơn và sợ?ma nữa, không dám ở trong nursing home một mình?
Chị Bông nài nỉ:
- Bất cứ ông già bà cả nào dù có nhà riêng, có tiền của trong tay cũng không thể tự chăm sóc bản thân mình khi gìa khi bệnh, con cháu thì có cuộc sống riêng và bận rộn riêng của chúng nó nên nursing home là mái nhà sau cùng cho tuổi gìa khi ta sức tàn lực cạn. Về gìa vợ chồng mình cùng vào nursing home anh nhé, hai vợ chồng sẽ ở chung một phòng. ..
- Trờỉtới lúc ấy bà cũng?chưa buông tha tôi hả?hả? ?
Chị Bông vội vàng xuống giọng:
- Em hứa sẽ.thay đổi tính nết, không ?ngang tàng như bây giờ. Em sẽ không đòi để đèn sáng khi đi ngủ vì sợ ma làm cho anh chói mắt bực mình và trằn trọc cả đêm, em sẽ không mở nhạc tình cảm êm dịu để ru em ngủ nhưng lại làm anh điếc tai và mất ngủ, em sẽ không ?.?
Anh Bông có vẻ thương cảm ngần ngừ:
- Thôi đủ rồỉđể tới lúc đó hãy tính, với lại bà đã gìa khú đế, đã lú lẩn thì biết gì đèn sáng hay đèn tắt, biết gì nhạc tình cảm du dương nữa chứ?
Chị Bông hỏi tiếp:
- Thế còn chuyện?về bên kia thế giới anh có chịu nằm cạnh em không?
- Nhất định là không...
- Vậy em sẽ không đặt mua hai lô mộ phần gía rẻ, phải không?
- Nhất định là không.
Chị Bông khẽ thở dài, không vì trách chồng từ chối chung đôi nơi suối vàng mà vì?.tiếc món hàng rẻ không được mua.
Chị an ủi là biết đâu sau này anh Bông sẽ cùng chị vào ở nursing home cho đỡ tủi cái thân gìa..
Chị ra ghế sofa ngồi, chẳng biết làm gì chị liền lấy tờ báo Việt ngữ nằm chơ vơ trên bàn ra đọc.
Một mục cảm tạ cáo phó đập ngay vào mắt chị Bông:? Gia đình chúng tôi xin cảm tạ các chú bác họ hàng, các bạn hữu đã tiễn đưa linh cửu mẹ chúng tôi là bà qủa phụ Nguyễn thị Hoa Hòe đến nơi an nghỉ cuối cùng tại nghĩa trang? ?
Như vậy là người chồng đã mãn phần rồi, bây giờ đến lượt bà vợ
Chị bỗng bâng khuâng và tò mò tự hỏi không biết bà Nguyễn Thị Hoa Hòe có từng là ?hoa Cẩm Chướng? trong nhà không? và ông chồng có là ?hoa Cẩm Chướng? của đời bà không? hai vợ chồng nhà này có bất đồng nhau không?
Mỗi người sẽ yên nghỉ một cách hay họ vẫn kiên nhẫn nằm song song chung đôi hai mộ phần cho đẹp mặt với thiên hạ và vừa lòng con cháu ?
Truyen Dai
Trở Về Với U S A F
(United States Air Force - Không Lực Hoa Kỳ).
Khi đã tốt nghiệp bên US Navy, Hành chính thức được công nhận là phi công, có bằng lái phi cơ loại hai chỗ ngồi. Đồng thời anh nhận được quyết định thăng cấp Chuẩn-úy phi công từ bên Bộ Tư Lệnh Không-quân Việt Nam đã chuyển qua Mỹ. Muốn tốt nghiệp bên US Navy, theo khả năng và sự kiên trì cố gắng của anh, thì không phải là chuyện dễ dàng để vượt qua những gian nan thử thách. Hành thấy thi sĩ Trần Văn Minh ghi bài thơ rất tuyệt, vì ?ngài ấy ca cẩm? chuyện lái tàu bay thật có duyên:
Nào đáp sân này nào hạ cánh sân kia
Dù ngắn nhỏ ta trăm thứ hằm bà lằng
Mà mần răng bay bổng luôn luôn
Hết lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên
Xuống xuống lên lên, cứ như chày giã gạo
Người không thì giờ đổi áo
Tàu chẳng kịp xả hơi
Có nghỉ có ngơi chăng là để châm xăng chế nhớt (TvM)
Lẽ ra, Hành đã được gọi đi học khoá Huấn Luyện Viên. Khóa đó có ba chỗ, gọi là IP (intructions Pilot) bên Keesler. Nếu, ngay lúc đó trong giới bạn cùng khóa sinh, có ai chịu khó ra trường cùng Hành, là anh nhanh chóng chuyển đi học khoá đó khoẻ re. Nhưng xui xẻo là lúc đó Hưng đi thăm gia đình em gái ở bên Florida. Thế là Hành và Ban được đưa về Battalion X trước. (Tiểu-đoàn Battalion X nầy là nơi ở của những người đang học bên US Navy bị loại). Họ ở đó chờ đợi để điều đi học các loại phi cơ khác.
Hành có một tháng ròng rã ngồi chơi xơi nước, nhưng có lương có tiền ron ren rủng rỉnh như ai. Sáng, trưa, chiều, tối, anh chỉ ăn rồi ngủ. Thức dậy không biết làm gì hơn, Hành tà tà đi ra phố rong chơi lung tung đó đây đã đời. Chiều tối anh chui vào mấy Bowling Alley, hay vào rạp chiếu phim coi hoài, phát mệt đừ. Thời gian nầy Hành bắt đầu mập ú. Nhàn rỗi quả thực vô vị, nhàm chán. Hành viết thư về gia đình, viết thư tình cho Trân Thư mỗi ngày một lá thắm thiết, ghi đầy nhớ nhung yêu thương "ra riết" như hai người đã là chồng vợ, Hành kể hết chuyện dông dài trên trời dưới đất, không sót chuyện gì. Hành gởi nhiều hình ảnh đó đây, kèm đủ thứ quà cáp quần áo thời trang đầy nhóc về cho Trân Thư.
Đợt 40.-
Mãi đến lúc Hưng đi thăm gia đình em trở về, thì cả đám sinh viên nầy mới trở về học bổ túc bên Randolph ở Texas. Thật ra, lúc đó Randolph chẳng có khoá học nào cả. Nhưng chả lẽ họ cho nhóm khoá sinh Không-quân nầy nằm dài, ở không rung đùi xơi thức ăn béo bở, tha hồ uống Coca mà ung dung lãnh lương rủng rỉnh sao? Nên họ điều bọn Hành đi qua học bổ túc T-28A mà bên USAF sử dụng. Hành ví dụ T-28A nó như chiếc xe honda chừng 50cc phân khối. Thử so sánh đi... trong khi đó, Hành đã tốt nghiệp "cái bằng"... có loại xe honda gắn 90cc phân khối rồi. Thiệt chán phèo.
Về đến Randolph, việc đầu tiên là: Trên Sự Vụ Lệnh thuyên chuyển nhóm sinh viên sĩ quan Không-quân nầy, thì Mỹ vẫn ghi là ?A/C", nghĩa là Cadet. Theo nguyên tắt là các anh vẫn còn là sinh viên sĩ quan. Từ ăn đến ở đều là sinh viên sĩ quan, thì chưa được hưởng quyền lợi của sĩ quan. Khi vừa đến văn phòng, Hành nhìn trong danh sách Việt Nam gởi người đi du học khóa nầy: Có nhiều người đến từ Việt Nam, tất cả họ đều là sĩ quan từ Thiếu-uý, Trung-úy... Chứ không có ai là sinh viên sĩ quan. Trường bay định chuyển các anh sinh hoạt chung nhóm với đám SVSQKQ. Thế là tất cả không đồng ý. Hành trưng bày sự vụ lệnh, đưa bằng tốt nghiệp ở trường bay Mỹ ra, và đưa quyết định của Bộ Tư-lệnh Không-quân Việt Nam công nhận "các anh" hiện giờ đã là sĩ quan thực thụ.
Ông Đại-tá Chỉ-huy-Trưởng Không-quân Hoa-Kỳ mời các anh nhóm nầy lên văn phòng trình diện. Hành trình bày rõ ràng quan điểm của mình. Đòi hỏi trường bay phải có quyết định đúng đắn. Nếu không, thì "chúng tôi" đi trở về US Navy & sau đó các anh xin về Việt Nam, không thèm học hành chi nữa. Sau khi bàn thảo có phần nóng bỏng, gay gắt, và giằng co một hồi lâu. Họ đành chấp nhận là ?Hold for third Lieutenant?. Vì bên đó không có cấp bậc Chuẩn-úy (Aspirant), mà chỉ có 'Warrant Officer" ; được tạm biết là "Thượng-sĩ-Nhất", là cấp bậc cao nhất của USAF.
Vì, họ vẫn chưa muốn công nhận các anh là sĩ quan, nhưng họ cho mình hưởng chế độ ở phòng sĩ quan. Hành và Hiên được cấp một phòng lớn rộng và tiện nghi thoải mái, có phòng khách, hai phòng ngủ, toilet. Vân vân... Đi học bay bên nầy, công nhận các sinh viên sĩ quan Không-quân đang thụ huấn ở Hoa Kỳ cảm thấy thoải mái nhàn hạ như đi dạo mát. Nhưng Hành thương cho những anh sĩ quan ở Việt Nam đang theo học tại đây; tuy họ đã tốt nghiệp khóa L-19 bên Việt Nam rồi. Nhưng họ theo học với bọn Hành cũng có phần vất vả, nhọc nhằn. Chứ ?mấy đứa phi lâm nầy? thì đã từng bay xoành xoạch loại phi cơ to hơn, mạnh hơn nhiều... Nên các anh cũ ?Hold for third Lieutenant? cứ ngồi đó rung đùi ung dung "hỉnh mũi" lên trời, miệng huýt gió lia chia, và nheo mắt nhìn "mấy anh mới đến" thao tác tập tành, mà reo vui... như cây thông hiu hiu đứng giữa trời đất.
***
Khóa học nầy ấn định ba tháng. Nhưng tất cả khoá sinh mới học đến tháng thứ hai, thì trường bay phải chuyển toàn thể căn cứ đi Keesler AFB, (cách đó độ 200 miles). Ở đây, Hành có một kỷ niệm rất vui. Ông thầy người gốc Ý dễ thương và vui tính, hồi ấy ông đã qua Việt Nam lấy bà vợ rất trẻ, bà ta một chữ tiếng Anh bẻ đôi, bà cũng không biết. Thế là lúc đó, vợ thầy có bầu, ông muốn đưa bà vợ lên học khóa giảng dạy ?Người Mẹ Tương Lai?. Nên thầy khẩn khoản nhờ đám sinh viên Việt Nam: có ai tình nguyện xung phong đi làm thông dịch viên cho "bà thầy", lúc bà gặp khó khăn vì chữ tiếng Anh tiếng U phức tạp, rườm rà và lộn xộn. Nghĩ tình "thân đàn bà Việt trôi lênh đênh giữa 12 thứ tiếng", Hành cũng có ý muốn tìm tòi học hỏi, nên Hành "xung pheng chút xí... đi lồm diệc nghĩa".
Ông thầy vui mừng đem xe đến chở Hành, và bà bầu kia đến bệnh viện. Anh phải ngồi đó nghe, rồi ghi chú cẩn thận vô quyển tập bằng tiếng Việt, lại vừa ghi vừa phiên dịch rõ ràng từng món, từng món... cho bà bầu thực hành. Hành ân cần chỉ cho bà ta biết cách thức luyện tập trước khi bà sanh; họ dạy cách sau khi bà ta sanh con. Cách bà thay tã lót. Tắm rửa. Pha sữa. Hay nấu thức ăn cho em bé bao nhiêu tháng tuổi thì làm sao, làm gì. V.v... Tóm lại trong ba tháng ở đó, Hành làm ?trợ lý ngôn ngữ? đắc lực và có uy tín cho bà bầu. Khi ghi danh học bà bầu được tạm mang "Họ Lữ" của anh "chồng hờ dật dờ".
Chuyện thứ hai, là có sự hiềm khích giữa anh, và tên Trung-úy tên Carroll. Nó chả làm gì anh cả, nhưng Hành vẫn ghét nó. Thế mới kỳ! Số là ở barrack, có lệnh cấm nấu nướng trong phòng. Vì trong trường sợ vật liệu xây dựng nầy dễ bốc cháy. Mỗi chiều, anh ta đứng gần chỗ người Việt ở, chận đường mấy sinh viên đi mua thức ăn về, định nấu nướng thêm. Vì ăn đồ Mỹ hoài, ngán lên tới cần cổ. Và không hợp khẩu vị. Carroll tịch thu, vất hết những rau tươi, thịt heo, thịt gà tươi, thịt bò vào sọt rác. Có hôm, Hành thấy tên ấy làm chuyện lếu láo đó như mấy lần trước (với mấy anh kia). Chịu không nỗi, Hành đến bên Caroll cự nự:
- Anh có thấy rõ họ nấu nướng ở Barrack không?
- Đây là những thức ăn còn sống, e rằng không hợp vệ sinh.
- Tôi rõ. Nhưng sao anh dám vứt thức ăn của họ?
- Không có phép dùng thức ăn sống.
- Anh có biết anh đã xâm phạm ?tự do cá nhân?, đồng thời anh phạm lỗi ?phá hủy tài sản? của kẻ khác không? Vì họ đã mua thức ăn bằng tiền của CA. Anh có muốn tôi complaint, thưa anh lên CA không?
Tên Trung Uý Mỹ không muốn đụng chạm đôi chối, hay tranh luận lôi thôi gì, bởi vì Hành cũng là một sĩ quan. Công nhận anh ta khá hiền và tôn trọng tự do. Tuy ?ảnh? thi hành đúng đắn bổn phận và nhiệm vụ, chẳng có lỗi gì mà Carroll cũng bằng lòng "xin lỗi". Từ đó anh ta hết đứng chận đường đám sinh-viên. Thật ra vụ nầy, Hành cũng có một lần bị. Hôm đó đám sĩ quan Việt (sĩ-quan thiệt đó nha) tất cả sĩ quan đi học, thì ở nhà có an ninh (Air Security) đến chận các ngõ lên xuống, họ tự động lấy chìa khóa Master Key mở các phòng ra. Hễ thấy nơi nào có đồ dùng để nấu bếp, thì họ tích thu hết. Thậm chí có những thứ hàng hóa mới tinh chưa bóc tem, còn nguyên kiện mà anh em định mua gởi về quê nhà biếu tặng thân nhân. Air Security chở một chiếc xe GMC đầy nhóc các "hàng hoá" linh tinh. Trưa hôm sau, Hành và chín bạn nữa bị mời lên phòng Chỉ-huy-Trưởng căn-cứ, để họp. Nhìn nồi niêu soon chảo chất đống tùm lum tà la trước mặt. Ông nói:
- Chúng tôi tôn trọng qúy anh là sĩ quan đồng minh. Sao qúy anh không tuân theo điều lệ của căn-cứ là: "Cấm nấu ăn trong phòng". Qúy anh có ý kiến gì không?
- ...
Mấy bạn kia rụt rè nhút nhát nên đẫy Hành ra tranh luận: OK nói thì nói. Sợ gì! Có bị bắn ?cái đùng? đâu mà sợ chết:
- Thưa Đại-tá, chúng tôi là người Việt Nam, chúng tôi ăn thức ăn Việt Nam quen rồi. Nay ở bên Mỹ gần hai năm, ăn toàn thức ăn Mỹ. Không hợp khẩu vị, nên chúng tôi ăn không được ngon miệng và... bị đói hoài !? Do đó, chúng tôi không có đủ sức khỏe để đi bay. Với lại... ông không có bằng chứng gì là có người nấu nướng, phải không?
- ...
- Nếu ông thật sự tôn trọng, quan tâm đến chúng tôi. Xin ông xây cho chúng tôi có một chỗ để nấu nướng riêng. Được không, thưa ông?
(Hành mở ngoặc đơn ra để nói với bạn đang ở Việt Nam hay: Ở Mỹ không bao giờ bị đói đâu bạn ạ, cho dù có ai homeless, "vô gia cư", họ cũng có nhiều cơ quan thiện nguyện nuôi, giúp họ có nơi ăn ngủ tươm tất & đàng hoàng, cung cấp đồ dùng ấm áp, thức ăn họ phân phát nhiều lắm, rất ngon, nóng hổi, sạch sẽ. Chỉ vì Hành phải nói như thế mới thấy thảm, để ông ta cảm động mà không ban lệnh phạt).
Nhìn đống soon nồi méo mó đen đen cũ kỹ như thế, mà nghe Hành bố lếu bố láo nói ẩu, nói liều, nên cả nhóm Không-quân đều cười to. Như thế, kể ra Hành ?muốn thí mạng cùi?, cũng lạ! Cả nhóm nháy mắt nheo mày đều nhìn nhau tủm tỉm cười. Công nhận người Mỹ rất ?Fair Play?, đúng là họ có ?tinh thần cao thượng? ôn hoà, tinh tế, chịu chơi hết mình. Hành khâm phục đức tính của người Mỹ khoan dung đức độ dường bao. Ông Đại-tá ôn tồn hóm hỉnh cười cười, nói:
- OK. Để tôi xem đã. Tạm thời, tôi phải giữ những thứ nầy lại. Cảm phiền qúy anh tối nay đi ăn ở Cafeteria dùm nha. Mai sẽ tính.
Sáng sớm hôm sau, có đoàn người đến cấp tốc xây cất mấy căn nhà bằng vật liệu nhẹ, có mái che nép mình dưới hàng cây xanh nhiều bóng mát, có đường đi ximăng láng cón. Họ làm ba cái bếp to rộng, mới toanh sạch sẽ và sáng bóng, đầy đủ thứ cần thiết hết. Kể cả treo bảng hướng dẫn sử dụng điện. Nhớ tắt điện sau khi dùng. Nhớ làm vệ sinh mỗi ngày các lò nấu. Vân vân... Ui là chu đáo! Họ còn dí dỏm bảo các anh lên lấy lại ?dụng cụ bếp núc méo mó? kia để... lảm kỷ niệm! Thế là từ đó xuất hiện ?cái bếp dã chiến? ngay tại khu B.ỌQ (Bachelor?s Officer Quarter) khu dành riêng cho sĩ-quan độc thân.
Rồi một ngày kia, có lệnh di dời toàn bộ căn cứ qua Keesler (Mississippi). Thu dọn đồ đạc xong, Hành lên xem bảng trực. Oái oăm thay! Trong lịch trình thì Hành phải bay với Carroll. Hành đi xuống cự nự phản đối dưới Chỉ-huy-Trưởng:
- Các ông sắp xếp cho tôi bay với Carroll. Nhất định tôi sẽ không bay đến Mississippi đâu. Tôi sẽ cho hắn đi theo tôi ra ngoài phòng lái, đi chơi với tôm cá dưới biển. Nếu không, tôi sẽ làm một phi vụ Kamikaze.
(Hồi xưa, thần phong của Nhật hồi Đệ-nhị Thế-chiến, là những phi cơ có trang bị đầy bom đạn, bay cảm tử. Họ chỉ cất cánh nhào xuống các chiến hạm Mỹ. Ra đi họ không hẹn ngày về, ...). Tuy sau nầy trong thâm tâm Hành biết mình làm như thế là không phải, chẳng có tình người. Nhưng sự đời lúc ấy chẳng hiểu ma hành quỷ bắt hay sao, mà khiến Hành lại xử tệ với Cattoll đến thế cơ chứ!
Nhượng bộ Hành, nhưng họ cũng rất cáo già. Khi đến căn cứ Keesler AFB, thay vì họ đưa mấy người Việt Nam về BOQ, ở với những sĩ quan đồng khoá. Họ xỏ lá, cho "ba thằng bên Navy" về thẳng bên Barrack của sinh viên sĩ quan. Hai bạn kia cũng như anh tức tối lắm, Hành định lập kế ?đảo chánh làm loạn? nữa, nghĩa là không chịu thua, do tuổi trẻ sôi nổi và háu chiến háu thắng, Hành muốn cự nự họ cho bỏ tức nữa. Bàn lui bàn tới, nhưng sau cùng, Ban ôn hòa hơn, nói:
- Thôi mầy. Chỉ còn vài tuần nữa là học xong, có chết "con chí" nào mà lo, nhưng mà... "có chí" thì nên. Kệ cha nó.
Thỏa thuận với nhau, nên các bạn và Hành ở tạm đến hết khóa học. Sau khi tốt nghiệp, trường tổ chức một buổi lễ bế mạc long trọng. Nhưng mấy người Việt âm thầm bỏ trốn đi hết, chả cần báo, chả cần tham dự, để trả lời về vụ bọn nó o ép, kỳ thị, chơi xấu mình. Thế là trường báo về Bộ Tư-Lệnh Không-quân Việt Nam là: ?tụi anh? không tuân theo kỷ luật, đề nghị phạt. Cả ba người Việt đều bị phạt ?15 ngày trọng cấm: Ghi trên giấy tờ?.
Hành ghi vô nhật ký những chuyện vui vui & những điều không mấy vui, nhưng đó vẫn là chuyện có thật trong kiếp phi hành, mình không cảm thấy phiền muộn, dù là một dấu ấn cần ghi nhớ... trong trường bay; ngỏ hầu làm hành trang bước vào đời... để tô điểm cho cuộc sống của Hành mỗi ngày thêm thăng hoa.
***
(phần I)
Trời chưa muốn sáng. Không gian còn sũng hơi nước từ cơn mưa âm thầm qua lúc cuối đêm. Người đàn bà thức giấc vì tiếng mưa rì rào trên mái tranh rồi không ngủ lại được. Chị nằm trong căn nhà lạ lắng nghe tiếng nước giọt chạm vào kim khí lanh canh đều đặn đâu đó phía ngoài hiên. Mưa tạnh rồi tiếng chim từng đàn bay. Âm thanh quang quác bay ruồng trên mái nhà rồi nhỏ dần mất hút nghe buồn buồn. Chưa kịp trở mình tiếng bầy chim khác lại xao xác bay qua. Chim gì lạ quá, chị thầm nghĩ, hình như chỉ bay theo một đường từ phía sông ra biển. Chị chưa hề nghe tiếng chim bay đàn vào buổi sáng bao giờ. Những ngày ở Nông Sơn, chị còn quá nhỏ chẳng còn sót gì trong trí nhớ, mơ hồ họa chăng tiếng chim tu hú kêu bầy trong đám mía còi dọc theo bến đò Cà Tang. Tháng năm lưu lạc theo chồng xuống tận miệt dinh điền Đồng Tháp tràm đước mênh mông riết rồi quen với hình ảnh từng đàn le le trên cánh đồng năng nước nổi. Hồi đó chị nhìn chim bay mà thương chúng sao quá lẻ loi trong lướt thướt ráng chiều. Thương mình sao lẻ loi giữa đất Sài Gòn hồi ba mẹ con hẩm hiu với nhau sau khi chồng chị qua đời. Sau ngày giải phóng, mẹ con phải bỏ trống căn nhà nghèo nàn cuối xóm bên bến đò Thủ Thiêm lên vùng Bình Dương đi kinh tế mới theo lệnh của nhà nước. Những buổi trưa trong căn chòi gió luồn vách thưa, tiếng chim cu rúc trong bụi chuối xơ xác mấy tàu lá khô vàng nghe mà buồn nhảo cả ruột.
Người đàn bà khoát mùng ngồi tư lự chờ sáng. Những vệt sáng mờ len qua vách nhà làm nhạt dần bóng tối trong phòng. Giờ này có lẽ thằng Lai, con Lụa đã thức dậy cụ bị lên rẫy. Chị nhớ con, với tay quấn chiếc khăn rằng lên đầu rồi làm dấu thánh giá âm thầm đọc kinh cầu nguyện. Tiếng kinh hòa quyện theo nhịp thở đọng thành tràng giọt vô thanh lặng rớt vào hồn giúp người đàn bà lấy lại chút lòng bình thản. Chị xuống giường sẹ bước ra gian trước lờn vờn ánh sáng tỏa ra từ cái đèn hột vịt đặt trên bàn thờ. Tấm hình đôi vợ chồng đặt bên bài vị rờn rợn vắng xa. Chị đứng nhìn sửng vào đôi mắt hiền từ mà nghiêm nghị của người anh họ. Hơn bốn mươi năm suốt cuộc đời luân lạc của chị thoắt hiện trở về. Từ đầu nguồn sông Thu hắt hiu ghềnh Đá Bát bên bến Cà Tang nước cuộn, chị đã nổi trôi qua bao dòng sông bến nước để rồi chiều qua tình cờ thấy mình trở về đứng lạc loài nơi cuối dòng sông thơ ấu.
Cha chết năm chị lên mười vào giữa thời chín năm kháng chiến. Cả đoàn dân công tải đạn ra mặt trận bị máy bay Pháp rượt bắn. Xác cha đứt mất chân nằm trong cái hòm gổ sung xộc xệch được hàng xóm trong đoàn gánh chạy từ Trung Phước về bến đò trên chiếc vỏng đan dây dừa. Cha yên phần ông, mộ đắp trên ghềnh Đá Bát ấm áp khói hương. Chị thế cha giúp mẹ chèo đò đưa dân làng qua về bến sông kiếm sống. Hai mẹ con chèo chống rồi cũng qua những ngày sông Thu mùa lũ, ghe tròng trành quay như lá giửa dòng.
Kháng chiến thắng lợi mà đất nước thì bị chia đôi. Có điều phần được chia của kháng chiến lại nằm tuốt bên kia bờ Bến Hải. Người dân khốn khổ qua chín năm sống tiêu thổ chui rúc nay lại được kết nạp dỗ dành ai đi tập kết, ai ở lại nằm vùng.
Cô gái đưa đò tuổi vừa mười sáu hây hấy xuân thì lọt vào cặp mắt toan tính của các mẹ các chị trong hội Phụ Nữ xã và kế hoạch lâu dài của cách mạng. Thế là sau vài lần họp hành thuyết phục, duyên phận chị được định đoạt. Anh bộ đội người Đại Lộc về đóng chốt ở khu chiến Nông Sơn, hơn cả giáp tuổi, đã trở thành chồng của chị. Người thanh niên ít nói rụt rè giúp vợ chèo đò mấy tuần lễ trước ngày tập kết. Rồi đi.
Bộ đội ra Bắc. Không còn cán bộ Phụ Nữ họp hành kiểm thảo, không biểu tình, hết vót chông đào hầm, hết dân công tải đạn?thôn xóm vắng buồn như bến sông hẩm hiu con đò neo vắng
khách. Đàn bà ở lại, có người không chồng mà tay xách nách mang. Nhiều người bụng đã lùm lùm thai nghén. Trong đó có nhiều cô gái còn bẽn lẽn dáng tân hôn, vụng về bước đầu làm mẹ. Những câu nói ngon ngọt dỗ dành trong các buổi họp phụ nữ trước đây trở thành niềm hi vọng cho những người đàn bà chờ chồng. Tập kết chỉ là tạm thời thôi vì hai năm sau sẽ có bầu cử, hiệp thương. Bộ đội đi rồi bộ đội sẽ về. Xóm làng rớt vào cảnh hồi hộp đợi chờ.
Ngày quốc gia tiếp thu mà ai nấy đều lo sợ vì tuyên truyền rồi cũng lặng lẽ đến. Không thực dân đế quốc, không lê dương hảm hiếp, chẳng máy bay cà nông, chẳng súng ngắn súng dài. Chỉ lá cờ vàng ba sọc đỏ lặng lẽ bay trước sân ủy ban. Chừng như đã qua lâu lắm rồi cái ngày những người cán bộ ưu tú của cách mạng bước khỏi bong tàu Ba Lan, lạ lẫm từng bước chân dép lốp Bình Trị Thiên trên bến tàu ở Vinh hay Hải Phòng rồi biến mất âm thầm trong lòng miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Cũng ông hương kiểm, ông tổng, ông lý trưởng trước hồi chín năm sống sót qua những đêm đấu tố địa chủ việt gian, nay là thân hào nhân sĩ, là xã trưởng, ấp trưởng. Cũng anh du kích hôm nào nay là nghĩa quân dân vệ, bận rộn vào ra không mục đích qua khoảng sân trước ủy ban lầy lội những ngày mưa. Cụ Diệm thì vẫn anh minh và lùn, duy chỉ cô em dâu thì ngày càng ngoa ngoắt hơn.
Nước sông Thu Bồn vẫn đêm ngày cuồn cuộn chảy qua bến Cà Tang. Cô gái vẫn giúp mẹ chèo đò. Dáng dấp nàng vẫn thon gọn xuân xanh trong lúc bụng chửa những người đàn bà có chồng tập kết ngày càng phểnh ra. Nàng chẳng hề hé môi cho ai biết về những ngày hôn phối của mình. Cô gái chẳng buồn nhớ và cũng chẳng tiếc rẽ chi sự vồ vập nửa vời hằng đêm của người thanh niên. Chỉ còn lại sự trở lăn lạ lẫm giữa đêm, một mình với cơn xúc động mồ côi rịn ràn vùng hạ lưu phong kín mép bờ. Còn lại nỗi phiền bực bị mang tiếng có chồng đi tập kết, nhiều tối phải chiếu gối đến trụ sở ấp mà ngủ trong tiếng muỗi vo ve, sàm sở ánh đèn pin của toán dân vệ và lời ghen tương than thở của đám đàn bà bụng bầu vượt mặt.
Những đứa con được sinh ra, lớn lên âm thầm như bóng trong nỗi đợi chờ, hi vọng một đoàn viên. Tình cảm gia đình, lòng thương yêu chồng con của người đàn bà Việt Nam đã xốc họ đứng dậy, dắt díu đứa-con-hiệp-thương nay đã biết chạy biết đi đòi tìm cha. Đúng như kế hoạch cách mạng đã đề ra bốn, năm năm về trước. Một số cán bộ nằm vùng lác đác lộ diện hay tập kết lén lút trở về. Những nấm mộ chôn vũ khí được bới lên. Chiến tranh lại tiếp diễn trên đất nước đã quá nhiều đau thương bom đạn.
Mùa lũ năm đó người mẹ chết. Buổi chiều tang thương trên đầu sông Thu, con gái không kịp cứu được mẹ lúc chiếc đò lật úp giữa dòng nước xoáy. Mai táng mẹ bên cha nơi mộ phần lặng lẽ đầu ghềnh, cô gái bỏ đò bỏ bến xuống Hội An tìm sống.
Vợ chồng người anh họ cho cô về ở làm việc nhà và giúp săn sóc đứa con thứ hai của họ vừa chập chửng biết đi. Cô gái thích cuộc sống mới, không mấy bận rộn nhọc nhằn lại có đồng ra đồng vào nhờ nơi ăn chốn ở đã được chu toàn. Người anh họ là công chức ở thị xã, ông nghiêm nghị mà nhân từ. Người vợ dễ mến tuy bận rộn với cửa hàng tạp hóa bên phố chợ vẫn thu vén việc nhà và săn sóc con nhỏ. Bé Nhi ngoan hiền đang học tiểu học và cu Niên bụ bẩm mau lớn hơn những bé cùng tháng tuổi.
Phố Hội An tuy nhỏ nhưng đối với cô gái chèo đò từ vùng núi quê heo hút thì dãy phố xưa ngoằn ngoèo thâm thấp từng gian nhà mái ngói âm dương rêu đọng đã có một sức thu hút kì lạ. Giữa giấc trưa trong sân nhà bốn bề tường vây tĩnh mịch, chiếc phong linh treo dưới vòm cổng lặng câm chờ gió như bóng lá im lìm trên mặt đất. Qua mấy ô tròn trên cánh cổng nhìn thông ra phố, nhịp ngói mái nhà xiên xiên nối tiếp nhau địu vời từng vạt nắng xuống lòng đường phố xuôi dài như dãi sóng vàng quánh bất tận. Phía ngoài đó là cuộc sống. Là định mệnh đang chờ. Lòng cô gái náo nức muốn xô rộng cánh cửa bước ra.
Giữa đám đông người một đêm hội thả đèn họ đã tìm ra nhau. Hai tia mắt chạm nhìn rồi thuộc về nhau chẳng chịu rứt rời. Ở một đầu là cô gái không thướt tha, dáng vóc tảo tần, khuôn mặt còn son mà đôi mắt sớm buồn. Phía kia là anh lính dáng người đen đúa rắn rỏi, nét mặt thô chai sạm với tia mắt thu hút dữ dội của một con thú dữ săn mồi. Định mệnh đã khiến cô gái nhìn sâu vào đôi mắt đó.
Nhiều năm sau này, những lúc chị hồi tưởng về Hội An là nhớ về tháng ngày sôi nổi, thật sống với khát vọng yêu đương rực lòng cô gái đôi mươi. Quá khứ hằn lên trí nhớ những vết sướt cào tưởng còn tươm máu từ ngón tay sắc nhọn đam mê bấu lên da thịt. Những đêm hẹn hò trong góc vắng dưới chân Chùa Cầu hay trong bóng tối hiên đình Cẩm Phô là những lần thân xác tan nhập vào nhau, chật cứng sổ sàng. Anh lính ôm người yêu thì thầm kể chuyện nhà với giọng nói miền ngoài xa xôi lạ lùng. Chuyện anh sắp mãn quân dịch muốn đưa cô gái về nhà tuốt tận trong Nam. Cô gái rướn nhận ngón tay thô tháp mân mê lên bờ ngực vun mềm rồi mơn động không ngừng trong thân thể nàng. Lịm người trong cảm giác trơn tuột, cô ghì siết vòng tay thêm chặt lên bờ lưng cuồn cuộn, môi hả trào bật cắn khoảng vai sạm nắng đượm mặn mồ hôi và máu rướm. Sức nóng cuồn cuộn của con trốt thô cứng xoáy từng cơn ruồng rật vào hang động làm chảy tan đầm đìa phún thạch. Bờ vai chắc nịch không ngừng nhấp nhô và nước sông Hoài dập dềnh xuống lên theo cơn gió thốc.
Cô gái biết ra mình có thai gần như cùng lúc tin người yêu được mãn quân dịch về lại quê nhà. Tuổi trẻ có những dại khờ của nó. Thay vì nói thật cho vợ chồng người anh bà con biết để lo việc cưới xin rồi chính thức theo chồng, cô gái bỏ nhà trốn theo người yêu.
Gia đình chồng gốc người Nùng di cư từ miền Bắc vào Nam sau ngày đất nước chia đôi. Cả họ đạo theo vị cha sở định cư sinh sống tại một khu dinh điền trong Đồng Tháp Mười. Vợ chồng sống yên ấm trong căn nhà nhỏ ở đầu con kinh Xáng thẳng tắp chảy ra Đồng Tiến. Lần đầu tiên trong đời, chị được sống trong ngôi nhà của riêng mình, hạnh phúc đơn sơ. Anh làm ruộng, chăm nuôi bầy vịt đẻ, và làm trưởng cái đồn dân vệ vỏn vẹn nửa tiểu đội dân quân đóng bên bờ kinh Ngang. Từ nhà người vợ có thể nhìn thấy lá cờ vàng quốc gia chấp chới bay trên nóc đồn. Cờ treo lên sào tre lủng lẳng sợi dây ăng-ten của chiếc máy truyền tin, phương tiện liên lạc duy nhất với đồn chính ở khu Hai, chỉ huy bởi một ông thiếu úy già Hòa-Hảo-đồng-hóa say sưa tối ngày.
Những ngày sau mùa gặt, anh thường lùa vịt vô đồng ăn lúa sót. Chị nôn nao chờ mặt trời chưa kịp lửng trưa đã chống xuồng bới cơm cho anh. Rạ mới dòn thơm là nệm chiếu ấm êm trong cái chòi vịt giữa cánh đồng vắng ngắt. Vợ chồng trần truồng giữa trời nước. Cảm giác hạnh phúc nhất là thói quen của nhau sau mỗi lần thỏa thuê cảm giác. Anh ngắm nhìn vợ đẩy đà bước xuống dòng kinh, chị đưa tay bới tóc cao rồi quay lại đón mời. Lùm điên điển lung linh trên triền nước trong nắng gió hây hây đồng nội. Chị đứng trâng nhìn chồng chắc nịch tồng ngồng xốc khỏi rơm rạ bước về phía chị. Họ trầm mình vào dòng nước mát hân hoan.
Cuộc sống gia đình êm đềm trôi theo từng mùa nước lớn ròng. Chị sinh thằng Lai rồi con bé Lụa. Cánh đồng vẫn bao la vắng ngắt, nhất là vào buổi trưa. Bầy vịt đẻ vẫn xúm xít bên đám ruộng nước mãn mùa, có khi chúng ngưng rỉa tìm nghiêng đầu hồi lâu nhìn đàn vịt trời đang sải cánh bay. Cánh đồng bất tận biết đâu phương hướng mà về.
Chị ở yên với gia đình chồng con chẳng để ý chi tới tình hình đất nước ngày càng chộn rộn. Anh em ông Diệm bị đảo chánh, chết bất đắc kì tử. Chiến tranh ngày càng lan rộng. Chồng chị phải vô đồn ngủ thường hơn. Rồi tai họa chụp xuống gia đình. Một bửa trưa chống xuồng mang cơm vô chòi vịt cho chồng thì thấy anh nằm hấp hối trong đống rơm. Lưởi mã tấu ngập sâu vào bụng, máu thấm ướt loang chiếc áo trây-di. Bản án cách mạng trừng trị tên trưởng đồn tay sai Mỹ Ngụy cũng bê bết máu. Chị hốt hoảng khóc ròng lúc anh gượng tỉnh dặn dò trăn trối. Chị cuống
quít đẩy chồng máu me ra tới kinh Xáng rồi theo xuồng máy chạy mới nửa đường tới bến đò An Long thì anh qua đời.
Chị nuốt đau thương chôn cất chồng. Buổi sáng sau ngày mở cửa mả, chị dắt con đến khu Hai gặp người trưởng đồn. Ông Thiếu Úy già giật mình tỉnh rượu. Chiếc xuồng máy chở ba mẹ con phóng thẳng ra Chợ Mới cho kịp chuyến xe qua bắc Năng Gù về Sài Gòn. Qua màn nước cuộn chị thoáng thấy ông Thiếu Úy đang hối hả tập họp lính dẩn vào đồn kinh Ngang. Trên đầu chị bầy le le bay tan tác giữa khoang trời mang mang châu thổ?
Người đàn bà thắp nhang đứng vái lạy trước bàn thờ. Chị kính cẩn nhìn vầng hương khói lung linh trước bài vị hồi lâu rồi thở dài mở hé liếp cửa lách mình ra đứng trước sân nhà. Chiếc thau nhôm cũ đầy nước mưa đọng nằm chênh vênh cuối hiên là thủ phạm của tiếng lanh canh suốt đêm.
Hơi nước còn đọng kín mặt sông và khoảng cửa biển đâu đó ở cuối dãi cát cũng mờ chìm trong sương. Bỏ lại phía sau màn sương trắng đục bầy chim chấp chới bay về biển trong khi xóm nhà còn biếng lười ngủ nướng trong buổi sớm cuối hè. Cửa biển hiện dần trong sương tan thấp thoáng vài cánh buồm về bến. Người đàn bà cố mường tượng hình ảnh người anh họ đứng trên thuyền cá vất vã vào ra cửa biển những sớm hôm và dáng ông mệt mỏi bước qua dốc cát về nhà. Cùng lúc, bóng dáng nghiêm trang phong thái của ông bước qua cổng nhà vào những buổi trưa hơn hai mươi năm trước từ trong trí nhớ ập đến chiếm lĩnh, tràn lan vuốt mặt. Chị bâng khuâng nghĩ tới vợ chồng người bà con tốt bụng đã qua đời mà bàng hoàng thương đứa cháu gái phải sống đơn độc trong căn nhà sau cửa biển bất trắc cảnh đời. Tội nghiệp cho lớp tuổi trẻ phải sống lầm lủi xác xơ. Thằng Lai, con Lụa, thằng Niên, con Nữ? Sóng gió biển dâu chẳng chừa một ai. Và cả những tình cờ gặp gỡ trên đường đời cũng trở thành định mệnh trớ trêu.
Sau hơn hai năm cùng khổ trên vùng kinh tế mới, cuộc sống của chị và con Lụa càng bi đát hơn lúc thằng Lai bị bắt đi bộ đội làm nghĩa vụ quốc tế bên Miên. Ngày đứa con trai bỏ lại một phần bàn tay trên chiến trường giải ngũ trở về chị mừng như sống lại mà Lai thì hàng ngày chỉ câm lặng cày cuốc, sống bơ phờ xa cách trong một thế giới riêng rất buồn.
Nhiều tháng sau đó, trong một cơn say Lai khóc kể cho mẹ và em nghe đoạn đời máu me khốc liệt của mình. Chặng đường địa ngục mà sự lựa chọn chỉ còn là nỗi tuyệt vọng và tình thâm bằng hữu.
Nghĩa vụ quốc tế của bộ đội Việt Nam lan dần về phía biên giới Campuchia Thái Lan với những cuộc truy quét lính Khmer Đỏ lủi trốn qua những cánh rừng rậm dần về phía sông Mekong. Hi vọng của một số bộ đội Sài Gòn bị bắt đi nghĩa vụ trên đất Miên cũng lớn dần khi vệt quanh co như con rắn xanh trên bản đồ ngày một gần hơn. Lai và người bạn đồng đội trong một tổ tam tam được giao công tác đi kích trong khu rừng gần bờ sông cũng thuộc lớp thanh niên này. Dòng sông biên giới giữa hai quốc gia đã bao lần chảy qua giấc mơ họ cũng chính là lằn ranh giữa sự sống và chết. Qua sông về hướng tương lai là động lực duy nhất giúp họ chịu đựng gian nguy, bệnh tật, chết chóc. Nhiều người trong số họ đã bỏ cuộc, qui hàng số phận lúc mắt chưa thấy được ánh nắng lấp lánh nhảy múa trên dòng sông chảy xiết.
Người bạn chống súng đứng nhìn khúc sông ngầu đục phù sa, rời rã lục bình. Anh quay nhìn định nói điều gì đó nhưng vội nghiêm nét mặt khi thấy Lai quắt mắt về phía người tổ trưởng đang lúi húi đào hố cá nhân. Như rất nhiều tổ tam tam khác trong quân đội CSVN, người bộ đội miền Bắc là tổ trưởng chỉ huy hai tổ viên gốc miền Nam.
Một lúc lâu sau, lợi dụng lúc tổ trưởng không để ý, người bạn lại gần Lai nói vừa đủ nghe.
- Ba ngày kích ở vùng này tụi lính Pol Pot thế nào cũng đi qua. Chuẩn bị sẳn sàng. Lợi dụng lúc nổ súng, thấy tình hình thuận tiện là mình bỏ chạy ra bờ sông, lội qua bên kia ngay. Cứ chạy theo tao. Nhớ quàng theo lương khô trong bọc ni lông.
Phiên gác cuối đêm chậm chạp trôi qua trong mệt lã, chập chờn thức ngủ. Lai ngồi trong hố cá nhân nhầy nhụa sình, mí mắt nhấp nhem sụp nhướng, tai mơ hồ tiếng côn trùng và những hạt mưa len lẩy qua nhánh lá ngụy trang cắm trên nón cối. Cuối cùng Lai rơi vào cơn mơ nhập nhòa những vòng nước lan rã và tiếng nước quẩy nhịp chèo khua. Con đò mẹ chèo tần tảo kiếm sống bên bến Thủ Thiêm lật chìm và bóng mẹ cuốn theo. Tay mẹ gầy trên dòng nước cuộn, câm sặc âm thanh, chới với chìm sâu? Lai giật mình tỉnh giấc. Dòng sông xa xa, lởn vởn lá rừng. Một đêm vừa qua thấp thom tiếc rẻ. Đêm định mệnh hụt hẩng đợi chờ. Lai nhớ mẹ vô ngần.
Ngày thứ ba. Vạt nắng cuối ngày còn đọng nhấp nhô trên sông mà cánh rừng bờ Miên đã nhá nhem mặt người. Toán lính Pol Pot di chuyển qua vùng kích vào lúc chẳng ai dự tính. Bất ngờ ập đến cho cả hai phía. Lai chỉ kịp nhìn thấy lùm cây phía đường mòn chợt lay động, mặt người thấp thoáng, và những tia đạn đạo đan chéo nhau cùng một lúc.
Người tổ trưởng và ba trong số bốn tên lính Miên gục chết ngay sau loạt đạn đầu. Người bạn của Lai ném lựu đạn về phía tiếng rên la. Tiếng nổ chát chúa vang lên thanh toán trận chiến trong tích tắc. Khu rừng im lặng rợn người.
Người bạn lục soát xác lính Miên. Anh vội vã chạy ngược về phía Lai, vai ba lô, tay súng.
- Lẹ lên. Chạy theo tao xuống bờ sông. Tụi đại đội nghe tiếng súng xuống tiếp ứng bây giờ.
Người bạn hối hả nói rồi sửng sốt khi nghe Lai từ chối.
- Đ.M. Mầy có khùng không? Ở lại chỉ từ chết tới chết mà thôi. Chỉ cần lội qua sông. Trại tị nạn Liên Hiệp Quốc không xa đâu.
Đầu óc tỉnh táo lạ thường, Lai nói với người bạn đồng đội đang bối rối đứng nhìn.
- Muốn tao sống thì ráng bắn cho chính xác.
Anh lấy dãi băng cứu thương quấn nhiều lớp thật chặt một phần bàn tay phải rồi cầm súng đứng nép sát thân cây như trong tư thế chiến đấu. Hai ngón tay ở ngoài lớp vải băng cong cong run rẩy. Lai nghiến răng nhắm mắt chờ tiếng đạn nổ. Im lặng. Có tiếng nấc nghẹn của người bạn cố kềm giữ xúc động.
- Đ.M. Bắn lẹ lên. Tụi nó sắp tới rồi.
Tiếng nổ chát chúa cùng lúc với cảm giác bàn tay bị nhấc lên đau xé, khẩu AK rớt thịch xuống đất. Lai ôm cánh tay buốt nhói ngồi dựa lưng vào gốc cây. Người bạn nhào tới ôm Lai, vừa khóc vừa luống cuống băng lại bàn tay mất hai ngón bê bết máu. Lai vỗ vai bạn rồi đẩy hắn ra.
- Mầy chạy đi. Phải tự tay tao băng bó mới được. Mày đã bị tụi lính Pol Pot bắt đi rồi? Chạy lẹ đi.
Người bạn mất hút vào bóng đêm. Lai nghiến răng chịu đau, ngồi băng lại vết thương của mình. Đêm ập xuống bủa vây. Anh nhắm mắt định thần, cố gắng giữ lòng trấn tỉnh nghĩ về người bạn giây phút này có lẽ đang lội qua sông. Anh khấp khởi mừng phía bờ sông vẫn vắng lặng. Đêm bao la rờn rợn tiếng rừng vây. Hơi thở mệt rã từng cơn kéo anh rớt chìm vào trạng thái chập chờn nửa thức nửa mê. Đêm nhẹ tênh. Lai thấy mình trở về nhà. Đám mây bềnh bồng trôi trắng lòng sông. Giọt mồ hôi lấp lánh trán mẹ. Tiếng đứa em cười...
(còn tiếp phần II)
Sóng cuồn cuộn nở ngàn hoa trắng
Nét thanh tao nhưng ngắn tuổi đời
Chỉ trong nháy mắt tả tơi
Tan theo biển rộng không lời than van
*
Sóng cuồn cuộn xóa tan phiền toái
Đẩy ra xa, đừng ngoái lại nhìn
Xin cho hai chữ an sinh
Sớm mai thấy ánh bình minh cười chào
*
Sóng cuồn cuộn xô nhào số phận
Của bao người lận đận ra khơi
Biển thương đưa đến chân trời
Ngàn lời cảm tạ xứ người bao dung
Khi nhắc nhớ tới biển, chúng ta luôn nghe văng vẳng bên tai tiếng rì rào ca hát của ngàn lượn sóng chập chùng. Sóng rất đẹp trong mắt thế nhân. Khi thả hồn theo từng lọn nước tung tăng, dáng vẻ yêu kiều dễ vỡ của bọt biển lưu ly trìu mến, dìu mắt người mơ mộng về một nơi chốn thanh thoát.
Bao nhiêu phiền muộn đều tan biến như bọt nước tan nhòa. Chính cái tinh khiết của bọt sóng hiền hòa, hồn nhiên lăn tròn đùa giỡn, quá là dễ thương khơi gợi trong tôi biểu tượng về một kiếp đời ngắn ngủi. Số năm sinh tồn là đơn vị dành cho tuổi thọ. Ai may mắn sống giỏi lắm cũng khó mà qua con số trăm năm. Dòng đời luôn bươn chải, lặn hụp với thăng trầm và nghiệt ngã theo con dốc thời gian. Đôi khi trăm năm mái tóc bạc màu cũng chỉ mong manh, dài bằng một cái liếc mắt mà thôi.
Bao nhiêu gắng gượng, bọt sóng cố duỗi mình để được chạm tới bãi cát mịn màng trong bờ đất liền. Nghĩa là, sóng biển gom góp hết nỗi khổ lụy trên chặng đường tiến vào bờ. Nhưng, cuối cùng đành tan vỡ theo dòng nhấp nhô nhảy múa, dìm mình theo từng hồi lên xuống của thủy triều bất biến.
Khi còn bé thơ, tôi chưa bao giờ dám hay có ý nghĩ nào:
- Mình sẽ phiêu lưu nhảy trèo, nằm soai soãi trên đỉnh ngọn những con sóng hung bạo của đại dương. Chỉ nhìn màu nước xanh mặn mòi đậm đặc mênh mông, tôi đã quá khiếp sợ rồi.
- Biển đối với tôi quá bao lạTôi sẽ bị say sóng chóng mặt lắm, nếu cứ bị sóng nhồi, văng tung lên rồi quăng nhào hụp xuống không ngừng nghỉ. Nếu cứ phải lêu bêu như vạt lục bình lênh đênh thoe bọt biển thì tôi sẽ bị té ngã, vì không có chân đứng. Nước biển lúc nào cũng liến láu nghiêng chao. Và hình như không bao giờ điềm tĩnh trong tư thế quân bình, đứng lặng yên tại chỗ.
Bao nhiêu lo sợ vu vơ của thời son trẻ, tôi cứ ngỡ chỉ là ảo giác trong giấc mơ, trong cái suy tư mập mờ không có thật. Nhưng, có ai ngờ đâu, dòng đời uất nghẹn xoay chiều chảy ngược, đưa đẩy không những chỉ một mình tôi, mà cả triệu người muốn sống. Bỗng dưng chúng tôi hóa thành lá cỏ ốm yếu gầy gò, cả gan dám vượt trùng khơi đi hoang. Lòng vững tin chấp nhận thập tử nhất sinh. Tất cả những trái tim can cường hứng chịu cùng chung một mẫu số long đong. Trong khoảnh khắc chơi vơi lênh đênh giữa mây trời vô bờ, mạng người còn mong manh yểu mệnh hơn một tia nắng vàng vọt chiều tà đứt khúc.
Trong thâm tâm, mọi người vẫn luôn hy vọng, một phép nhiệm mầu hiện ra. Chỉ có bàn tay nhân ái vô hình mới có đủ quyền năng linh thiêng giúp mình thay kiếp người. Nghĩa là, được sống sót, được khoác vào lớp áo mới ở xứ người mịt mùng xa tít. Đó là những trái tim muốn được an phận hít thở không khí an bình, cùng nhau cá cuộc với định mệnh để đổi lấy hai chữ Tự Do.
Tự do có ý nghĩa là gì nhỉ? Tôi mạo muội ghi lại vài suy diễn trong ý nghĩ bé nhỏ và thô thiển của tôi:
· Là vật thể vô hình, tay ta không sờ mó được.
· Là cái gì đó quá là vô giá. Tôi không nhắc đến chữ cao giá vì cao giá là ta có thể cắc ca cắc củm từng xu, dành dụm tiền theo thời gian để có đủ khả năng MUA được. Còn vô giá là hoàn toàn trừu tượng, vì cho dù thế nhân có thể GOM đủ số tiền lớn lao, nghiêng ngả ngân hàng, chất cao thành núi cũng không bao giờ MUA được.
· Tự do vô giá, nghĩa là nhiều, nhiều đến nỗi, gần triệu người muốn sống đã một thời ước mơ. Họ luôn khao khát để được ôm ấp tự do vào tim mình, cho dù phải đánh đổi bằng cả sinh mạng, khi dòng sông đời êm ả bỗng dưng uất nghẹn chảy ngược chiều.
THƠ VÀ TRĂNG
(Tuỳ bút Phiếm)
Chị Hằng hay Hằng-Nga, Cung Hằng, Trăng, Nguyệt-cầu... được bao người mê thích. Từ ngàn xưa không thể đếm hết số thi ca lấy những tên gọi ấy làm chủ đề. Có thể nói tuổi thơ của con người trần thế đầy ắp ước mơ được gặp Chị Hằng:
Chèo chiếc thuyền con để ngắm trăng
Thi nhân mơ tưởng đến cung Hằng
Nguyệt cầu lấp ló sau mây trắng
Trái đất thầm mong được ghé thăm
Nhưng nhà thơ vẫn băn khoăn lo lắng. Đó là biên giới giữa mộng và thực:
Hai đứa chỉ là tinh tú nhỏ
Chuyển theo qui luật của thiên hà
Vũ trụ quá bao lạTrái đất và mặt trăng chỉ là hai tinh cầu bé nhỏ,mà sự di chuyển phải tuân theo qui luật thiên nhiên,không thể theo ý mình.Ngoài ra giữa hai tinh cầu có một khoảng cách.Với sự tiến bộ của văn minh và khoa học,kỹ thuật hiện đại,việc chinh phục khoảng cách đó cũng không phải dễ dàng.Thực vậy,từ khi đổ bộ xuống nguyệt cầu lần đầu tiên,cho tới nay đã hơn nửa thế kỷ,nhân loại có thực hiện được một chuyến đi nào đưa người lên mặt trăng hoàn mỹ chưa?
Cách nhau một khoảng tuy không lớn
Hoả tiễn, phi thuyền khó vượt qua.
Vậy mộng đẹp của thi nhân vẫn chỉ là niềm mơ ước. Ôi còn đâu:
Trái đất, nguyệt cầu luôn sát cánh
Ngào ngạt bên mình hương ngất ngây
Chì chú Cuội già mới được hưởng sự may mắn.
Hiện thực trở về. Đêm đã khuya. Dưới làn nước sâu lấp ló bóng trăng ngà. Gió nhẹ thổi. Sóng nước dập dềnh. Thuyền bập bềnh trôi. Thi nhân bắt đầu mơ màng, chếnh choáng. Ảo giác chập chờn giữa thật và hư. Trong tâm trí như mơ hồ hiện ra bóng mờ của một nhà đại thi hào Trung Hoa thời cổ đại_ lao mình xuống nước theo người đẹp Hằng-Nga_ đang chập trùng hoà lẫn bóng mình.
Nhìn ánh trăng ngà lung linh dưới nước, lòng thi nhân luyến tiếc khôn nguôi:
Lòng ta đau đớn,lệ đong đầy
Hạnh phúc,tình yêu mãi chẳng khuây.
Rồi đêm dần tàn. Hằng-Nga! Hằng-Nga! Thi nhân đang nửa tỉnh nửa mê chợt tỉnh mộng. Có ai biết trong một giây cảm xúc vỡ oà đó, tâm hồn thi nhân có đột ngột nảy sinh một ý định gì.
Nhưng, trời đã sáng! Sau mây kia đang lấp ló ánh dương hồng!
Mar.31.2019
(Phỏng theo:Trái Đất Và Mặt Trăng+HànhTinh Và Vệ Tinh/Thơ CN-HNT,Mar.23..19)
Nguyệt San Giao Muà xin cám ơn những thân hữu đã dóng góp bài vở cho Nguyệt San Giao Muà số 207 . Một số bài khác sẽ được đăng dần vào số tới. Mong mỏi sẽ nhận được những sáng tác của các bạn bốn phương để cho Nguyệt San Giao Muà thêm phần hương sắc trong tương lai.
2) Để rút ra danh sách của NSGM (unsubscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
3. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
4. Mọi bài vở, đóng góp, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
Nguyệt San Giao Muà
Homepage: http://www.GiaoMua.com
Thể lệ gửi bài cho Nguyệt San Giao Muà:
Mong bạn gửi Bài cho GM theo cách này là tốt nhất :
1. Dùng mẫu chữ Vietnet (VIQR) hay Unicode
2. Viết Hoa chữ đầu của bài và bút hiệu. Ví dụ: Giọt Mưa Trên Lácủa NS Phạm Duy
3. Gửi bài ngay trong email (không kèm file), để cho BBT khỏi mất công download xuống để đọc
4. Gửi tất cả các bài trong 1 tháng 1 lần trong1 email, nếu tiện.
5. Bài vở xin gửi đến trước ngày 25 mỗi tháng
6. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com
Cám ơn bạn rất nhiều, vì nhân sự có hạn, BBT không thể ngồi đánh máy lại từng đề bài hay bút hiệu.
P.O . Box 378
Merrifield, Virginia 22116
USA
Trang Nhà