Số 213
Ngày 1 tháng 1 năm 2020
Nguyệt San Giao Mùa
P.O.Box
378
Merrifield, Virginia
22116
USA
I . Thơ _______________________________________________________________________
1. Bài Cuối Cùng Của Năm | ______ Hồ Thụy Mỹ Hạnh | |||||||||||||||||||||||||
2. Anh Đi Rồi | ______ Đơn Phương Thạch Thảo | |||||||||||||||||||||||||
3. Mừng Chúa Giáng Sinh | ______Yên Hà/Vân Hà/ Nguyệt Vân | |||||||||||||||||||||||||
4. Chiếc Áo Mùa Noel | ______ Thanh Hà | |||||||||||||||||||||||||
5. Sóng Dữ | ______ Nguyễn Thị Thanh Dương. | |||||||||||||||||||||||||
6. Cuồng Si | ______Như Nguyệt | |||||||||||||||||||||||||
7. Vì Anh Tuổi Trẻ Trôi Êm | ______ Nhật - Quỳnh | |||||||||||||||||||||||||
8. Trong Mưa Bão ... HOA MƯỜI GIỜ VẪN NỞ. | ______ Sông Cửu | |||||||||||||||||||||||||
9. Chào Xuân |
______ Bạch Liên 10. Saigon ơi! |
|
______ Hàn Thiên Lương-
| 11. Việt Nam Trong Kỷ Niệm |
|
______ Trần Thành Mỹ | 12. Mùa Đông Trên Đỉnh Tuyết Kilimanjaro |
|
______ ChinhNguyen/H.N.T. | 13. Nắng Chiều
|
|
______ Tử Du |
14. Và Tôi
| |
______ Đặng Xuân Xuyến
|
15. Bài Thơ Cho Mình | |
______ Phan Tưởng Niệm
|
16. Chùm Thơ Tình Lãng Mạn | |
______ Phạm Ngọc Thái
|
| 17. Mời Trao Bốn Mùa | ______ Lê Miên Khương | 18. Lời Nguyện Ngày Xuân | ______ Trần Đan Hà | 19. Xuân Vịnh | ______ Viễn Phương | 20. Những Mùa Thu Đi Qua .. | ______ Thylanthảo |
II . Văn _______________________________________________________________________
1. Giáng Sinh Tạm Biệt ___________ Nguyễn Thị Thanh Dương | 2. Huấn Luyện Phi Hành (truyện dài nhiều kỳ) ___________ Tình Hoài Hương |
3. Mẫu Đơn Trên Sóng Biển ___________ Thanh Hà |
4. Người Đưa Thư Ở Cabramatta ___________ Phan Thái Yên |
5. Nỗi Đau Dịu Dàng ___________ Hồ Thụy Mỹ Hạnh |
6. Triết Lý của Người Việt qua TNCD ___________ Phạm hy Sơn |
7. Những Đêm Giáng - Sinh ___________ ChinhNguyen/H.N.T. |
8. Phố Xuân ___________ Bạch Liên |
9. Đêm Hỏa Châu ___________ Nhật Quỳnh |
10. Tập 4 : Nghĩa tình ở California ___________ Hai Hùng SG |
III . Trả Lời Bạn Đọc__________________________________________________
1. Nhắn Tin/Trả Lời Bạn Đọc _______ Ban Biên Tập |
I . Thơ __________________________________________________
II . Văn___________________________________________________________
Nguyễn Thị Thanh Dương
2. Huấn Luyện Phi Hành (truyện dài nhiều kỳ) Tình Hoài Hương
Tình Hoài Hương
Thanh Hà Thanh Hà Phan Thái Yên
Phan Thái Yên Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Hồ Thụy Mỹ Hạnh 6. Triết Lý của Người Việt qua TNCD
Phạm hy Sơn Phạm hy Sơn ChinhNguyen/H.N.T. ChinhNguyen/H.N.T. Bạch Liên Bạch Liên Nhật Quỳnh Nhật Quỳnh 10. Tập 4 : Nghĩa tình ở California Hai Hùng SG Hai Hùng SG IIỊ Hộp Thư Toà Soạn
___________________________________________________
Thể lệ để nhận Nguyệt San Giao Muà:
1) Để vào danh sách của NSGM (subscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
Địa Chỉ Liên Lạc:
Nguyệt San Giao Muà
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
Mùa giáng sinh này có là giáng sinh tạm biệt không?. Với bao nhiêu tính toán, với những trăn trở của con tim, một bên là tình yêu một bên là tình mẫu tử. Thật khó khăn cho tôi đi đến một quyết định.
Vào tháng mười hai không khí đón mừng giáng sinh đã nhộn nhịp, phố phường và chợ búa vui thêm với những sắc màu ngày lễ. Thằng cu Tí của tôi cũng đang rộn ràng chờ mong. Tôi muốn dành cho nó tất cả tấm lòng yêu thương và niềm vui của giáng sinh. Biết đâu mẹ con tôi sẽ chia xa !
Tôi mở tủ chọn cho cu Tí bộ quần áo. Hai mẹ con tôi sẽ ra tiệm mua những thứ để trang hoàng nhà cửa mừng giáng sinh.
Cu Tí hớn hở chỉ bộ áo này lại bộ áo kia:
- Con thích màu đỏ, con cũng thích ?..
- Màu đỏ con nhé, mùa lễ mà?.
Trong túi tôi không bao giờ dư dã tiền kể từ mấy tháng nay tôi ngồi nhà ăn tiền thất nghiệp nên cuối năm ai tưng bừng mua sắm còn tôi thì không, mà thằng cu Tí dường như cũng hiểu tình cảnh nhà mình, nó chẳng bao giờ đòi hỏi mua sắm ngoài những gì tôi mua cho nó
Cu Tí ríu rít hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta đi mua sắm ở ? 1 dollar storẻ phải không? Con sẽ được mua nhiều thứ ở nơi ấy.
- Đúng rồi, dĩ nhiên là con tha hồ mua, chúng ta sẽ trang hoàng nhà thật đẹp để mừng lễ giáng sinh.
Nó không hề biết là sau lễ giáng sinh và new year cuộc sống của nó có thể sẽ thay đổi lớn. Nếu tôi đi xa, cu Tí về ở với bà ngoại và cậu mợ nó ở tiểu bang khác.
Tiệm Dollar Tree ở gần khu apartment của tôi, những cửa hàng pizza và cửa hàng bách hóa rẻ tiền luôn gần gũi khu gia cư bình dân là đối tượng khách hàng chính của họ.
Buổi chiều cửa tiệm Dollar Tree vẫn tấp nập người, nhưng sắc dân châu á ít hơn những sắc dân khác. Có lẽ chỉ có mẹ con tôi là người châu á trung thành với tiệm bấy lâu nay.
Cu Tí đã qúa quen thuộc cửa tiệm, nó nhảy bổ vào những gian bày hàng cho mùa giáng sinh và lấy những món đồ để vào chiếc xe chợ, nào cuộn giấy màu, ruy băng đỏ, cành thông xanh, vòng nguyệt quế, chiếc vớ, chiếc mũ ông gìa Nô En, những hộp qùa be bé xinh xinh.
Tôi lấy thêm vài gói qủa thông khô mùi quế để trang trí, tôi thích mùi quế thơm và ấm nồng trong nhà suốt những ngày holidays.
Cu Tí hớn hở cùng tôi đứng xếp hàng đợi tính tiền. Nó lại ríu rít:
- Chốc nửa về nhà mẹ và con sẽ trang trí nhé, chỉ một lát là xong, là chúng ta sẽ có ngôi nhà đẹp chào đón giáng sinh.
Niềm vui của con tôi qúa rẻ, mỗi món 1 đồng, tổng cộng hơn 20 đồng kể cả thuế. Thật vừa với túi tiền rỗng tuếch của tôi.
Tôi tặng nó thêm một niềm vui:
- Cất đồ vào xe xong chúng ta đi bộ sang chợ Kroger đằng kia, mẹ sẽ mua một con gà quay và hộp bánh cookie cho bữa ăn chiều nay.
Nó vui mừng nhưng áy náy:
- Mẹ còn tiền không?
- Mẹ không có nhiều tiền nhưng vẫn có tiền mua đồ tiêu dùng và ăn uống hàng ngày chứ, với lại chợ chiều các món gà quay, gà chiên trong chợ sẽ bán rẻ nửa giá..
Tôi đã mua một con gà quay gía rẻ và hộp bánh như đã hứa với cu Tí. Tính tiền xong nó ra vẻ nam nhi đàn ông:
- Con lớn rồi, có thể giúp mẹ nhiều thứ, để con giúp mẹ xách túi bánh cookie.
Ôi, thằng con trai 10 tuổi của tôi. Con đã đủ lớn để sống xa mẹ chưa?
Vừa ra tới cửa chợ Kroger thì cu Tí khựng chân lại, nó nhìn tôi bằng ắnh mắt cầu khẩn:
- Mẹ có thể cho con một hai đồng lẻ không? Và nếu cần thì?thì?.
- Thì sao?
- Thì chúng ta sẽ trả lại hộp bánh cookie để lấy lại mấy đồng. Lúc khác chúng ta sẽ mua bánh dù con rất thích ăn những cái bánh cookie có nho khô này.
Tôi nhìn thấy người đứng rung chuông nơi trước cửa chợ và mỉm cười:
- Mẹ hiểu rồi và chỉ đùa con thôi, con muốn bỏ vào hộp quyên tiền chỗ người rung chuông mùa giáng sinh xin tiền làm từ thiện kia phải không?
- Mẹ giỏi qúa, con cám ơn mẹ.
Tôi đưa cu Tí vài đồng lẻ và dốc tất cả những đồng xu trong bóp cho nó làm cử chỉ tốt đẹp trong mùa lễ giáng sinh, xong hai mẹ con lại đi bộ ra xe. Tôi khen cu Tí:
- Con là đứa trẻ ngoan biết thương người nghèo khó. Mỗi người đóng góp một chút tiền bạc hay công sức, ông đứng rung chuông cũng là thiện nguyện đấy, bất kể trời mùa đông lạnh hay tuyết rơi bên ngoài ông ấy vẫn đứng rung chuông để kêu gọi lòng hảo tâm của người ta.
- Cô giáo con bảo những đồng tiền quyên góp này sẽ mua qùa tặng giáng sinh cho những đứa trẻ nhà nghèo..
Tôi bồi hồi nghe cu Tí nói tiếp:
- Cô giáo con kể có những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi hay cha mẹ trong tù tội, chúng nó cô đơn tội nghiệp trong mùa lễ tết cuối năm vui vẻ.
Cu Tí bỗng đi sát vào người tôi như tìm sự che chở ấm cúng, giọng nó tràn đầy hạnh phúc:
- Mẹ ơi, con sung sướng hơn những đứa trẻ ấy vì có mẹ, mẹ vừa cho con đi mua sắm những món qùa giáng sinh tuyệt vời. Những đứa trẻ ấy thì không?
Con tôi, thằng bé 10 tuổi ngây thơ không biết lấy lòng, không biết dùng lời giả dối, nó chỉ nói ra những suy nghĩ có thật trong đầu.
Nước mắt rưng rưng, lòng tràn đầy cảm xúc tôi ngồi thụp xuống để nhìn con mình, thằng cu Tí mở to đôi mắt trong veo như hai viên bi, vòng tay bé bỏng của nó ôm lấy cổ tôi:
- Sao mẹ khóc, mẹ cũng thương những đứa trẻ nghèo khó bơ vơ ấy phải không?
Tôi ôm chặt con vào lòng, ngay giây phút này tôi đã có câu trả lời, tôi không thể rời xa con, cu Tí yêu thương tôi, cần tôi biết bao, còn anh có yêu tôi và cần tôi đến thế không?
Trong lòng tôi không ngớt kêu lên: ? Con yêu hãy tha lỗi cho mẹ. Mẹ hư qúa, đã có lúc lòng mẹ chông chênh ?.
Về đến nhà hai mẹ con cùng xúm nhau cắt giấy dán tường, treo những thứ vừa mua lên tường và để những hộp qùa bé xinh dưới gốc cây thông xanh. Trông căn phòng tươi đẹp hẳn ra.
Xong hai mẹ con mới thong thả ăn bữa cơm chiều, tuy muộn hơn thường ngày nhưng ngon miệng với món gà quay nóng.
Cu Tí là đứa con kết qủa mối duyên đầu ngắn ngủi. Khi cu Tí 5 tuổi thì cha thằng cu Tí đã bỏ rơi hai mẹ con đi tìm tình duyên mới, tôi thành mẹ độc thân vất vả nuôi con, đồng lương thư ký văn phòng chỉ đủ trả tiền thuê nhà và sinh hoạt cuộc sống hạn hẹp suốt mấy năm qua..
Tôi mới quen Hoàng một năm nay khi anh đến công ty tôi làm việc để tìm cơ hội một hợp đồng mua bán, anh chưa từng kết hôn, đang thành công với business của riêng mình ở tiểu bang Florida. Anh biết làm vừa lòng phụ nữ, những lời thăm hỏi ngọt ngào cùng những món qùa tặng ý nghĩa của anh làm trái tim tôi choáng ngợp.
Vì công việc làm ăn anh thỉnh thoảng đến tiểu bang và thành phố của tôi nên coi như chúng tôi thường xuyên gặp gỡ và tìm hiểu nhau. Anh nói yêu tôi, nhưng tôi không muốn chỉ là mối tình qua đường sau mỗi lần anh đến và đi. Anh hứa hẹn sẽ đi đến hôn nhân với tôi sau một thời gian sống thử. Nhưng một điều làm tôi khó xử và đau buồn là Hoàng chỉ muốn có tôi, không có thằng cu Tí, anh nêu ra những lý do là đứa con riêng của vợ sẽ làm vướng bận hạnh phúc vợ chồng, ở gần sẽ sinh ra những bất đồng mâu thuẫn, v..v..
Tôi sẽ gởi cu Tí cho bà ngoại nó. Mẹ tôi hiện sống chung với gia đình thằng em trai tôi tại California, Hoàng hứa sẽ gởi tiền bạc về nuôi cu Tí ăn học. Hoàng luôn lập luận làm cho tôi xiêu lòng:
- Vài năm nữa cu Tí sẽ lớn lên vào đại học, nó hoặc ở dorm hoặc đi tiểu bang khác, em có ở bên cạnh con mãi được đâu.
Tôi đã qúa chán cuộc sống chật vật nghèo túng, tôi muốn lấy Hoàng để sẽ bước vào một khung trời khác của giới trung lưu và nhất là được sống với người mình yêu và người ấy yêu mình, bù đắp cho mối tình dang dở đau buồn đã qua.
Mẹ tôi nghe chuyện thì gay gắt:
- Tại sao phải sống thử? cả hai đều đã trưởng thành tuổi đời và trong cuộc sống, tìm hiểu nhau cho kỹ rồi đến hay không đến hôn nhân cho rõ ràng. Hơn nữa mẹ đâu con đấy, anh ta nếu yêu thương con thì phải yêu thương cả thằng cu Tí thế mới là người đàn ông rộng lượng đáng để con trao gởi cuộc đời.
Tôi bênh vực Hoàng :
- Mỗi người một cách suy nghĩ khác nhau. Anh ấy yêu con. Tình yêu có tín hiệu riêng của nó, gặp một ngày cũng là yêu và một trăm năm tìm hiểu cũng chưa chắc đã yêu.
Tuy nói cứng thế mà tôi vẫn chưa tìm được câu giải đáp. Tôi muốn hưởng thêm một mùa giáng sinh vui vẻ bên con trước khi làm một quyết định quan trọng nhất đời tôi, ở lại bên con hay rời xa con để đến với Hoàng.
Tôi sẵn sàng đến với anh bằng trái tim yêu, tôi chẳng còn là con gái mới lớn mà vẽ vời hay đòi hỏi gì hơn.
Hoàng nói anh đang thương nhớ chờ đợi tôi. Ngày rất dài và đêm rất buồn với anh nếu không được gần tôi.
Mẹ tôi bất bình cho là tôi qúa quy lụy Hoàng, muốn bỏ con đến ở với anh ta không cần một thủ tục nghi lễ tối thiểu nào.
Cứ nghĩ dến giáng sinh tạm biệt con, tôi đã chạnh lòng. Bây giờ quyết định ở lại tôi cũng chạnh lòng vì không đến được với Hoàng và cũng thật khó khăn khi tôi phải báo tin cho Hoàng biết quyết định sau cùng của tôi.
Buổi tối tôi gọi phone cho Hoàng, giờ này chắc anh đang cô đơn trong căn nhà độc thân vắng vẻ, lại là những ngày lễ lộc cuối năm, anh sẽ buồn và thất vọng lắm.
Biết đâu đây cũng là dịp thử thách tình yêu của Hoàng cho tôi, nếu yêu tôi đậm sâu anh sẽ nghĩ lại và tìm đến tôi, mở rộng vòng tay đón thằng cu Tí. Chúng tôi sẽ là một gia đình. Tôi bỗng nhen nhúm chút hi vọng và cầu mong thế.
Tiếng phone reo lên liên hồi, tôi kiên nhẫn chờ đợi, trong đầu óc tôi đã nghĩ sẵn những câu nói thiết tha để tạ lỗi cùng anh, rằng tôi vẫn yêu anh, vẫn chờ mong có cơ hội nào được cùng nhau chung sống.
Mãi mới có người bốc phone và một giọng cô gái e dè lên tiếng:
- Hello..
Tôi thật bất ngờ và ngỡ ngàng vì đây là cell phone của Hoàng, anh đâu và cô gái này là ai mà ở trong nhà anh vào giờ này?
Cô gái vẫn im lặng chờ đợi, cô ta không biết nói gì hơn vì phone này không phải của cô và người được gọi không là cô. Tôi cũng e dè và cố lấy giọng bình tĩnh nói:
- Tôi là?bạn làm ăn với anh Hoàng, gọi hỏi thăm anh, chúc anh giáng sinh và năm mới sắp đến vui vẻ làm ăn thành công như ý.
- Dạ, chị vui lòng gọi lại sau nhé, anh Hoàng đang tắm.
Tiếng Hoàng vọng ra, có lẽ anh vừa mở cửa phòng tắm nên có cả tiếng nước chảy rào rào vọng vào trong phone:
- Ai đấy em??
- Một người bạn gọi chúc anh giáng sinh thôi.
Chắc anh tưởng phone đã tắt nên thoải mái nói với cô gái:
- Lấy cho anh chai dầu gội đầu anh để quên trên bàn đi cưng, có mùi hoa Lavender mà em thích đấy.
Câu nói này nghe quen quen, anh cũng đã từng nói với tôi những câu tình tứ như thế.
Tôi vội vàng tắt phone và chết lặng trong bàng hoàng đau đớn.
Tình yêu của tôi dành cho anh là cả tấm chân tình, còn anh chỉ là một trò đùa tình ái, anh đã có những cuộc tình khác. Anh chẳng bao giờ cô đơn tội nghiệp như tôi nghĩ.
Nếu tôi đến ở với anh, người đàn ông trẻ tuổi hào hoa thành đạt ấy luôn được vây quanh bởi các cuộc tình, anh có từ bỏ họ để trọn vẹn chung thủy với tôi suốt đời không?
Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh chỉ muốn sống thử, cũng chỉ là một cuộc tình qua đường lâu hay mau mà thôi, khi anh chán chường thì đường ai nấy đi.
Anh ta không đáng cho tôi phải đau đớn như thế này.
Tôi vào phòng soi gương, lau những giọt nước mắt và thấy tiếc những giọt nước mắt của mình đã khóc không đúng chỗ.
Lòng tôi thanh thản dần. Tôi may mắn đã quyết định đúng lúc, suýt nữa tôi lại gặp người tình trăng hoa phản bội như người chồng trước.
Giáng sinh này vẫn là giáng sinh tạm biệt, từ gĩa một cuộc tình lừa dối, từ giã anh và không bao giờ mong tái ngộ.
Giáng sinh này bỗng đẹp lạ thường, hạnh phúc lạ thường với hai mẹ con tôi..
( Dec. 17, 2017)
Huấn Luyện Phi Hành
Phần Ba
Chương 26
Chất Độc AGENT ORGANGE (Diethymethyl-Dioxine).
Hoàng Năm Tony vui lắm, nhẹ hẳn người khi anh đã ly dị với Phùng, anh tự do thì-thầm nói chuyện phone với người yêu xưa suốt. Vì đúng như lời Ayana nói: nhờ thủ tục ?đầu tiên? nên anh mới ?có tiền mua tiên cũng được?! anh ưa viết thư, (hoặc phone) tâm tình những chuyện trên trời dưới quận:
Em yêu,
Dù đôi ta đang ở nơi hai phương trời xa xôi và cách biệt vô vàn, nhưng anh hoàn toàn tin tưởng ở em. Vì anh biết chắc rằng: Không có việc gì trên cõi đời nầy, mà chúng mình không làm được, miễn là hai người có quyết tâm. Anh khuyên em hãy bình tĩnh vững tin. Mỗi năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày (năm nhuận có ba trăm sáu mươi sáu ngày. Cũng như có tháng chỉ có hai mươi tám, ba mươi ngày, ba mươi mốt ngày. Mỗi ngày có hai mươi bốn giờ, mỗi giờ có sáu mươi phút, mỗi phút có sáu mươi giây). Năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào? đều có mặt anh ở bên cạnh em suốt 49 năm qua. Chúng mình đã song hành đến tận bây giờ, thì còn ngại ngần gì nữa. Phải không em? Chúng mình sẽ dìu nhau đi đến chân trời góc bể, sẽ đi hết cuộc đời vắn vỏi còn lại. Nghe em! Anh vẫn tâm nguyện là sẽ chờ đợi em, ở bên cạnh em mãi. Bây giờ anh sẽ kể nhiều chuyện hữu ích cho em nghe, trước là mở rộng kiến thức, sau là giải trí nghen em.
Hôm xưa anh và em đi thăm, ủy lạo một số đồng bào ở trong làng ?Hoà Bình Từ Dũ bị số phận bạc đãi?, em đã hỏi về việc: Chất độc màu da cam ?Agent Organgẻ là gì, tại sao? Bây giờ, nghiên cứu ra, anh trả lời em nè:
* Vụ thứ nhứt.- Agent Organge có từ hồi Bộ-chỉ-huy quân-sự Mỹ ở Việt Nam. Gọi là Operation Ranchhand. Họ đã dùng loại phi cơ trực thăng UH-1-B. C-123. C-130 - để rải đều nó xuống miền Nam Việt Nam một số hoá chất ?Diệt Cỏ?, mang tên là "Agent Organge". Tên hoá chất khoa học nầy là Dioxine rất độc. Có một thời đã gây nhiễm độc cho những con tôm ở ngoài khơi Việt Nam. Con tôm ở dưới nước còn bị ảnh hưởng, thì nói gì đến con người, hay cây cỏ. Ha em!
* Sự việc chất độc kia được phát hiện, là nhờ cậu con trai Đô-đốc Trung-tướng Hải-quân, Tư Lệnh Lực-lượng Hỗn-hợp ở Thái Bình Dương. Đó là ông Fleet Admiral Zumwalt, nguyên là người chỉ huy thực hiện chương trình Ranchhand. Con trai ông nầy bị nhiễm độc, và chết sau đó vài năm. Còn di chứng để lại là một đứa cháu nội dị tật bẩm sinh của ông. Sau khi ông giải ngũ rời quân đội, chính ông là người đứng ra khởi kiện chính phủ và quân đội Hoa Kỳ (toà án Brooklyn New York). Toà án tuyên bố ông Fleet Admiral Zumwalt thắng kiện. Họ bồi thường cho ông Fleet Admiral Zumwalt gần mười hai tỷ USD, cho toàn bộ Cựu Chiến Binh Mỹ (thì phải)!
Bên Mỹ họ không hề hay biết vụ nầy, cho đến năm 1995 mới lòi ra! Từ đó có những phong trào rầm rộ vác đơn đi kiện, đòi bồi thường. Dow Jones Chemical phải bỏ tiền ra ?trám miệng? dư luận. Chính hãng nầy có lần phải bồi thường cho Ấn Độ, vì đã để rò rỉ chất độc Cobalt, làm cho một số thường dân bị chết, bị thương tật. Họ đã cắn răng bỏ ra vài trăm triệu USD, làm dịu dư luận thế giới là gì!
-* Ở Việt Nam và Campuchia (còn gọi là Khu R - ở Khu Mỏ Vẹt) từ thập niên 1960 ? đã có chất độc Diocine, loại hoá chất rất độc. Mục đích chính là họ rải thuốc Agent Organge làm khai quang bụi rậm, rừng rậm, diệt sạch cỏ. Chất độc ẠO nầy trông có vẻ hiền lành lắm! Nhưng thật ra nó ngấm ngầm tấn công vào hệ thống gene của những ai đã từng sống, từng sinh hoạt trong những vùng bị rải thuốc. Không ngờ nó làm biến dạng gene con người quá dễ sợ, dị dạng ghê gớm. Vì thế mà sinh ra quái thai. Nhưng thuở ấy người ta chưa thấu rõ nguyên do, họ cứ đổ vấy đổ vá, đổ lỗi cho ?chuyện ái ân? là những kẻ ưa ?phong tình bậy bạ lăng nhăng vung vít? thêm ở bên ngoài, mà biến dạng gene ra "quái thai" cái cớ sự nông nỗi ấy. Thật ra ít có ai biết. Loại thuốc Agent Organge nầy không bị phân tán. Nó tồn tại rất lâu dài. Tức là nó vẫn sống sau khi cây cối, rừng rú đã chết hết, đất trở thành hoang mạc, cằn cỗi, trơ trơ khô khan như nham thạch. Ấy thế mà thuốc vẫn tồn tại ngấm sâu vô lòng đất, hoà tan trong nước, tấn công vô bất cứ nơi nào: từ các ông già, bà lão, trai, gái, già trẻ lớn bé? nó không tha ai. Thế nên vụ việc nầy rất ảnh hưởng đến sông ngòi, lan tràn theo gió bay đi muôn phương. Dù càng đi xa, thì chất độc càng yếu dần, chứ chưa chắc thuốc đã hết công hiệu! Nói chung, sau khi các nhà khoa học nghiên cứu kỹ càng, thì họ kết luận ẠO là một yếu tố khoa học rất độc hại, vô cùng nguy hiểm. Kinh khủng chưa em?
Biết bao nhiêu đứa trẻ tại Mỹ sinh ra không có tay chân, hoặc bị bệnh liệt não, bệnh to đầu, hay bại liệt từ thuở sơ sinh. Tại Việt Nam số người bị chất độc ẠO nhiều gấp ngàn lần so với bên Mỹ. Vì, theo bản đồ quân sự Mỹ, thì có đến 35% trên toàn thể lãnh thổ Việt Nam đã bị rải hoặc phun thuốc diệt cỏ. Tóm lại chất thuốc diệt cỏ nầy có tên là Diethymethyl-Dioxine rất độc hại. Từ đó, ngay cả những người đã lập gia đình ở các khu vực chung quanh vùng đó, đã sinh ra toàn quái thai (như thập niên 1960, phụ nữ dùng thuốc ngừa thai mang tên Thalidomide không thể ghi trong lịch sử Y-học hiện đại!). Không có bút mực nào tả hết sự dã man kinh hoàng dị tật khủng khiếp từ chất Diethymethyl-Dioxine!
* Vụ thứ Hai.- Một ông tỷ phú quốc tịch Mỹ thường đi chiếc máy bay nhỏ du lịch nhiều nơi trên thế giới. Nơi nào... ông ta cũng để lại vài ?dấu tích kỷ niệm luyến ái ngọt ngào? là một đứa con rơi. Khi ông ta gần chết, thì có nhiều phụ nữ đã đệ đơn xin toà án công nhận: cho người con ruột (của họ) thừa kế gia tài của người cha tỷ phú. Quả thực ?con nhà tông không giống lông cũng giống cánh?! Thuở ấy có một bà xồn xồn ở Ninh Thuận (Việt Nam) hổng biết tòn ten làm sao mà bà ta ?vớ? được ?ông Trùm tỷ phú?!? Bà ta nhờ một ông Việt Nam làm đơn, xin thừa kế tài sản cho con trai. Ai ngờ, có ông XX quen biết bà, ông XX lại là một tay lưu manh ngoại hạng. Ông XX nhờ một luật sư Mỹ lo phụ trách chuyện nầy. Qua các thủ tục trắc nghiệm cần thiết, hầu tòa, v.v? họ đã thắng kiện.
Theo lệnh toà án, nhà bank Mỹ đã chuyển vô bank ông kia một số tiền ban đầu là một triệu tám trăm ngàn đồng USD. Sau khi thanh toán, chia chác với nhau, họ ung dung cầm đưa cho bà ta tám mươi ngàn đồng USD. Bắt bà nầy ký tên và thêm một câu thòng: ?Tôi đã nhận đủ tiền, không kiện cáo thưa gởi gì!? Bà nầy vốn nhà quê ít học, chữ i chữ tờ chữ cu chữ cò Việt Nam còn chưa thông, bà ta chả phân biệt rành rõi. Huống hồ chi đến chữ Anh với chữ ?Ủraway?. Nên bà ta ?xung xướng?, run run cầm cây bút cứ hí hoáy ký bừa cái rẹt. Ồ! Có những tám mươi ngàn đồng dollars ở Việt Nam, bà ta sướng tê người rồi! Từ nay bà ta phè cánh nhạn! Bà ta ?giàu được trung được hiếu; khó mất thảo mất ngay?. Cần chi nữa! Bấy giờ người ta mới phát hiện ra ?hắn? còn làm ăn gian lận nhiều vụ khác. Thế là báo chí ?moi móc rả Ôi! Đồng tiền làm mờ mắt và táng tận lương tri con người, em nhỉ!
Vụ thứ bạ- Năm 1966, có một cô bé bị cháy phỏng hết cả người, mà ông nhiếp ảnh gia Nick Út, là phóng viên của AFP đi công tác tại Đà Nẵng, đã chụp hình (ông hiện giờ định cư tại Úc). Ông được giải thưởng Pulitzer về nhiếp ảnh. Cô bé đó đã được đưa qua Canada chữa trị lành lặn. Cô lớn lên, nay làm ?đại sứ thiện chí? của Unicef. Bị napalm cháy cũng ghê gớm lắm. Nhưng so với chất độc màu da cam, là chuyện nhỏ! Vì, nếu bị cháy, thì có thể còn lọc cắt lớp da cũ. Nuôi lớp da khác thay thế. Phải không nhỉ?! Tôi tin có Thiên Chúa, (hoặc Phật Mẫu phù hộ), cho nên cô ấy gặp cơ may tốt lành. Đối với tôi, lòng tin đã có và sẽ có trong mỗi tôn giáo cũng tốt, khi mình đã lựa chọn. Nhưng có lần anh đã nói: - Cứ nhắm mắt mà sống chết vì đạo. Thì xin lỗi, anh chưa đến cái mức đó đâu. Có những điều anh chưa hiểu nỗi sự ?mầu nhiệm?, thì cũng cắn răng chấp nhận theo ông bà cha mẹ, vì họ đã vô đạo từ thời trước, tuân theo sử sách viết thì họ cho là ?giáo điều? rồi! Vã lại khi còn tấm bé anh không tự chọn. Thật ra, anh nhận thấy đạo nào cũng toàn vẹn, là tấm bình phong gìn giữ con người với con người ? khuyên mọi người tốt lành trong lãnh vực hướng thiện, ôn nhu, chí tình, bác ái, vị tha, ăn hiền ở lành, tránh dữ, làm việc thiện. Nhất là không phạm tội. Còn chuyện khác chỉ là phần ?hồn? của niềm tin mà thôi.
Em đã thẳng thắng trả lời:
- Hèn gì... coi anh có vẻ lơ tơ mơ. Em nghĩ: Con người sinh ra trong thiên nhiên, tất phải trọn vẹn. Nếu con người có hư hỏng, một phần là do ở xã hội?. Nhưng, xã hội cũng trực tiếp chịu ảnh hưởng của gia đình đó, thời đó và xã hội đó, anh à.
- Ừa... Chỉ có má anh là ?cuồng tín? nhất. Ba anh thì không đến nỗi nào. Riêng anh nhắc nhở các con nên giữ đạo. Vì, đạo nào cũng mong muốn con người hướng thiện. ?Nhân vi sơ, tính bản thiện? mà! Cần có đạo đức tốt nên tuân phục. Ngoài ra, anh không buộc các con phải siêng năng, sốt sắng đi lễ đọc kinh cầu nguyện luôn miệng. Anh nghĩ đôi khi anh thật tức đó em. Chỉ cần mình sai phạm một lỗi lầm nào đó, ví dụ như khi ai uống rượu say lỡ "ngộ sát" giết người, vì lạc tay lái cán chết người chẳng hạng, thì muôn đời ở tù, là ?Lục Quân Việt Nam?, khi chết ta bị sa xuống chín tầng ngục đời đời kiếp kiếp. Chả có cơ hội thống hối ăn năn, chẳng có hình phạt tù chung thân khổ sai, như khi còn ở trên thế trần đã đành. Chết rồi cũng bị ?Trời tru đất diệt?. Ức thiệt.
Trầm ngâm giây lát, anh bảo:
- Anh không tin đấng tối cao lại nghiêm trọng ?ác?, như trong giáo luật do tiền nhân định ra đâu. Phô trương đạo đức ra bề ngoài đọc kinh ra rã, mà bên trong lòng rỗng tuếch, thì có ra gì. Anh nghĩ đấng quyền năng ấy rất bao dung, bác ái, rộng lượng, khoan hoà và khoan đãi, ngài yêu thương, luôn vị tha khoan hồng dung thứ cho kẻ có tội. Đại khái, anh còn nhớ Chúa đã nói: ?Nếu có ai tát con bên má nầy, thì con hãy đưa má kia cho người ấy tát? mà em. Hoặc là "con tha tội cho người khác không chỉ bảy lần, mà phải tha trên bảy mươi bảy lần" nữa, em à. Vậy ta im lặng nhẹ thở dài, nghe em:
- Bây giờ đám con ta lo bương chải kiếm sống đủ mệt muốn tắt thở. Còn thì giờ đâu suốt ngày đêm sáng tối lo đọc kinh. Mình phải đối diện và phải trả lời về hành vi của mình trước mặt Chúa thôi. Nội cái ?đời? không, mình đã mất hết giờ chạy bộ muốn bá thở, mệt hụt hơi. Em không thấy bi giờ ta ra đường, hầu hết mọi người phải mang mặt nạ, bịt kín mặt mũi, để chống ?ám khí? bụi bặm bốc lên ở lưng trời ngút ngàn, không bao giờ tan nhạt đi sao. Anh làm gì có xe hơi, hoả tiễn để phóng cho kịp ?trào lưu văn hoá tiến bộ cuả loài người chớ?. Hả em. Hu hu...
Vụ thứ tự- Nhân nói đến xe hơi, xe cúp, em nghe có một anh đại học tốt nghiệp về ngành computer. Anh ta rất giỏi đã ?móc nối? với một nhóm khác tiêu thụ trên ba ngàn năm trăm cái bằng lái xe giả. Họ làm tinh vi đến nỗi sau nhiều năm nghiên cứu, so sánh với tài liệu gốc, sở Giao-thông Vận-tải mới phát hiện ra đó là bằng giả. Ớn quá không hỉ!?
- Đúng quá rồi còn gì. Nên, từ nay trở đi cảnh sát sẽ gác 24/24 các ?cửa nẽo? nơi đi ra đi vô thành phố, đẫy mạnh việc kiểm soát giấy tờ xe, bằng lái xe, kính chiếu hậu, nón bảo hiểm. Ui chà! Thế là người bán tha hồ chặt đẹp nha, nón bảo hiểm tăng vùn vụt như diều gặp gió. Họ làm mạnh như vậy, may ra dân mình đi vào nề nếp giao thông tốt. Em về Việt Nam, em chẳng dám đi bộ, càng không dám chạy xe cúp, chớ nói là lái xe. Thậm chí em thấy nhiều người (chắc là ở Tỉnh xa đến) họ thấy một hàng xe chạy dài dài trên đường một chiều. Vậy mà họ cứ cố len vô để chạy ngược chiều. Mới quái lạ thiệt à nhe.
* - Khó khăn về việc nón bảo hiểm là: em ngồi chờ mà đội cái ?nồi cơm điện? lên đầu, giữa trời nắng chang chang, nóng hầm hập là nhức đầu ngộp thở chết mất. Có nhiều bất tiện lắm: Ví dụ thứ nhứt: cả gia đình đi ăn tiệm chung chẳng hạn, nhà nào cũng có ít nhất năm bảy cái mũ bảo hiểm. Khi đến nơi thì làm sao? treo tòn ten nón nơi xe, sẽ mất toi liền đó em. Vì thế mỗi người phải tự xách kè kè theo bên hông.
*Bất tiện hai là: Rủi ai làm nghề ?chạy xe ôm?, họ phải sắm ít nhất hai cái mũ bảo hiểm, một mũ cho người lái xe ôm, một mũ cho một khách hàng đội nữa.
*Ba là: nếu người dân trong vùng (khu phố, quận huyện, thành phố) bắt buộc đội nón bảo hiểm, họ chỉ chạy xe ra vô gần gần khu chợ chồm hổm, cũng phải xách nón theo, nhứt là luôn luôn lo lắng đề phòng bị mất cắp mũ.
*Bốn là: ví dụ cô dâu sáng sớm chạy xe cúp đi làm tóc, uốn tóc, trang điểm để lên xe hoa, buộc lòng cô ta phải để đầu trần.
*Năm là: ngàn học sinh, sinh viên đến trường có cả ngàn cái mũ bảo hiểm. Nếu để mũ ngoài xe là không bảo đảm, mang mũ vô lớp thì kềnh càng, không có chỗ cất, không có chỗ ngồi học? thật bất tiện. Bao giờ tất cả người ta chạy xe gắn máy trên ?xa lộ an toàn? có đầy đủ mũ bảo hiểm. Hy vọng Việt Nam "ngàn năm mây bay" ít ai bị tai nạn, họ sẽ giống hệt như bên BangKok, Singapore rất nghiêm trang chỉnh tề chấp hành luật giao thông, là điều rất mừng.
*
Tình Hoài Hương
***
Ghi thêm:
Bổ túc về ?chất độc màu da cam? từ trích dẫn nguyên văn dưới của ông Trương Vinh :
Cảnh phun thuốc trên đám rừng già 3 C-123 cât cánh từ phi trường Nakhon Phanom, Thailan bay thẳng một mạch tới Đèo Ban Raving, từ đĩnh đèo nầy lấy hướng nam bay thẳng một lèo xuống tận 3 biên giới Việt Miên Lèo, trước hết qua Tchepone, ngang con sông Xêsamou Sêkông qua Mường-May, Mường Sao, Saravane, Bản Phya-Ya, tới Bản Tà Xẽng, Saravane dông cao nguyên Boloven, Bãn Đông, đến phu lưu song và các chi nhánh sông Mêkông, tỉnh Mường Nồng trở về Thailan đáp xuống lại phi trường Nakhon-Phanom
- Ánh đèn pin liên-tục qua lại trong bóng đêm, thỉnh-thoảng dừng lại một tụ điểm như xoi-mói tìm kiếm những gì khác lạ nơi cặp càng bằng nhôm, với vô số vòi-phun, chi-chít nằm xen kẻ, trải dài gần 15 thước mỗi bên, cho đến tận đầu cánh. Tôi đang kiểm soát tiền phi cho một phi-vụ khai hoang, mà mục tiêu là khu rừng già nằm bao phủ trên tuyến đường sắt Trãng-Bom, Long-Khánh.
- Chỉ còn 15 phút nữa là chúng tôi phải cất cánh cho kịp đến mục-tiêu, đúng lúc mặt trời vừa ló dạng và đó cũng là lời cẩn-thận cân-nhắc của Trung-tá Cố-vấn Kentroity: Không-khí ban mai thăng-bằng, trong lành và ít khuấy động, nên có nhiều hiệu quả hơn, khi phun thuốc tỏa xuống đều-đặn, hội tụ trên những cành lá, từ-từ ngấm dần.
Trong đêm tối, không-khí ẩm-ướt làm mát da mặt qua những luồng gió nhẹ thoang-thoảng bên tai, tôi đang bị ám ảnh vì cảm thấy ngứa mũi qua những mùi thuốc khai-hoang khó chịu xông ra từ thân phi-cơ? Nhìn lại khoảng đường từ Phi-đoàn xuống Phi-đạo, dãy cây Trứng-Cá trơ-trọi xơ-xác chỉ còn cành không lá, cũng vì những hơi-hám còn động lại trong thùng, dù đã khóa chặt nhưng vẫn còn ảnh hưởng lây-lất đó đây.
- Cao hơn chúng tôi vài trăm thước, một hợp đoàn hình than của 3 chiếc vận-tải cơ C-123 đang bay lướt qua trên không phận Thanh-Thủy-Hạ, chúng trang bị bên trong, những thùng Plastic cứng chứa đầy Hóa-chất (1000 gallons cho mỗi thùng) và giàn phun thuốc bằng kim loại nhẹ gắn dưới cánh.
Cường độ chiến tranh tăng dần theo đà khai phá Xa-lộ Averell-Harriman (đường mòn Hồ) và điểm kiểm soát theo dõi nhịp độ xâm nhập từ hàng rào Mac Namara, nên mãi đến năm 1965, các phi-vụ khai-hoang càng tăng dần để rải xuống các vùng mật-khu của Bộ-đội Bắc-Việt mà phần nhiều rừng già gồm tới 3 tầng lớp cây, nơi đây không bao giờ có ánh nắng mặt trời, nhưng dưới đó Hoa-kỳ đã thả hàng 100 ngàn cột Antennas với hình dạng giống như chong-chóng, rơi cắm chui xuống đất, hoặc móc trên cành cây để theo dõi, nghe-ngóng sự đối thoại của Bộ-đội BV, đồng thời các phi-vụ khai hoang nầy cũng để tiêu diệt hoa-màu, mùa-màng nằm rải-rác ở những khoảng trống dưới đó.
Nút kiểm soát theo dõi nhịp độ xâm nhập của Hàng rào điện-tử Mac Namara báo động ở lằn ?Vàng?có nghĩa sự xâm nhập ở vùng cao nguyên sắp ở lằn mức báo-động (1967-1968) Không-lực Hoa-kỳ tăng phi vụ lên 5 chiếc và nhiều đợt, ở chiến khu D, C và vùng 3 biên-giới Chu-Prong (Pleiku) gọi là Chiếc-dịch ?Hot-Tip?.(mở đường làm dấu vàng lá Trường sơn tây vì sợ BV mất phương huớng đi chệch, chắc đọc giã nghe hơi chõi lỗ tai?
Chúng tôi đang bay nối đuôi nhau cách khoảng vài giây, trên cao độ 1000 bộ, nhưng không được bay cao hơn vì đây là không phận của 2 phi-trường lớn Tân-Sơn-Nhất và Biên-Hòa có rất nhiều phi-cơ qua lại. Trời còn lờ-mờ sáng nên tầm nhìn xa vẫn còn thu ngắn lại, dưới bụng phi-cơ có vài cụm mây Status mõng-manh như những cuộn khói dật-dờ lạc-lỏng. Tôi đang lấy hướng trực chỉ 90 độ, có nghĩa là ngay hướng Đông; Ngọn đồi Châu-Thới đang mờ-ảo hiện ra, chập-chờn qua những tảng mây bay ngược về phía dưới
Hôm nay, chúng tôi có cơ-duyên được nhìn thấy trọn-vẹn, từ trong đêm tối tỉnh-mịch, cho đến khi mặt trời hoàn toàn thức dậy; Quả thật, trước mắt tôi tầm nhìn xa bắt đầu trải rộng, xa về phía chân trời, vài tia nắng yếu-ớt đang lóe lên dưới đám mây Cumulus, ánh sáng bàng-bạc, yếu-ớt của buổi rạng đông đã len qua cụm mây trước mặt, rồi bỗng chốc sau đó, ánh sáng không chói-chang lắm của nữa vầng mặt trời xuất hiện ra như một hiện tượng hào-quang, rồi như một mâm đồng khổng-lồ uy-nghi xuất-hiện, thúc dục những bộ óc chiến tranh, thêm một ngày dài, như thôi ngừng tay chém giết, hủy-diệt, tàn-phá đất nước quá nghèo khổ và đau thương nầy!
Tôi như kẻ phạm tội, không dám nhìn xuống khu rừng, tâm-tư ngổn-ngang bấn-loạn, vì dưới đây hình ảnh những bụi cây bờ suối, những trái ?lồng-đèn? chín đỏ, những bụi trái ?chùm-bao? bạt ngàn, nhũng trái ?sim tím? nặng trĩu trên cành lá, rồi tiếng chim hót líu-lo nghe vui tai, mờ-ảo, trữ-tình như quay lại lãng-vãng trong tim óc tôi. Cũng vào những buổi sáng như thế nầy, sương mù còn đọng lại trên vách đá, biết bao mùi-vị thiêng-liêng thanh-khiết đang ngự trị trên vùng núi Khe-Sanh hùng-vĩ. Tôi đang rùng mình vì lạnh hay cảm nhận ?tội-lỗi? Rồi chút nữa đây, chính tay tôi sẽ bấm nút hủy diệt chúng một cách tàn nhẫn, không chút tiếc thương! Tôi không dám nhìn rõ sự hùng-vĩ của núi đồi bao quanh vùng Phan-Thiết, Long-Khánh, khi biết rằng, chính mình là thủ phạm tàn phá quê-hương
Kéo vành kiếng mát nơi nón bay phủ kín che mặt; Tôi đang xấu-hổ không dám nhìn thẳng vào những đám rừng dưới thân phi-cơ, vì cảm nhận như một ám-ảnh in sâu vào óc?sắp nhẫn tâm lấy dao rạch vào mặt người ?sơn-nử? đang tuổi xuân thì, càng xấu hổ và cảm nhận mình là tội-lỗi? (Vinh Truong).
*
Tình Hoài Hương
Kính mời quý độc giả xem tiếp chương sau.
Trân trọng
Truyện Ngắn
Từ khi vào lớp học vở lòng, tôi đã bắt đầu làm quen với sách.
Do chị tôi đi học mua về: Truyện tranh,tuổi thơ,cổ tích, gương danh nhân, hiếu thảo... Do ba má tôi đọc tạp chí, tiểu thuyết. Do ông bà ngoại có sách kinh Phật...
Lúc đầu thì coi truyện tranh, dần dần đọc qua các sách khác theo tuổi và kiến thức. Tôi tin rằng những gì mà ta tiếp nhận được ở thời thơ ấu : giáo dục, môi trường chung quanh, sự kiện, câu chuyện...góp phần rất lớn hình thành nên bản tính, phẩm chất, nhân sinh quan của ta ở tuổi trưởng thành vậy.
Có những việc tưởng như nhỏ nhặt chẳng hạn như một lời nói, một cử chỉ, một tấm hình..cũng có thể khắc sâu vào tâm hồn và trí nhớ ta vĩnh viển như vết chàm mà thời gian cũng không thể xoá nhoà. Nó chỉ ẩn giấu hoặc ngủ vùi ở một góc nào đó trong miền ký ức để rồi một hôm nó bỗng thức tỉnh, khuấy động khiến lòng ta chao đảo bâng khuâng.
Khi còn bé, chúng tôi có dịp đọc tờ Thế Giới Tự Do, là một tập san được in trên giấy trắng tinh khổ lớn hơn tờ A4 một chút, hình màu tươi đẹp( mà những năm 60,70 kỹ thuật hình màu rất hiếm ). Giới thiệu về những đất nước xa xôi, những sa mạc hoang vu, những miền băng tuyết trắng màu tinh khiết, những núi non rừng rậm điệp trùng, những thú vật dữ hiền lẫn lộn, những chim muông ca hót rộn ràng, những kỳ hoa dị thảo tuyệt mỹ.
Phải chăng từ những gì tôi khám phá trên tập san nầy đã góp phần không nhỏ gieo vào tâm hồn tôi giấc mộng viễn du khắp bốn phương trời, để được tận mắt chiêm ngưỡng và hoà lẫn vào với sự hùng vĩ mênh mông huyền diệu của thiên nhiên. Những kiến trúc nhà thờ, lâu đài, viện bảo tàng ..do con người xây dựng tự thuở hồng hoang cho đến cận đại.
May mắn thay, lớn lên niềm mơ ước hoá thành hiện thực. Nói ví von, như cánh chim tôi có thể dang cánh bay đến bất cứ vùng trời nào tôi thích.
Cũng qua tờ báo, lần đầu tiên tôi ?làm quen? hoa thược dược, uất kim hương, phong lan, hồng.. Những đoá hoa đủ màu sắc, đẹp mỹ miều khiến lòng tôi ? lúc ấy chỉ là một con bé chừng 8,9 tuổi ?ngơ ngẩn say sưa. Tôi yêu thiên nhiên cây cỏ bắt nguồn từ trang sách truyện hay chính bản chất mình đã thế từ lúc còn thơ ?
Năm tháng dần trôi, mà y như trước mắt tôi vẫn còn hiển hiện hình ảnh một nhóc con tóc uốn quăn, những buổi trưa hè tay cầm nhành cây dâm bụt chạy quanh trước sân hoặc bên hông nhà đuổi theo vài con bướm vàng nho nhỏ xinh xinh nhởn nhơ bay lượn định bắt về bỏ trong keo để ..nuôi.
Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng
Xoè đôi cánh, xoè đôi cánh
Bươm bướm bay đôi ba vòng
Bươm bướm bay đôi ba vòng
Trên hàng hoa, trên hàng hoa ( Bài hát nhi đồng )
Hay thơ thẩn ngắm nhìn mấy nhánh dây tơ hồng nở hoa màu đỏ thắm, bé tí uốn quanh giàn mồng tơi hoa tim tím. Rồi hàng rào dâm bụt cơ man là hoa rực rỡ. Cây bông giấy cùng một chùm nở hai màu trắng, tím sen kỳ diệu. Hoa lý (không phải hoa thiên lý)đến mùa ra trái nở hoa trắng thơm ngát đẹp lung linh--thu hút bao nhiêu đàn ong bướm về hút mật?rụng đầy sân mà mỗi sáng phải quét dọn.
Nhóc con của ngày xưa ấy là tôi đó, cái cô bé cứ thắc mắc tự hỏi sao bông mười giờ biết là 10 giờ mà nở hoa đúng hẹn vậy. Sao hoa trinh nữ biết mắc cở giấu mặt khi có người chạm đến. Thế rồi trí óc non nớt tự kết luận thực vật cũng có linh hồn như con người.
Cuối tháng 5, tôi sang đảo Mainau, Đức xem hoa.
Đây là một đảo nhỏ diện tích 45 hecta, được mệnh danh là Đảo Của Loài Hoa. Có hàng trăm loại, mỗi năm khoảng 1 triệu du khách đến viếng, không có cư dân chỉ có nhà hàng, quán cà phê, quán kem, quầy bán hàng lưu niệm cho du khách. Tôi đã đến đây vài lần, mỗi lần vào các tháng khác nhau để được ngắm hoa theo mùa. Như tháng 4 thì tulip, tháng 5 mẫu đơn, tháng 8 hoa đỗ quyên, hoa hồng...
Tôi đã nhìn thấy hoa mẫu đơn nhiều lần, trong vườn hoặc trong công viên nhưng chưa bao giờ cùng lúc hội tụ nhiều như vậy. Cả rừng hoa thi nhau khoe sắc trắng, hồng , vàng, đỏ , tím.. lộng lẫy chói ngời dưới ánh nắng hè thì dẫu ai có mang nỗi niềm u uẩn thế nào, nhưng đứng trước cảnh thần tiên như vậy lòng cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thoát, tạm quên mối ưu phiền ngay.
Tôi về lật sách tìm hiểu thêm thì biết có nhiều truyền thuyết về mẫu đơn mà trong đó có 3 câu chuyện làm tôi chú ý :
A- Hoa hồng không gai:
Truyện kể rằng Đức Mẹ Maria khi nghe tin Chúa bị đóng đinh trên cây thập tự, ngài quá đau đớn đã nhỏ hàng nghìn giọt nước mắt lên một bụi hồng. Đến ngày lễ Ascension ( Thăng Thiên) từ bụi hồng này bỗng nở ra những đoá hoa thật to thật đẹp mà kỳ diệu là nhánh không còn gai. Về sau người ta gọi là hoa mẫu đơn vậy.
B- Vua Đường Minh Hoàng và Dương Quí Phi:
Thuở xưa ở nước kia có 4 người đàn bà mệnh danh Tứ Đại Mỹ Nhân, được miêu tả có nét đẹp vào hàng ?quốc sắc thiên hương?, cũng chính là những người khiến cho ?khuynh quốc khuynh thành?, nước mất thành nghiêng vậy. Đó là :
· Trầm ngư Tây Thi
· Lạc nhạn Vương Chiêu Quân
· Bế nguyệt Điêu Thuyền
· Tu hoa Dương Quí Phi.
Họ đẹp đến nổi cá lặn, chim sa,trăng thẹn, hoa hờn.
Một hôm vua Đường Minh Hoàng cùng Dương Quí Phi ngồi uống rượu ngắm trăng, hoa. Nhìn vẻ yêu kiều của thứ phi như lấn áp cả hoa mẫu đơn, vua yêu cầu thi sĩ Lý Bạch làm thơ để ngợi ca sắc đẹp của bà. Bài thơ Thanh Bình Điệu ra đời mà đoạn đầu là dành để tán dương Dương Quí Phi:
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng ( Lý Bạch )
Dịch:
Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây
Hiên sương phơ phất gió xuân bay
Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc
Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai
( Trần Trọng San )
Thoáng bóng mây qua nhớ bóng hồng
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non Ngọc không nhìn thấy
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông
( Ngô Tất Tố )
C- Bà mẹ bị giặc bắt, để áp lực dụ các con ra hàng nếu không thì sẽ hành hạ
mẹ. Các con là những người trung liệt hiếu thảo, cầm lòng không đậu muốn hàng giặc để cứu mẹ. Nhưng bà cương quyết không cho, cắn lưỡi chết để các con khỏi vướng bận mà quyết chiến. Về sau nơi phần mộ bà mọc lên cây mẫu đơn.
Tôi để ý nhiều lần,trong đời tôi thường gặp những sự kiện kết nối nhau thành một chuỗi liên hoàn. Chẳng hạn như tháng 5 tôi đi xem hoa, trùng hợp với mùa mẫu đơn nở. Tâm hồn vẩn còn bị choáng ngợp bâng khuâng trước tặng phẩm diệu kỳ tạo hoá mang đến. Rồi tháng 7 tôi đi nghỉ hè ở bãi biển, có dịp quen biết một người mà cuộc đời họ ít nhiều gắn kết với loài hoa nầy.
Thành phố Rosas, Spain. Biển Địa Trung Hải
Buổi sáng tuy mới 10 giờ mà ánh nắng đã gắt gao, bãi biển đông nghịt người là người. Trời xanh ngát chen lẫn mấy cụm mây trắng lững lờ biếng nhác trôi. Vài đợt sóng lén lút vỗ vào bờ bỡn cợt với đám trẻ con nghịch cát. Tôi như hoà lẫn giữa trời và nước. Nhớ mấy câu thơ đọc khá lâu trong một quyển sách của Thượng Toạ Thích Nhất Hạnh đã quên tựa:
Bởi vì mắt ngó trời xanh
Cho nên mắt cũng long lanh màu trời
Bởi vì mắt ngó biển khơi
Cho nên mắt cũng sáng ngời đại dương
Vì bận ?ngó biển khơi ?hy vọng là khi tắm xong lên bờ mắt mình được ?sáng ngời màu đại dương ? mà hai tay hai chân rẽ nước bơi ra xa hồi nào không hay. Nhìn chung quanh chả còn người thân đâu, đang định quay vào thì chợt thấy có vật gì màu vàng , đỏ, trắng rập rờn trên sóng. Lại gần, thì ra là hoa mẫu đơn dể có vài chục đoá. Ô, ở đâu ra thế nầy ? Có phải do Thần Biển Poseidon ( thần thoại Hy Lạp ) hay thần Neptune ( La Mã ) gởi đến tặng tôi không ? Đang tự cười vì bản- tính-mơ-mộng-vĩnh-viễn của mình, cầm vài đoá hoa gần nhất , định mang vô bờ khoe thì nhận ra có ai đang bơi lại gần.
Hơi hốt hoảng. Chả lẽ Thần hiện ra thật ư? Vì chỉ ló gương mặt và tóc ướt nên khó phân biệt giới tính, thì nghe giọng phụ nữ cất lên, yên tâm rồi.
Cô ấy nói tiếng Anh yêu cầu đừng đụng đến những đoá hoa, hãy để chúng trôi đi. Tôi xin lỗi vì tưởng hoa vô chủ. Cô giải thích là do chính cô thả ra biển. Khi nhận ra cả hai đều có gương mặt Á đông, chúng tôi hỏi gốc gác nhau. Người Việt, lại bất ngờ nửa.
Chuyện trò qua lại, biết khách sạn chúng tôi ngụ cũng gần nhau. Vì đây là điểm du lịch khá nổi tiếng mọi người khắp thế giới đổ về nên khách sạn và chung cư cho thuê san sát dầy đặc. Cô ngỏ ý nếu tôi không làm gì thì hẹn buổi chiều gặp nhau đi dạo uống nước cho vui. Lúc nói chuyện, tôi đọc được trong mắt cô nửa thôi thúc nửa van nài tôi hãy nhận lời gặp cô. Tôi có cảm tưởng là cô muốn kể tôi nghe điều gì đó. Ánh mắt thăm thẳm cùng gương mặt thiện cảm nên tôi đồng ý ngay.
Cô có một cái tên rất đẹp, nhưng tôi gọi cô là Mẫu Đơn.
Chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng Monte Carlo uống nước nghe nhạc sống. Họ gồm 2,3 nhạc và ca sĩ , hát những bản tình ca rộn ràng vui tươi hay dịu êm lãng mạn. Nhiều cặp đủ các hạng tuổi ra giữa sân nhảy theo nhạc, rất tình tứ.
Hầu như đêm nào chúng tôi cũng đi dạo và vào các nhà hàng để uống nước , xem thiên hạ khiêu vũ. Nếu không thì ở lại khách sạn thưởng thức điệu flamenco ,là điệu vũ đặc sắc của dân tộc Tây Ban Nha.
Cô đi nghỉ hè với chồng,người Áo. Áo là một quốc gia có nhiều điểm tương đồng như Thuỵ Sĩ, tức là không có biển, trung lập,dân số khoảng 8 triệu 6 trăm ngàn, nhỉnh hơn Thuỵ Sĩ chút.( 8 triệu ).
Chồng cô là một người điềm đạm, trầm tỉnh, hơi ít nói. Hoặc có lẽ tôi không nói được tiếng Đức,( dân Áo nói tiếng Đức ), ông ấy lỏm bỏm vài tiếng Pháp , nên dùng tiếng Anh, mà tôi nói không giỏi nên ngoài mấy câu xã giao, chúng tôi không thể trao đổi các vấn đề sâu xa hơn được. Không lẻ để vợ phải dịch mãi.
Uống nước xong, chúng tôi ra ngoài đi dạo dọc theo bờ biển .Đêm Costa Brava mát mẻ, người đi lại tấp nập. Chồng cô từ giã về khách sạn trước, nói để cho hai chúng tôi có nhiều thời giờ trò chuyện với nhau.
Chúng tôi chọn một băng ghế ngồi quay ra biển, hơi cách xa chỗ ồn ào . Cô kể cho tôi nghe chuyện đời cô.
Người từ Áo, kẻ từ Thuỵ Sĩ, tình cờ gặp nhau trên đất Tây Ban Nha, nói cùng ngôn ngữ, dù cô trẻ hơn tôi cả chục tuổi. Nhưng có lẽ : Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu chăng ? Hoặc cô nghĩ là sau chuyến nghỉ hè ai quay về nhà nấy chắc gì gặp lại nên cô dể dàng trút nổi niềm đeo nặng với một người không biết gì về quá khứ , và có thể trong tương lai cũng không nốt ?
Cô sinh ra trong một gia đình có 8 anh chị em, thuộc một tỉnh ven biển miền tây. Sống bằng nghề đánh cá. Gia đình thuộc hàng khá giả, có nhiều ghe tàu. Anh chị em cô hầu như chưa ai tốt nghiệp trung học thì bỏ ngang, chỉ lo hưởng lạc vì tiền bạc tạo ra quá dể dàng. Riêng cô là út thì leo lên hết bậc đại học ? một hiện tượng lạ của gia đình -. Cô bảo chẳng qua vì thời giờ dư thừa không biết làm gì cho hết nên đến trường vậy thôi. Chứ cô cũng vừa học vừa phá tán ghê lắm. Tốt nghiệp được cũng là một phép mầu. Chắc trường đại học tư ?
Tiền tài, danh vọng thường đi đôi. Gia đình cô đã có tiền tài, mà danh vọng thì chưa. Vì vậy cô định xin việc làm nhưng ba cô ngăn cấm, nói ? đi làm lương ba cọc ba đồng, một tháng không đủ tao mua một chai rượu ngoại để nhậu với bạn bè. Tốt nhất là về tính sổ sách , cân cá tôm giao nhận hàng đi đến ?. Bất đắc dĩ, cô nghe lời . Nhưng phần lớn là để đở đần má cô. Một người đàn bà suốt đời chỉ sống vì chồng vì con, tuy giàu sang nhưng lam lủ , cực hơn người giúp việc. Vì người giúp việc làm có giờ giấc, xong được nghỉ. Còn bà thì từ tờ mờ sáng đến tận khuya. Những việc làm không tên nhưng choáng hết thời gian và sức khoẻ.
Chút kiến thức cô tiếp nhận ở đại học đã bị môi trường chung quanh làm mờ phai dần đến độ lúc đầu cô thấy chối tai khi nghe những lời lẽ thô tục của những người hợp tác làm ăn thì một thời gian sau nó trở nên bình thường , thậm chí thỉnh thoảng cô còn xử dụng một cách vô ý thức. Cô tự hỏi chả lẻ cả đời cô phải làm một công việc tẻ nhạt chán chường thế này . Rồi cô vừa làm vừa xài tiền vung vãi, anh chị em mạnh ai nấy xài. Bòn rút, lấy cắp vì ba má cô không thể kiểm soát nổi một bầy con ăn hại.
Trong thâm tâm cô mơ hồ nhận biết hành động của mình là sai trái, nhưng cô bất cần, giống chiếc tàu trong cơn bão, xoáy tròn nghiêng đập , nếu không vững tay lèo lái thì chìm nghỉm là cái chắc. Má cô cố khuyên răn đàn con nhưng chẳng ai nghe, còn cãi : vậy chớ làm ra tiền để thờ hả? Hay chết đem chôn theo xuống âm phủ xài ?
Cô thương má nhất, chưa dám thất lễ với bà , nhưng cũng chưa làm gì để bà hảnh diện hết.
Thời gian cứ trôi, Mẫu Đơn vẩn cứ quẩn quanh với bao câu hỏi kiểu ?? To Be Or Not To Be ??mà không có câu trả lời. Cho đến một ngày...
Mở ngoặc : nếu ai đọc vở Hamlet, Hoàng Tử Xứ Đan Mạch của Shakespeare sẽ hiểu Mẫu Đơn ám chỉ gì với câu To Be Or Not To Be.
Cho đến một ngày,tai hoạ giáng xuống cái gia đình trọc phú nhưng thiếu đức ấy, là cái ngày bác sĩ báo cho hay má cô bị ung thư ruột cần phải giải phẩu. Cả nhà bàn nhau đưa má cô qua Singapore trị. Nhưng ai là người đi theo chăm sóc bà ? Ba cô lấy cớ bận lo công việc không thể giao phó cho ai khác ( thật ra ông còn lo nhậu nhẹt với bạn bè và du hí với bồ nhí )
Các anh chị đùn đẩy nhau, lấy cớ : không biết tiếng Anh tiếng em , học bao nhiêu trả hết lại thầy cô , qua xứ người biết gì mà nói chuyện. Hơn nửa, họ
đã lập gia đình riêng ,không có thời giờ. Chỉ có Mẫu Đơn độc thân, biết tiếng Anh, con cưng của má thì đi theo lo cho má là hợp tình hợp lý rồi ( thật ra họ ích kỷ sợ cực khổ vì phải chăm sóc người bịnh , chứ họ cũng du lịch ngoại quốc nhiều lần rồi, có cần nói tiếng Anh gì đâu ). Thế là 1 mình cô đưa má đi Singapore trị bịnh
Lúc má vào phòng mổ, cô ngồi ngoài hành lang chờ vì cũng không biết đi đâu. Chả lẽ về khách sạn , lại không quen ai . Đến chiều tối, má cô còn hôn mê nên người ta bảo cô ra về, sáng hôm sau hãy quay lại. Cô đâu biết là ở các bịnh viện ngoại quốc , thân nhân chỉ được đến thăm chứ không ngủ cùng qua đêm. Cô trả lời là muốn ở lại đây chờ đến khi má cô tỉnh lại, họ giải thích là không thể được, dù có năn nỉ cách gì.
(Giờ đây khi đã sống nhiều năm ở tây phương thì Mẫu Đơn mới hiểu cách điều hành của bịnh viện trên thế giới chứ lúc đó cô rất tủi thân, đau khổ, trách móc đủ thứ).
Buộc lòng quay về khách sạn, đơn côi giữa đất lạ trong đêm mưa rơi rả rích,
lo âu không biết kết quả giải phẩu ra sao, má có tỉnh lại hay thế nào ? Mẫu Đơn lắc đầu xua đi ý nghĩ bi quan đen tối . Một cách vô thức, cô cầu nguyện Đức Phật Quán Thế Âm phù hộ độ trì cho má bình an. Đây là lần đầu tiên cô đặt hy vọng vào đấng vô hình, vì biết đồng tiền cũng bất lực trước ông thần Định Mệnh. Nhớ lại ở nhà má cô có thờ Đức Phật , mỗi buổi sáng thức dậy má thường đứng trước bàn thờ chắp tay lầm rầm khấn nguyện. Ba và các anh chị chẳng những không có lòng tôn kính đấng linh thiêng mà còn cười chế nhạo.
Tối đó, Mẫu Đơn gần như không chợp mắt. Cô suy nghĩ . Chỉ một lằn ranh mỏng manh giữa cuộc sống và cõi chết. Tiền tài, danh vọng, vinh quang chỉ là bề mặt hào nhoáng ,phỉnh phờ người ta mà thôi. Tất cả , không loại trừ một ai, từ bậc chính nhân quân tử cho đến kẻ tiểu nhân hèn mạt, từ mệnh phụ cành vàng lá ngọc cho đến cô gái thôn quê chân chất, từ quí ông quí bà ngụ trong lầu son gác tía cho đến người vô gia cự..đều Kết Thúc Từ Nơi Bắt Đầu, tức là cõi Hư Không vậy.
Phải chờ căn bệnh trầm kha của má, Mẫu Đơn mới Ngộ về ý nghĩa cuộc đời !
Khi trở về nhà, cô thay đổi hẳn cách sống. Giờ cô thường xuyên làm việc từ thiện, chăm sóc má vì bác sĩ cho biết là bịnh này không thể chửa khỏi, chỉ cầm cự tới đâu hay đó. Cô thử khuyên răn các anh chị hãy bỏ việc ăn chơi phung phí , mà lo giúp đở người gặp khó khăn thì bị họ nói : con khùng !
Trong những ngày má bịnh, Mẫu Đơn có nhiều thời gian để chuyện trò, hoặc đọc sách cho má nghe. Có lần sau khi bà nghe xong quyển Huyền Thoại Dương Quí Phi của Lâm Ngữ Đường, bà bỗng nói :? má chưa bao giờ thấy bông mẫu đơn ở ngoài đời, nhưng nghe tả đẹp quá. Nếu mai này má về với cát bụi , má chỉ ước là đem má thiêu rồi rải tro ra biển, nếu con tìm được bông mẫu đơn thì thả theo cùng với má , là má mãn nguyện lắm?.
Kể đến đây, Mẫu Đơn nghẹn ngào ngưng bặt. Tôi choàng tay qua vai cô để an ủi , cảm thông. Cô nói :
--Gia đình không chịu thiêu như lời má trăn trối. Mộ phần được xây to và đẹp như một biệt thự thu nhỏ.
Lắc đầu , cô thêm :
--Để làm gì? Đó chỉ là hình thức loè thế gian. Lúc má còn sống có ai quan tâm, yêu thương gì má. Bây giờ mất rồi có ý nghỉa gì nửa. Đạo đức giả thôi.
Ngày giỗ đầu của má, cô đặt mua thật nhiều hoa mẫu đơn nhập về từ Saigon,(lúc này đã có nhiều hoa nhập cảng từ ngoại quốc vào VN ) rồi thuê một chiếc đò nhỏ chạy cách xa bờ và thả hoa theo cơn thuỷ triều trôi ra biển.
Má Mẫu Đơn bàn với ba cô là hãy chia gia tài cho các con để bà yên lòng nhắm mắt. Ba cô tuy có thói trăng hoa nhưng vẩn nể vợ, đồng ý .
Mỗi người được 2 chiếc tàu đánh cá, 1 căn nhà lớn ở Saigon.
Sau khi má qua đời, hai chiếc tàu bị các anh chiếm, nói:
-- Mầy còn độc thân lại con gái biết gì chuyện ghe tàu. Để tụi tao coi sóc dùm mai mốt lấy chồng tao đưa lại. Giờ mỗi chuyến về có lời tao đưa cho.
Nhưng chưa bao giờ cô nhìn thấy một đồng nào hết, nói :
--Đánh bắt lỗ lã, lại phải sửa chửa máy móc, mua thêm lưới, giá dầu tăng...
Thật ra họ giử hết tiền lại cho bản thân.
Còn căn nhà thì một chị dụ dỗ thế chấp để lấy vốn làm ăn, rồi mất tiêu.
Ba cô bảo:
--Mầy muốn đi đâu thì đi, đi luôn cũng được. Có mầy ở nhà cũng vô
tích sự, mầy chỉ lo làm chuyện tào lao, lấy tiền nuôi bá gia bá tánh.
Vì từ ngày má mất, cô càng năng làm việc từ thiện. Nghe nói ở đâu có người bịnh , hoàn cảnh eo hẹp cô tìm cách giúp đở. Trẻ em nghèo hiếu học , ba mẹ thiếu điều kiện cô đóng tiền trường, mua viết , giấy, sách vở....
Bị gia đình hất hủi nhưng cô tìm được cho mình niềm vui qua việc làm ?tào lao ? nầy. Ở hiền gặp lành, hai năm sau trong một lần tham gia với đoàn thiện nguyện quốc tế vào VN chửa trị bịnh cho người nghèo, Mẫu Đơn gặp người mà sau này nên duyên chồng vợ với cô vậy.
Mỗi năm đến ngày giỗ má, cô đề nghị chồng du lịch qua những nơi có bờ biển, --- mà châu Âu thì có rất nhiều bãi đẹp , thơ mộng như tranh?trước là thư giản, sau là để cô rãi hoa theo sóng như ý thích của bà.
Cô tin rằng từ trên cao, lưng chừng trời trong xanh lộng gió, linh hồn má cô đang mĩm cười hạnh phúc dõi theo dáng dấp nhỏ nhoi của con gái út hoà cùng những cánh hoa rực rỡ giữa trùng dương mênh mông sóng gợn. Và như bao người mẹ hiền,hẳn bà nhận xét : hoa đẹp nhưng con gái tôi còn đẹp bội phần hơn hoa nửa kia.
Vì cô có Một Tấm Lòng !
Ai trong đời mà không từng ít nhất một lần lầm lỗi. Điều quan trọng là Nhận- Biết và Sửa Chửa . Để mỗi sáng thức dậy, ta đón nhận ngày mới với tâm hồn bình yên thanh thản. Chỉ cần vậy, đã đáng sống rồi.
(truyện ngắn 3 kỳ)
Vợ người đưa thư ở phố Cabramatta qua đời vào ngày cuối năm. Bà trút hơi thở cuối đời lúc đám cưới chạy tang của con gái vừa bắt đầu. Thân nhân cả hai họ chừng trên mươi người im lặng đứng nhìn cô dâu chú rể lúng túng bái lạy trước bàn thờ gia tiên được bày dựng sơ sài ở phòng khách tầng dưới nhà. Tượng Phật có hào quang, người cha mua ở Banktown mấy năm trước, đều đặn lóe trào những tia sáng ngũ sắc chập chờn soi đôi mắt khép.
Đám cưới mà căn phòng im lặng và buồn. Tiếng quạt trần uể oải quay làm dịu phần nào buổi chiều hâm hấp nóng len lỏi vào phòng qua khung cửa mở. Người cha lặng lẽ bước xuống thang lầu đến đứng bên bàn thờ với vẽ mặt nghiêm trang bứt rức. Ông lướt mắt qua khoảng không trên hai dãy đầu người, tia nhìn chạm đọng vào nền trời tức mưa vờn xa phía ngoài khung cửa. Ông nghĩ tới cơn mưa đang đến và tấm màn lụa trắng phơ phất mỏng manh sau rèm cửa mở trên đầu giường người vơï đang nằm. Ông muốn quay trở lên, kéo rèm, khép kín đôi cánh cửa mở hắt ra thế giới náo động cuồng quay. Bóng tối sẽ bao bọc, ông sẽ không còn thấy những sợi tóc cô đơn cuối cùng trên bờ trán nhăn nhúm và đôi quầng mắt sâu thê thiết vào những sát na cuối cùng của một đời người. Thế mà ông vẫn đứng yên, gật đầu trả lời ánh mắt hỏi thầm của con gái khi cô dâu chú rể đến trước mặt ông lạy chào ra mắt.
Ông đốt nắm nhang trầm thơm, tần ngần đứng cúi đầu trước bàn thờ Phật, lòng lại buồn phiền nghĩ tới những giọt mưa giờ đây có lẽ đang thấm ướt tấm màn lụa mỏng se sắt buông lơi.
Người cha vắn tắt đôi lời với bà con hai gia đình rồi mời họ qua phòng ăn để bắt đầu tiệc cưới. Ông vội vàng ngăn cô con gái lúc nàng dợm bước theo cha lên cầu thang gác.
- Vợ chồng con nên ở dưới này đón mời bà con, để mình ba lên ngồi với má được rồi.
Bên dưới phòng khách nhóm người hai họ trở nên ồn ào sinh động hơn bên cạnh những món ăn thức uống, rượu vào lời ra. Người cha thở dài đứng áp lưng vào cửa phòng khép chặt, tần ngần trên tay là cây nến đỏ loan phụng sặc sỡ ông lấy từ bàn thờ. Lẽ ra ông nên tìm mua sẳn một ít nến trắng, người cha thầm trách mình. Bên ngoài cửa sổ, cơn gió thổi mưa ruồng qua nóc tàng cây jacaranda tím thẩm che phủ phần lớn khoảng sân trước nhà. Với tay đóng kín hai cánh cửa sổ, ông do dự hồi lâu rồi thắp sáng ngọn nến đặt lên phía đầu giường. Ông lục ra tấm khăn đắp màu trắng, phủ lên thi thể gầy rạc của vợ rồi ngồi xuống bên mép giường. Bàn tay ông vô hồn kéo sửa mép viền tấm khăn bao bọc đôi cánh tay xuôi dài theo toàn thân bất động. Ánh nến hồng lung lay trên đôi mắt nhắm khiến ông có cảm tưởng người vợ đang nằm thanh thản trong giấc ngủ đã từ lâu lắm. Hay đó cũng là ý niệm vụt hẩng của thời gian bất động giữa hai bờ sống chết. Ông tự hỏi để rồi váng vất rờn rợn trong đầu hình ảnh chợt mơ hồ và chậm chạp chẳng khác nào một đoạn phim cũ nhảy múa bầy vết xước thời gian, ngọng ngịu chuỗi âm thanh rã rời khó hiểu.
Suốt buổi trưa ông đã ngồi rất lâu bên vợ sau khi con gái và người rể lên gác thăm chào mẹ trước lễ cưới. Trên khuôn mặt trơ xương, đôi hốc mắt sâu hỏm ứa giọt nước mắt sau cuối, môi mấp máy trối trăn lời van xin trễ nãiï.
- Tui cảm ơn ông đã giữ im lặng mấy chục năm nay. Con nó không có tội tình gì. Xin ông hứa đừng nói gì với con. Được vậy thì tui mới yên lòng ra đi...
Nhìn ánh mắt đuối mòn trong cơn hấp hối của người vợ, thoáng chợt đâu đó tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi thuở ban đầu đôi lứa, ông gật đầu hứa sẽ làm theo lời trăn trối. Mấy ngón tay khẳng khiu lạnh mòn sinh khí khẻ máy động tìm bàn tay ông, bấu víu trong một khoảnh khắc rồi buông lơi bất động. Một đời người đã qua. Một phần đời đóng lại. Trôi xuôi. U hoài.
Phía ngoài cửa sổ, từng cánh lá run rẩy lao đao trong gió mong manh. Ông nghe tiếng chân mình bỏ đi, rời rạc từng bước xuống chân gác, lòng khơng buồn lắm. Sự chết, sự sống đóng lại mở ra bất chợt thường hằng. Ngọn nến vu qui lung linh vờn quyện ánh mắt cô dâu chú rể nhìn nhau chứa chan hạnh phúc bắt đầu.
Trời trở mưa nặng hạt. Trần mây thấp vần vũ những cụm mây đen xám trôi nhanh giờ đã chìm khuất sau màn nước đan kín cả không gian. Từng sợi mưa rây qua khung cửa kính bám bụi run rẩy đổ thành giòng những giọt ngắn dài như lệ hoen. Chuổi hoa phượng tím rủ theo dòng mưa đong đưa kỷ niệm. Người đàn ông nhớ tới giọt nước mắt mình vào một chiều cuối năm đã xưa xa, se sắt đông phong. Ông tự hỏi, không rõ điều nào buồn hơn. Giọt lệ cũ, hay đã từ lâu, những cuối năm vẫn đến giữa hanh vàng nắng hạ?
Anh em Dũng và Loan lớn lên từ một thành phố duyên hải miền Trung. Vào những năm sáu mươi, tiệm sách nhỏ của ông Ba Chánh trên con đường sầm uất nhất của thành phố được dùng như tấm bình phong cho việc kinh doanh và mưu toan khác của vợ chồng ông. Họ làm giàu qua những áp phe đấu thầu với quân đội Mỹ và Đại Hàn cùng lúc chui luồn làm kinh tài cho cọng sãn. Như một tay đánh cờ tướng thâm trầm, ông Chánh luôn nghĩ trước ba bốn nước cờ trước khi chọn đường tấn thối. Có lẽ chuyện đặt tên Dũng Loan cho hai đứa con cưng, ảnh hưởng từ ?Đoạn Tuyệt? của Nhất Linh, là thái độ sống ?dứt khoát? nhất của vợ chồng ông có được trong những ngày còn son trẻ, sau đó tất cả chỉ là những mưu định khôn ngoan, lắm khi lường lọc. Thế nhưng, người tính chẳng thể nào hơn được trời tính. Trong một thời gian khá lâu, ông Chánh vẫn buồn bực chuyện cô con gái ngỗ nghịch cứng đầu đã không nghe lời cha mẹ để kết hôn với một giáo-sư-con-một khỏi phải đi Thủ-Đức mà lại lãng mạng yêu đương, bỏ nhà theo một sĩ quan tác chiến rày đây mai đó. Ông bà đã quên rồi câu văn lãng mạng ?Hiện giờ có một người... đang đi ngoài sương gió...? khi nói về người yêu của nhân vật Loan trong Đoạn Tuyệt mà hai người đã suýt soa mường tượng khi cùng nhau đọc thâu đêm cho đến hàng chử cuối cùng của tập truyện. Thật ra đó không chỉ là chuyện nhà bình thường, ông Chánh đã phải đôn đáo phân bua với ?mấy ảnh? nhiều lần trong một thời gian khá lâu và tốn kém.
Mãi cho tới sau tháng Tư bảy lăm, trong lúc vợ chồng Loan đang an toàn định cư ở Mỹ thì con trai phải đi tù cải tạo và vợ chồng ông, như biết bao gia đình khác ở miền Nam, thì bị ?đánh? thất điên bát đảo vì thuộc diện tư sản kinh doanh làm ăn với Mỹ Ngụy. Đứa con gái hư hỏng bỏ nhà theo trai ngày nào giờ đây là nước cờ đầy hi vọng của người cha đang mất dần trí nhớ.
Cuộc đời người anh trai thì sóng gió hơn nhiều. Phải chăng số trời đã định phầän cho Dũng như thế hay những bước cờ ông Chánh đắn đo đã không thành như mưu định.
Tuy nhiên thật khó mà biết Dũng là đứa con biết nghe lời cha mẹ hay anh chàng có đủ khôn ngoan để được cha mẹ tin tưởng mà lo lắng, ban phát, nuông chiều. Một điều khá chắc là Dũng có phần lêu lổng ham chơi hơn học. Ông Chánh lo lắng đút lót để Dũng được đậu cao trong kỳ thi Tú Tài nhưng rồi chuyện du học đi Nhật đi Úc không thành. Ông bà mua nhà ở Sài Gòn để con trai theo học Luật. Sau hai năm học hành lơ đễnh lang thang, chẳng đi đến đâu, mà tuổi lính cứ rần rần kéo tới. Ông Chánh lại tốn kém để Dũng được vào Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia trở thành một biên tập viên làm việc ngay tại Sài Gòn ở Tổng Nha Cảnh Sát Đô Thành. Không lâu sau đó, ông bà Chánh đã chu đáo tìm vợ cho con. Một công đôi việc. Cô gái đẹp lẳng rất bắt mắt sẽ kìm chân anh chàng biên tập viên cảnh sát trẻ tuổi ham vui. Ngân-Giang lại là con gái một người bạn cũ của ông Chánh đã đi tập kết ra Bắc.
Vợ chồng Dũng sống với nhau chưa được bao ngày thì miền Nam sụp đổ. Từ những ngày đầu tháng Tư di tản từ miền Trung về Sài Gòn, vợ chồng ông Chánh tạm sống ở nhà con trai. Người cha đã thuyết phục được Dũng đi nước cờ mà ông hi vọng sẽ giúp con trai rào giạo được tương lai cho gia đìnhđ những ngày sau chiến tranh. Ông khấp khởi mừng về con cờ kinh tài cho cách mạng của ông từ nhiều năm trước. Ngày Sài Gòn thất thủ vào tay bộ đội miền Bắc, theo lời cha, Dũng vào Tổng Nha trình diện sớm với những người thắng trận và tình nguyện phụ việc tiếp quản cho chính quyền mới.
Thế nhưng thực tế không như ông Chánh hi vọng. Phần lớn gia sản của ông bà bị nhà nước tịch thu, may mà họ đã thu xếp cất dấu được một phần. Dũng thì bị đi cải tạo tận ngoài Bắc. Người vợ trẻ đã quen với nhàn hạ nuông chìu sống một mình giữa Sài Gòn trong khó khăn lung lạc. Sau gần ba năm, ông Chánh lại đùm gói tiền vàng ra Bắc tìm bạn cũ và cũng là nhạc phụ cũa Dũng. Ông đã thành công trong việc chạy vạy cho Dũng vào Nam ở trại Hàm Tân để chờ được ra trại. Thời gian này, việc Ngân-Giang đi lại luyến ái với người trưởng công an phường nơi nàng có hộ khẩu, căn nhà từng là tổ ấm của đôi vợ chồng trẻ, là sự bí mật công khai mà chòm xóm chẳng ai muốn tìm hiểu. Những đôi mắt rẻ khinh còn nhọn hơn cả lời nguyền rủa, nhưng sự dể dàng trong cuộc sống đã cất cao lời phân bua giúp nàng cúi đầu đi tới. Nàng chưa hề tìm thăm chồng thời gian Dũng cải tạo ở miền Bắc, nhưng người công an đã chu đáo thu xếp để nàng thăm riêng chồng qua đêm ở trại Hàm Tân. Sáu tháng sau Ngân-Giang sinh con gái đầu lòng.
Một buổi chiều cuối năm sau gần ba năm tù cải tạo, Dũng được ra trại trở về. Tuy đã hay chuyện đắng cay, chàng vẫn không khỏi rưng giọt nước mắt xót xa khi nhìn thấy đứa bé gái trên tay vợ. Nhà đó, vợ đó, con chính thức trên giấy tờ đó, thế mà chàng đã mất tất cả. Dũng bỏ nhà đến sống tạm với người chị họ. Ông Chánh lại bôn ba từ ngoài Trung vào, trở xoay cố gở thế cờ bí cho gia đình, cho con trai. Chuyến vượt biên đầu tiên thất bại. Sau sáu tháng tù và tiền vàng hối lộ, Dũng được phóng thích. Lần vượt biên kế tiếp may mắn thành công. Dũng được đến định cư ở Australia sau hơn một năm ngóng trông chờ đợi ở trại tị nạn Thái Lan. Anh bận rộn ngày đêm để quên đi quá khứ đau buồn và gầy dựng lại cuộc đời mình trên quê hương mới. Sau nhiều sáng đêm chăm chỉ cần cù với công việc lựa thư nhàm chán, cơ hội tốt đã đến với Dũng giúp anh trở thành người đưa thư cho một vùng trong khu vực Fairfield không xa phố Cabramatta nơi anh cư ngụ.
(còn tiếp 2 kỳ)
****
Truyện ngắn.
Trúc quay đi, giả vờ không nghe Thùy An nói, thật ra cô muốn cắt ngang câu chuyện vì không thích nghe phê bình, góp ý vào chuyện của mình nữa. Thuấn của cô, một chàng trai hào hoa, bặt thiệp, với ngoại hình dễ thu hút. Anh lại nổi tiếng nhờ có giọng hát khá hay trong các chương trình ca nhạc ở các phòng trà, và cũng chính nhờ vào điểm đó anh đã chinh phục nhiều trái tim dễ rung động của các cô gái, nhưng anh là của cô và cô nghĩ không có gì thay đổi được, Thuấn đã từng nói với cô như vậy mà. Trúc luôn tin tưởng anh, vì cô tôn trọng và yêu anh.
Thùy An không tha, dù biết Trúc muốn né tránh, cô vẫn nói vì cô cho rằng lời của cô nói là hợp lý, là giúp cho bạn mình:
-Nếu Thuấn thật lòng yêu mày, thì anh ta đã không giao thiệp bừa bãi, lúc nào bên cạnh cũng có một người đẹp, đó là những người có tình ý với anh ta mà mày cũng biết, ít nhiều tao cho là Thuấn nói dối khi giải thích là tình cờ gặp họ ngoài đường.
Trúc quay lại nhìn Thuỳ An, cô nhíu mày giọng van vỉ:
-Tao xin mày đấy, mày hãy bớt cái nhìn khắc khe đối với Thuấn một chút, tao không bênh vực Thuấn, tự tao hiểu rằng anh ấy không phải là người tồi tệ, anh ấy đối với tao thế nào, tự tao biết?
-?Trong tình yêu hai người phải được bình đẵng, dù anh ta là thần tượng của tất cả đi nữa, cũng đừng tự cho mình cái quyền chà đạp lên cảm xúc của người anh ta đã chọn.Mày lại quá yếm thế đối với Thuấn, đó không phải là cách để bảo vệ tình yêu, liệu mày sẽ chịu đựng được bao lâu với sự ấm ức này? Tình yêu đúng nghĩa phải là sự cộng hưởng của hai tâm hồn, nó khiến người ta cảm thấy cuộc sống thăng hoa, người này có thể nói với người kia điều mình ước muốn và được lắng nghe, chia sẻ. Trong khi mày lại luôn đau khổ, dằn vặt. Một lời trái ý anh ta mày không dám nóỉ
Thuấn đột ngột bước vào làm Thùy An ngưng ngang câu nói. Anh vui vẻ hỏi:
-Bàn cãi gì mà sôi nổi thế hai cô?
Trúc đưa mắt nhìn Thùy An nói khỏa lấp:
-Tụi em đang nói sao không có ngọn gió nào thổi anh và anh Văn đến trong ngày chúa nhật tươi đẹp nàỷ
Thuấn chỉ tay ra đường:
-Thế thì linh thật, Văn đang mua thuốc lá, sẽ vào sau.
Thùy An lườm Trúc:
-Mày trông anh Thuấn thì nói đại, kéo anh Văn vô làm gì?
Trúc nói:
-Văn cũng đáng để chờ đợi lắm chứ, mày không thấy vậy sao?
Thùy An khinh khỉnh:
-Có lẽ đối với một người khác!
Thuấn xen vào:
-Sao Thuỳ An hay có thái độ khó chịu khi nhắc đến Văn? Anh thấy Văn rất tốt?
Thùy An ngắt lời, giọng châm biếm:
-Tốt như anh vậy, đúng không? Chơi với nhau thân thiết như vậy thì chắc chắn phải giống nhau rồi.
Văn đã vào tới, anh là người hiền lành và có tính cởi mở. Đối với Văn, Trúc cô nghĩ về anh với sự nể phục vì cô biết anh từ khi anh còn là một sinh viên. Nhà nghèo, Văn vừa học vừa làm. Ngoài thời gian ở trường, đời sống của Văn là một cái gì đó bận rộn, anh lăn lộn kiếm sống, không từ nan những công việc nặng nhọc, còn cố dành thời gian mở lớp dạy kèm Anh văn tại nhà và Trúc cũng là một học trò của anh thuở ấy.
Cuộc sống vất vả, khó khăn đè nặng lên vai Văn vậy mà lúc nào anh cũng vui vẻ, tự tin như một người rất yêu đời và mọi việc với Văn không có gì là vấn đề nan giải. Thuấn nói:
-Mày đi lâu quá, suýt chút nữa tao bị hai cô này cùng nhau bắt nạt?
Thùy An đanh đá:
-Cả sư đoàn con gái chưa dám bắt nạt anh, xá gì hai con bé.
Văn cười xoà:
-Vậy mà có khi trước một đoàn quân các chàng trai không sợ, lại sợ?một cô gái!
Văn tự nhiên kéo ghế ngồi rồi rút một điếu thuốc gắn lên môi. Thùy An tiếp tục cái giọng điệu mà chỉ có Trúc mới hiểu:
-Với anh Văn thì An chưa biết sao, chứ anh Thuấn thì có sợ chăng là sợ các cô gái hiểu được bản chất?
Trúc cắt ngang lời Thuỳ An:
-Chủ nhật các anh không làm gì sao mà đi rong thế?
Văn hỏi lại:
-Đến thăm các cô mà là đi rong sao?
Trúc lúng túng không biết đối đáp làm sao, cô quá hiền lành và chậm chạp trong cách ứng xử. Không như Thùy An, hai người rất thân nhau mà tâm tính khác hẳn. Thùy An nóng nảy, đa nghi, bất kỳ chuyện gì đến tai cô, cô không vội tin ngay mà cần suy đi nghĩ lại, cân nhắc thiệt hơn. Còn Trúc ít nói, dịu dàng, cô chưa bao giờ nói câu gì mà cô nghĩ sẽ làm cho người đối diện buồn lòng, nếu có vì sự vô tình thôi cũng làm cô bức rứt không yên. Nhìn vẻ ngượng nghịu của Trúc, Văn chưa kịp nói gì thì Thuỳ An đã lên tiếng:
-Nơi đây cũng có thể là cuối đường đi rong lắm, Trúc nói không thừa đâu.
Trúc định phân bua rằng cô chỉ hỏi chứ không có ý gì, nhưng dừng lại vì Thuấn nói:
-Thùy An hôm nay bất bình chuyện gì mà cay cú với tụi anh thế?
Thùy An nhún vai, cô rời chỗ ngồi đứng lên:
-Bất bình thì có nhưng cay cú thì không. Anh Thuấn cần nên hỏi Trúc xem là chuyện gì nhé.(Cô nói với Trúc) Tao về luôn đây, lúc khác gặp lại. Hai anh về sau nhé?
Cô gật đầu chào rồi đi thẳng ra cửạNắng gắt rải xuống mặt đường, Thuỳ An bực dọc nện mạnh gót giày. Lâu lắm rồi chưa đi dạo phố với Trúc, nên cô đến định rủ Trúc cùng đi mua sắm, vậy rồi hai anh chàng đến làm vỡ dự định. Đã thế Thuấn là người mà Thuỳ An không mấy cảm tình, trong mắt cô Thuấn là người không đáng tin cậy vì lẽ cô hay gặp anh đi với nhiều cô gái. Họ là gì của nhau cô không cần biết, chỉ vì cô thương bạn và sợ bạn mình khổ vì quá tin yêu, nhưng Trúc dường như không quan tâm đến điều đó, nên lời nói của cô không có trọng lượng gì cả. Thuỳ An tức tối và giận lây cả Văn, anh chàng mà Trúc và Thuấn cứ gán ghép cho cô, dù Văn không hề tán tỉnh, không tỏ thái độ săn đón nào với cô, cô vẫn khó chịu vì cô nghĩ Văn chơi với Thuấn thì chẳng khác gì Thuấn.
Thuỳ An bước nhanh, căn phòng trọ của Trúc khuất sau lưng rồi cô mới quay đầu nhìn lại, ở đó Văn cũng đang tìm cách rút lui:
-Tao có hẹn một công việc quan trọng, mày ở lại về sau, tao biến trước đây.
Trúc hiểu rằng Văn không muốn làm kẻ thứ ba giữa cô và Thuấn, nhưng ngay lúc này Trúc lại muốn có mặt Văn, vì câu chuyện mà Thuỳ An vừa kể vẫn còn lẩn quẩn trong đầu khiến cô khó chịu và không thể tự nhiên được với Thuấn khi còn lại một mình với anh. Trúc cố nài nỉ:
-Chẳng bao giờ anh đến mà ở lại chơi lâu, có phải vì Thuỳ An đi về nên anh cũng muốn về theo?
Văn cười:
-Em nói vậy là hiểu anh rồi.
-Em sẽ không thèm đến nhà anh nữa, nếu anh đi về.
Văn hấc hàm sang Thuấn:
-Can cho tui chứ ông.
Thuấn nhìn Trúc nhẹ nhàng:
-Để cho anh ấy về?
Trúc phụng phịu nhìn Văn, anh xoa hai tay vào nhau làm một cử chỉ đáng tiếc, ngần ngừ một chút mới quay đi. Không khí chợt lắng xuống, Trúc vẫn ngồi im, trong đầu cô cứ vang lên câu nói của Thuỳ An ? Hai người có vẻ thân mật lắm, tao đi ngay sau lưng mà anh ta không thấy. Đến lúc cả hai bước vào cổng rồi, tao vẫn không kịp nhìn mặt cô gái kiả?. Trúc cảm thấy một cái gì đó nhói lên trong lòng, môi mấp máy định hỏi Thuấn, nhưng cô lại do dự vì sợ làm phật ý anh, cô muốn nói anh đừng làm cho mọi người nghĩ cô chỉ là người tình hờ của anh, nhưng cuối cùng thì cô im lặng?
-Em làm sao vậy, sao không nói gì?
Trúc cựa quậy trên ghế, như bị chật chội, gò bó.Cố gắng lắm cô mới hỏi được:
-Hồi đêm anh đến quán Văn Nghệ?
Thuấn đáp gọn:
-Phải!
Trúc như ngợp thở, cô ngập ngừng:
-Anh đi với ai vậy?
-Một cô bạn?
Trúc cúi mặt xuống, ấp úng. Cô không nghĩ Thuấn đáp tự nhiên như vậy. Một cô bạn gái! Anh có thể mặc kệ cảm xúc của cô đến vậy, cho dù cô không tỏ lộ thì anh cũng phải hiểu rằng có người con gái nào lại bình thản được khi người yêu của mình có những giây phút riêng tư bên người con gái khác cho dù quan hệ của họ trong sáng. Lồng ngực cô muốn vỡ tung ra vì sự dồn nén bao ngày, vậy mà giọng nói cô vẫn dịu dàng:
-Hai người vui vẻ chứ?
Thuấn nhìn chăm chăm vào mặt Trúc, cô nhìn đi nơi khác, hàng mi dài cụp xuống:
-Em không thắc mắc gì sao?
Con mắt đen lay láy của Trúc bắt đầu sóng sánh nước, cô đứng phắt dậy tránh Thuấn, khi anh đưa hai tay ôm choàng vai Trúc kéo về phía mình, cô dùng cả hai tay xô mạnh vào ngực Thuấn bằng cả sự tức tối. Thuấn buông tay làm Trúc lảo đảo, anh nhìn cô với vẻ điềm tỉnh:
-Em muốn nói gì thì cứ nói ra.
-Không! Em không muốn nói gì cả, em muốn ngồi một mình?
Thuấn nhún vai, khẽ lắc đầu, và đột nhiên anh quay nhanh ra cửa. Trúc sửng sốt và bật khóc. Cô muốn gọi anh lại, cô muốn Thuấn hiểu rằng dù cô không đòi hỏi Thuấn phải xứng đáng với tình yêu của cô, thì anh cũng phải chứng minh cho cô thấy nếu anh yêu cô như anh vẫn nóịTrúc muốn Thuấn hãy ở lại với một lời giải thích thì mọi gút mắc sẽ được tháo gỡ khỏi lòng cô, nhưng Thuấn đã khuất khỏi con đường ngoài kia, chỉ còn lại ánh nắng chói chang rọi vào tâm hồn Trúc một sự rát bỏng, đau đớn.
000
Rời nhà Trúc, Văn về ngay nhà. Thật ra anh không bận gì cả, anh chỉ muốn tránh nhìn thấy Trúc và Thuấn bên nhau, dù đó là việc hiển nhiên mà không ít lần anh chứng kiến. Nhưng hôm nay đối diện với nét buồn không thể che giấu của Trúc khiến anh chột dạ. Văn biết Thuấn lại gây ra chuyện đau lòng cho Trúc, nhưng anh không có tư cách gì can thiệp vào việc riêng của hai người. Khi Thuỳ An ra về, Văn cũng thấy mình thừa, nên đành tìm cách rút lui.
Nhưng vừa về đến nhà thì Thuấn cũng theo chân vào. Văn chưa tỏ được sự ngạc nhiên thì Thuấn đã buộc miệng:
-Một người quá hiền lành đôi khi trở thành nhu nhược và thụ động?
-Mày nói ai?
-Trúc! Tao thật chán vì cứ phải nhìn những giọt nước mắt thay cho lời nói của cô ấy.
-Nhưng tại sao Trúc phải khóc? Hãy tự xét lại xem mày đã làm gì khiến cô ấy như thế?
-Vì tao muốn Trúc phải mạnh dạn nói lên mình cần gì? Muốn gì? Tao muốn cô ấy thông minh nhận biết rằng tao yêu nhưng tao không thích sự uỷ mị, tao muốn cô ấy phải nói ra quan điểm của mình, nhưng tiếc thay Trúc có bao giờ nói ra được một câu gì sâu sắc để suy gẫm. Sống với một người như vậy thì mình chỉ trượt dài nếu đi sai đường. Tao thích tính cách của Thùy An, thẳng thắn, mạnh mẽ?
Thuấn và Văn tranh luận gây gắt. Văn cố bào chữa cho Trúc thì Thuấn càng nói ra những nhận định mà Thuấn cho là Trúc không phù hợp với mình. Cho đến lúc Thuấn ra về, Văn hiểu rằng vết rạn đã xuất hiện trong tình yêu của họ và bây giờ chỉ một chút thiếu thận trọng, nó sẽ vỡ tan.
Còn một mình đối diện với tình cảm câm lặng trong lòng. Anh thầm nói với chính mình ??Anh không giúp được gì cho em nữa rồi, anh nguyền rủa ngày ây', ngày Thuấn tình cờ gặp em ở nhà anh, ngày mà anh biết rằng anh sẽ mất em??.Với Văn, Trúc là một đoá hoa mong manh, dễ vỡ. Anh chỉ ngắm nhìn, chiêm ngưỡng mà không dám chạm tay vào, để rồi ngỡ ngàng với cảm giác mất mát vì một chút lơ đễnh, đoá hoa ấy đã về tay người khác mà không được trân trọng, nâng niụVăn phải che giấu tình cảm chưa kịp tỏ lộ của mình để đối diện với Trúc qua tư cách một người bạn, để chứng kiến từng niềm vui, nỗi buồn của cô. Và giờ đây Văn như cảm nhận được nỗi đau đang hình thành trong tâm hồn của Trúc, nỗi đau ấy cũng dịu dàng lan tỏa sang trái tim anh vừa mơ hồ, vừa rõ nét, và cứ thế nhân lên khi anh biết rằng mình chỉ có thể đứng bên lề đời Trúc mà cảm thông, chứ không thể chia sẻ, dù chỉ một lờỉ
****
Triết lý hiểu theo nghĩa thông thường là suy nghĩ, tìm hiểu nguồn gốc, nguyên lý của vũ trụ và mọi sự vật, trong đó có con người . Người Việt không có những triết gia lớn nhưng với những suy nghĩ về trời đất, về sự vật, về con người cũng đủ để tạo ra một nền triết học riêng cho mình .
Đứng trước núi cao, biển rộng, sông dài người ta tự hỏi ai tạo ra những cảnh vật vĩ đại ấy :
- Non cao ai đắp mà cao,
Sông kia, bể nọ ai đào mà sâu ?
Còn vầng trăng vằng vặc trên đầu chiếu sáng bầu trời, cả ngọn núi cao ngất kia ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác sao mãi không thấy già đi, không thấy thay đổi :
- Trăng bao nhiêu tuổi trăng già,
Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non ?
Trăng bao nhiêu tuổi trăng tròn,
Núi bao nhiêu tuổi núi còn trơ trơ ?
Và con chim kia, cây trái kia ai sinh ra chúng ? Loài chim ai dạy bay, dạy hót ? Gai kia ai vót mà nhọn, trái ai vo mà tròn ?
- Chim trời ai dạy mà khôn,
Cây suông ai uốn, trái tròn ai vo ?
Từ những suy tư đó, người ta nghĩ rằng phải có một đấng tối cao tạo ra muôn vật . Người ta gọi đấng tối cao đó là Trời và vì vậy người Việt Nam có Đạo Trời :
- Dù ai nói ngược, nói xuôi,
Thì ta vẫn giữ Đạo Trời khăng khăng .
Nhìn ra thế giới, người Do Thái gọi đấng tối cao ấy là Jéhova, người Ả Rập gọi là Allah, người Trung Hoa ở sát bên chúng ta gọi là Thiên (Trời, thiên tử : con trời) hay Ngọc Hoàng Thượng Đế .
Về con người, người Việt cho rằng sống là gửi tạm thân xác nơi trần thế, chết mới là trở về quê thật của mình ở bên kia thế giới :
- Sống gửi, thác về .
Cụ Nguyễn Du viết trong truyện Kiều rằng thân xác chẳng qua chỉ là cái hình dáng bên ngoài, linh hồn mới là phần tinh anh bất diệt của con người :
- Thác là thể phách, còn là tinh anh .(Kiều)
Người Việt tin rằng sau khi chết, mà người ta gọi là ?về chầu tổ tiên?, linh hồn vẫn luôn luôn quanh quẩn nơi con cháu để coi sóc, phù hộ . Do đó phần mộ là nơi an nghỉ ngàn thu của tổ tiên nên được con cháu săn sóc chu đáo :
- Sống về mồ về mả, chẳng ai sống về cả bát cơm .
Sắp đến ngày giỗ con cháu đi viếng mộ, giẫy cỏ xung quanh, đắp thêm đất cho cao lên để ông bà yên ấm an nghỉ bên trong :
- Cao nấm ấm mồ .
Trước mỗi tết nguyên đán con cháu cũng làm như vậy và chiều 30 tháng chạp (tháng 12 ẬL. ), người ta làm lễ đón ông bà, ông vải về ăn tết với con cháu .
Theo quan niệm ấy, chết không phải là hư vô, mà là sự thay đổi hình thái . Cho nên trong cuộc sống hạn hẹp ở trần gian có biết bao nhiêu công việc phải làm . Trước mắt là lo tu nhân tích đức cho bản thân, lo làm điều lành để đức cho con cháu về sau :
- Ai ơi cứ ở cho lành,
Tu nhân, tích đức trời dành phúc cho .
- Cây xanh thì lá cũng xanh,
Cha mẹ hiền lành để đức cho con .
Thứ đến là lo gây dựng con cháu có cuộc sống đầy đủ, không bị nghèo đói . Từng ấy công việc làm, làm sao cho hết trong cuộc đời ngắn ngủi nên phải tận dụng thời gian, đừng lười biếng :
- Đời người chỉ một gang tay,
Ai hay ngủ ngày chỉ được nửa gang .
Trái lại có những người thấy cuộc sống thật là phi lý . Sinh tử, tử sinh như cái hoa sớm nở tối tàn :
- Đời người khác nữa là hoa,
Sớm còn, tối mất, nở ra lại tàn !
Công danh, sự nghiệp, địa vị cao cả, giàu có như vua chúa, quan quyền phải mưu mô tính toán, vất vả tranh đấu có khi một mất một còn mới đạt được . Nhưng có đấy mà không đấy vì lúc nhắm mắt lìa đời không mang theo được gì cả :
- Dã tràng xe cát Biển Đông,
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì !
Đất cát, vàng bạc, của cải hàng trăm, hàng ngàn năm trước của ai mà đến tay ta để rồi trăm, ngàn năm tới sẽ về tay ai ?
- Đến ta mới biết của ta,
Ngàn trăm năm trước biết là của ai ?
Sự ngắn ngủi, hư vô của cuộc đời tạo ra một số người bi quan, buông xuôi, hưởng thụ :
- Ai ơi chơi lấy kẻo chầy,
Xem hoa bốn mắt, đi giày ba chân .
- Lẳng lơ chết cũng ra ma,
Chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng .
- Vua Ngô ba sáu tàn vàng,
Chết xuống âm phủ chẳng mang được gì .
Chúa Chổm uống rượu tì tì,
Chết xuống âm phủ kém gì vua Ngô !
Những bậc cao nhân thì xa lánh ngựa xe, danh lợi trói buộc, tìm cách sống ẩn dật nơi núi rừng, thôn dã, vui với cỏ cây hoa lá :
- Ở như cây quế giữa rừng,
Cay không ai biết, ngọt đừng ai hay .
Ruộng đồng mặc sức chim bay,
Biển hồ lai láng mặc bày cá đua .
- Chi bằng cần trúc, áo tơi,
Danh cương, lợi tỏa mặc đời đua tranh .
Sau đây là bài hát của một người sống ẩn dật bằng nghề đốn củi :
-Tay cầm con dao,
Làm sao cho sắc,
Để mà dễ chặt,
Chặt lấy củi cành,
Chặt lấy cả cành cây .
Trèo lên rừng xanh,
Chạy quanh sườn núi,
Một mình lủi thủi,
Chặt cây, chặt củi .
Tìm chốn ta ngồi,
Ta ngồi, ngồi mát thảnh thơi .
Kìa một đàn chim,
Ở đâu bay đến,
Ở đâu bay lại,
Con đang cắn trái,
Con đang tha mồi,
Quá lối nọ nó ăn .
Cái con hưu kia,
Mày đang ăn lộc,
Lộc vả, lộc sung,
Mày trông thấy tớ,
Tớ không đuổi mày,
Mày quá lối nọ làm chi .
Một người không tìm bổng lộc, giàu sang muôn chung ngàn tứ để sống nơi núi rừng, tuy vất vả đốn củi sinh sống nhưng khi đốn đã đủ thì thảnh thơi, tự do, làm bạn với bầy chim trời ăn trái, với hưu nai gặm lộc . Lời thơ bình dị, dân dã, ý tưởng phóng khoáng . Chúng ta không nên vội cho rằng những tư tưởng trong bài thơ bị ảnh hưởng của Lão Trang .
Sách vở, thơ văn Trung Hoa thường tả những ông tiên ung dung ngồi đánh cờ nơi hang núi hay ngồi câu trên bàn đá (thạch bàn) . Đó chỉ là sự tưởng tượng không thực tế .
Các bậc cao sĩ Việt Nam sống rất thực với cuộc sống của mình : Làm việc để kiếm sống bằng con dao đốn củi hay ? Một mai, một cuốc, một cần câu? như cụ Nguyễn bỉnh Khiêm từng sống ẩn dật ở làng quê Trung Am, tỉnh Hải Dương .
(Trích trong Khảo Sơ về Tục Ngữ Ca Dao )
(Tuỳ bút)
1-
Hay đêm nao ánh sáng ngợp kinh thành
Chân rộn bước trong lòng đời mở hội. (1)
Tôi hoà vào giòng người đổ xuống khu vực Vương-Cung-Thánh-Đường. Đi để mà địĐi một mình. Cô đơn! Gần triệu con người đi trong đêm Giáng-sinh. Từ khắp ngả Đô-thành tràn về trung tâm thành phố. Người đi như những giòng thác, trên những con đường Hồng-thập-tự, Thống-nhất, Hai-Bà-Trưng, Duy-Tân, Tự-do, Lê-Lợi,Nguyễn-Huệ, và bờ sông...Đến gần 12 giờ đêm, nghe tiếng chuông ngân vang dồn dập đổ hồi, tất cả dồn về khu nhà thờ lớn chuẩn bị lễ nửa đêm.
Tôi không phải là giáo dân, nhưng cũng cố chen chân lọt vào, đứng ở một góc tối, xem lễ. Giàn đại phong cầm vang lên nhạc thánh ca, ru hồn tôi vào thế giới thiên thần, nơi ấy tất cả mọi người mọi vật đều thanh khiết, an hoà, thương yêu nhau. Ave Maria, bản nhạc của Schubert mà tôi hằng ưa thích từ lâu và đã có lần thử dạo trên phím vĩ cầm, giéo giắt đưa tôi đến với Đức Bà Maria, như hình ảnh người mẹ hiền của nhân loại. Hồi đó tôi chưa được biết nhiều về Đức Phật Bà Quán-Thế-Âm. Ngày nay, hơn một nửa thế kỷ đã qua, có những 4 hình ảnh bà mẹ đang ngự trong tâm hồn tôi: Mẹ ruột sinh ra tôi, Mẹ hiền Quán-Thế-Âm, Mẹ Maria và Mẹ Việt-Nam.(1).
Riêng nói về bà mẹ Việt-Nam, hồi đó tôi đang ở vào cái tuổi vừa ham học vừa ham chơi nên cũng chưa ý thức sâu xa về sự hiện diện của Mẹ. Trong lúc tôi đang mải mê hoà theo giòng người vui hưởng đêm Giáng-sinh, chắc Mẹ Việt-Nam đang vừa vui vừa khóc thầm. Mẹ vui vì khung cảnh yên bình ở những thành phố lớn. Mẹ buồn vì trong cùng thời gian này, ở những vùng hoả tuyến rải rác trên khắp lãnh thổ, thì dân chúng đang phải gánh chịu những tang thương và đôi cánh mỏng của Nữ-vương Hoà-bình đang âm thầm rỉ máu.
2-
Rồi tối mai trong Đêm Thánh Vô Cùng
Làm tài xế cho Còm đi dự lễ.
-Anh trở lại hơn hai năm tù ngục
Bọn chúng mình tay đã trắng tay.(2)
Tôi lái xe cho Nàng đi dự lễ tại nguyện-đường Regina Pacis, trên đường Nguyễn-Thông. Dìu nhau đi trong Đêm Thánh Vô Cùng là một kỷ niệm đẹp tuyệt vời! Hai đứa ngồi vào hàng ghế gần cuối. Cũng nhạc thánh ca ngân vang, cùng tiếng đập nhè nhẹ của tim đã đưa chúng tôi bay trong vòm trời yêu thương, thánh thiện. Chính từ ngôi giáo đường nhỏ bé này và toà nhà trụ sở của một hội-đoàn ở ngay bên kia đường, vào thời gian 3 năm sau biến cố 1975, mà chúng tôi đã có cơ duyên tái ngộ. Trải qua cả một thời gian dài chung dưới mái một ngôi trường cổ kính ở đường Duy-Tân và tại căn phòng khách ở nhà một người bạn trong nhóm học tập, rồi mỗi người một ngả xa nhau gần 3 năm trời_ do cuộc đổi đời khốn khổ_, được gặp nhau trở lại thì giống như 2 kẻ vừa thoát khỏi chết đuối nên đã ước nguyện cùng nhau đi nốt đoạn đường đời gai góc trước mắt.
Từ đó, tôi đã có nhiều dịp tháp tùng Nàng đi lễ ở các nhà thờ Kỳ-Đồng, Đồng-Tiến, Bắc-Hà, Ngã Sáu, Huyện-Sĩ, Tân-Định. Khung cảnh Đêm Giáng-sinh ở nơi nào cũng đẹp, nhất là ở Kỳ-Đồng. Những dây đèn giăng mắc từ dưới đất lên đỉnh cao vút của các giáo đường như đưa chúng tôi bay lên cao mãi tận bàu trời thăm thẳm. Hang đá Bê-lem huyền ảo vô cùng: "Đây hang Bê-lem, nơi Chúa giáng sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá trên máng lừa..." Lời ca ấm áp, ngọt ngào vang lên trong đêm Đông lạnh lẽo như sưởi ấm lòng tôi và người bạn đời trong viễn tượng một gia đình hạnh phúc, dưới sự che chở của đấng Thiêng Liêng.
3-
Nay còn đâu những Đêm Thánh Vô Cùng
Của một thời đã trôi vào dĩ vãng.(3)
Tôi và gia đình quây quần trong phòng khách vào nửa đêm lễ Giáng-sinh trên quê hương mới: Hoa-Kỳ. Christmas-tree cao đụng trần nhà lấp lánh hàng trăm ngọn đèn màu. Trên đỉnh ngọn cây, có tượng một thiên thần dương đôi cánh mỏng. Những tấm thiệp sáng bóng treo lủng lẳng trên các nhánh cây. Dưới chân cây xếp đầy những hộp quà bọc trong những giấy hoa sặc sỡ. Ngoài kia tuyết trắng xoá bao chùm ngàn cây nội cỏ. Nhìn qua lớp kính cửa sổ biết bên ngoài chắc trời lạnh lắm, trái với không khí ấm áp của hơi nóng toả ra từ ngọn lửa hồng đang bừng cháy trong lò sưởi và từ hệ thống heat trong nhà. Hình ảnh những đêm Giáng-sinh quá khứ trên quê hương VN dồn dập hiện về.
Nơi đây, trên vùng đất mới, nỗi nhớ khôn cùng làm khắc khoải con tim của một kẻ đã phải xa dời Tổ-quốc. Còn đâu khung cảnh những đêm Giáng-sinh cùng hàng triệu người lũ lượt đi trên đường phố Sài-Gòn. Ở đây hiếm có nhà thờ làm lễ đúng nửa đêm, giáo dân thường đi lễ sớm vào buổi tối và trở về nhà dự tiệc Giáng-sinh kéo dài tới quá nửa đêm. Vào thuở vừa vượt qua ngưỡng cửa học sinh/sinh viên,tôi đã cùng nhóm bạn trẻ nam lẫn nữ rong xe chạy trên đường phố trong nửa đêm về sáng, sau khi rời khỏi một bal-party. Thật là thú vị bởi vì khí mát của đêm sắp tàn làm hai vòng tay đan kết nhau hơn để tìm hơi ấm. Về sau, khi đã có gia đình thì người ngồi ghế sau trên xe máy là người bạn trăm năm với một hài nhi bé bỏng xen vào giữa. Có khi chúng tôi đi dự lễ vào nửa đêm, có khi chờ tới xuất lễ buổi sáng.
Tôi vẫn luôn luôn đi bên cạnh người bạn đời đển dự thánh lễ tại một trong những nhà thờ quen thuộc. Cuộc sống hàng ngay vô cùng chật vật, nhưng lời ca trầm bổng hay giéo giắt của Silent Night, Ave Maria, Holly Night... vẫn là những sợi dây thiêng liêng giăng ra từ bàn tay của đấng tối cao, ràng buộc một kẻ ngoại đạo, là tôi, với Nàng, vốn là một con chiên sùng tín. Và đêm nay, khung cảnh Đêm Thánh Vô Cùng đã hoàn toàn thay đổi. Kỷ niệm xưa đang ập đển, nhưng rồi cũng phải qua đi. Những hình ảnh đẹp của đêm Giáng-sinh xa xưa hồi sinh trong khoảnh khắc, pha trộn với những hình ảnh tưởng tượng đang diễn ra tại quê nhà. Cả hai, kỷ niệm ngày xưa và hình ảnh quê hương ngày nay, ập đển ngự trị tâm hồn tôi, nhưng rồi cũng phải bay đi để được thay thế bằng hình ảnh đẹp hiện tại đang diễn ra ngay trong căn nhà nho nhỏ, ấm cúng trên đất nước mà tôi đang định cư này. Lòng tôi tràn trề hạnh phúc qua âm hưởng thánh ca phát ra từ máy nhạc và trong khung cảnh nồng nàn, ấm cúng của một mái ấm gia đình:
Vòng tay ôm chặt người thân,
đêm nay là những Thiên Thần trong tôi.
Ôi sao hạnh phúc tuyệt vời,
ước mong ấp ủ cả đời yêu thương ! (3)
*CHÚ THÍCH.-Trích từ Thơ/Tuỳ bút của HN & NL: (1)-Mộng Đẹp Mùa Hoa,58+Chuyện kể về 4 bà mẹ,2012 ,
(2)-Tuân lệnh,78+Gặp lại Anh,77 , (3-)Giáng-sinh hải ngoại, 2012
ChinhNguyen/H.N.T./H.N, Dec.2012
*PHỤ LỤC:
Giáng-Sinh hải ngoại
[Vòng tay ôm chặt người thân,
đêm nay là những Thiên Thần trong tôi.
Ôi sao hạnh phúc tuyệt vời,
ước mong ấp ủ cả đời yêu thương !]
*Ngồi đây bên ngọn lửa hồng
Dưới cây Christmas thấy lòng nao nao
Nhớ sao đêm Thánh năm nào
Bước chân theo nhịp biển trào người đi
Hân hoan mừng Lễ Giáng-Sinh
Sài-Gòn rạo rực sóng tình yêu thương
*Đêm nay nhìn lại quê hương
Con tim khắc khoải vấn vương cội nguồn:
-có vui hay chỉ là buồn ?
-có an hưởng trọn suối nguồn thiên-ân ?
*Đêm nay tuyết phủ ngoài sân
Bên trong lửa ấm người thân xum vầy
Với quê hương mới là đây
Xa xôi cách trở bên này đại dương
Định cư trên đất nước người
Làm sao quên được bàu trời Việt-Nam !
USA, Dec 2012
[Nguon: Google VNonline Dec 24.12] [+Web .....]
Trong dãy phố, nếu chúng ta chạy xe ngang qua sẽ có thể đoán được nhà nào, gia chủ là người Việt Nam. Nhìn loanh quanh cây cảnh trước và sau sân vườn, hình ảnh các loại hoa trái là câu trả lời chính xác nhất.
Vài tháng cận tết thì bàn tay người Việt luôn tỉ mỉ chăm sóc, lặt lá cây mai đúng thời điểm, tính số ngày cho búp hoa nở vào ngày mồng một. Đó là vận hên, may mắn đầu năm mới. Mai là cây rất khó tươi tốt nếu nằm ngoài không gian mênh mông, vì gió đông sẽ làm nhánh cành què quặt héo tàn nhanh. Tôi thường ví, hoa mai không khác gì nàng công chúa đài các phải được ấp ủ nâng niu trong lầu son.
Riêng cây hồng đào có cành nhánh to lớn hơn, dáng vẻ cứng cáp hơn nên không cần nuôi trồng nơi kín đáo. Lá đào xanh đậm, dầy cộm rắn chắc hơn lá của cây mai nên có thể chịu đựng mưa nắng dễ dàng. Vả lại, hồng đào rất cần thoáng khí, cần bầu trời xanh mơ để được ong bướm dập dìu mơn trớn nụ bông chằng chịt. Phấn hoa sẽ giúp hương nhuỵ đua nhau trổ cánh mềm khoe sắc thắm. Mùa xuân tết về là mùa tươi đẹp nhất của loài hoa có tên rất ư là con gái. Đó là Hồng Đào yêu kiều
Trên khắp các ngả đường với hai hàng cây bên lề khi ta an nhàn dạo bước, lòng vòng rong chơi trong khu phố, sắc hoa đào rực rỡ bắt mắt người nhìn. Màu đỏ vạn may chói lòa góc không gian trước sân. Mọi người hiểu ngay, nhà này là chánh hiệu con nai vàng, gia chủ là người Việt Nam.
Chiều nay tôi tò mò ra ngắm cây đào, bâng quơ đoán thử xem, cho tới ngày mồng một thì hoa sẽ ra sao. Tôi được chị Cả chỉ dạy chút xíu mẹo mọn. Nếu muốn búp non mau chóng chúm chím chào mây trời, khi quá cận ngày tết, tôi nên siêng năng tưới gốc đào bằng nước ấm thay vì là vòi nước lạnh ngắt. Độ âm ấm của nước được rễ cây hút vào, may ra nụ búp xinh cảm thấy khoan khoái mà thẹn thùng tủm tỉm cười mỉm chi.
Tôi tẩn mẩn quan sát thật kỹ, coi nụ hoa bé tí ti có lí lắc hé mắt nhìn tôi chưa. Điều kiện ắt có và đủ để nụ búp thẹn thùng đeo khắng khít cành yếu gầy, là khí hậu phải ấm nồng. Nếu gió đông cứ hung hăng chập chờn thổi từng cơn giá rét, thì chồi non nhỏ tí teo còn run lẫy bẫy vì sợ rơi rụng. Huống hồ chi cánh hoa mỏng manh yểu điệu làm sao dám khoe dáng, làm duyên cùng đất trời mùa đông, mặc dù nàng Xuân tết luôn réo gọi.
Búp non e ấp thẹn thùng
Nụ xinh co lạnh ngại ngùng cười duyên
Hồng đào ôm nỗi niềm riêng
Gió đông trù dập, xích xiềng cánh yêu
*
Nắng ơi xin hãy nuông chiều
Bắc cầu thả sợi tỏa nhiều hồng hương
Xuân Đào êm ấm tựa nương
Trổ hoa mừng tết, con đường sáng choang
*
Cận kề Nguyên Đán rộn ràng
Cầu xin vạn sự an khang năm dài
Giao thừa xui rủi cao bay
Hanh thông sức khỏe, lộc tài bình yên
Kính Chúc Qúi Độc Giả Năm Mới Dồi Dào Sức Khỏe
Ghi chuyện thật một đêm trăng rằm năm 1963
Trong những năm chiến tranh. Chỉ có đêm ấy là hỏa châu nhiều nhất, bơm đạn trút xuống làng quê tôi nhiều nhất
Chiều nay, tôi chở đứa cháu ngoại đến khu Đồng Diều, một vùng đất rộng, thoáng mát nằm trong địa bàn quận 8, Ở dây chiều nào cũng vậy , rất nhiều người tựu về mong tìm những phút giây thư giản sau một ngày làm việc mệt nhọc, cũng là nơi còn giữ lại ít nhiều nét hương đồng cỏ nội.
Đã hơn ba mươi năm rồi, đất nước tôi kết thúc chiến tranh. Cánh Đồng Diều nầy từng làm dịu những tâm hồn chai sạn vì cuộc chiến năm xưa, mà tôi là một
Chiều nay, một buổi chiều êm ả, rất nhiều người đến thả diều hơn mọi hôm. Có lẻ vì là buổi chiều thứ bảy.
Ven con đường đất đỏ nằm cắt ngang cánh đồng lúa xanh rì lã ngọn lướt thướt uốn mình theo gió, là những cánh hoa dại vươn lên xen lẫn thảm cỏ tươi xanh hai bên lề đường. Nơi đây có thể nói là vùng ven đô của thành phố Hồ chí Minh.
Tôi so giây khởi động cho cánh diều có hình con bướm của cháu ngoại bay đầm thấm trên khoảng không mênh mông lộng gió, ngập ánh nắng chiều, rồi giao cho cháu điều khiển giây.
Trải tấm bạt bên vạt cỏ non, ngồi nghiêng người nhìn những cánh diều tung bay xuôi theo chiều gió, tâm hồn phơi phới, thấy lòng thanh thản lạ thường.
Con đường đất đỏ nầy không dài lắm, vài mươi cột điện đứng sừng sửng dưới nắng chiều, lưa thưa nhiều hàng giây điện giăng trên khoảng không,Những đám mây nhiều màu sắc cũng sắp sửa chìm vào khoảng lặng của hoàng hôn tím. Gió ở dưới đất thổi bay phần phật những vạt áo mà trên khoảng không gian chỉ làm giao động những cánh diều trông thật là thú vị.
Ôi tôi yêu bầu trời tự do thanh bình nầy biết mấy!
Tôi mãi miết nhìn ngắm những cánh diều đủ hình dạng, đủ màu sắc tự do trườn mình ngược gió chiều lồng lộng, Bất chợt giật mình nhận ra một cánh diều mang hình chiếc phản lực cơ F5. Lòng tôi lại nhói đau nhớ về kỷ niệm ngày xưa trên quê hương mình chìm trong khói lửa. Chuyện mà đã hơn bốn mươi năm bôn ba trong cuộc mưu sinh xuôi ngược nơi trời xa lòng tôi vẫn còn đau lắm mỗi khi nhớ lại.
Tuy chỉ cách Sài Gòn hơn 30 cây số, Nhưng thời ấy vùng Long An quê tôi phong trào cách mạng vùng lên mạnh mẻ, sau nầy được cha mẹ gởi lên thành phố ăn học, tôi vẫn không quên được vùng quê tôi không ngày nào vắng tiếng súng pháo, đạn bơm.
Hôm nay nhìn cánh diều mang hình chiếc F5 kỹ niệm xưa chợt về sáng rực trong lòng tôi, làm tim nghèn nghẹn nhói đau.
Ngày trước vào một đêm rằm trăng sáng và có nhiều sao, chị em chúng tôi trải chiếu ra sân nằm ngắm mây trắng trôi trên nền trời trong, Không còn nhớ có phải là mùa thu hay không mà bầu trời thật cao và xanh thẳm
Chúng tôi đang dỏi mắt theo những đám mây trắng bàng bạc bềnh bồng trôi trên cao, tôi bổng giật mình bởi tiếng gầm thét của hai chiếc phản lực cơ F5, chúng bay rất nhanh, thay phiên nhau chúi đầu xuống dội những quả bơm xuống làng bên cạnh, ầm vang tiếng nổ của bơm và tiếng động cơ. Những quả châu bấy giờ cũng được bung ra trôi trên không trung làm lu mờ ánh trăng vàng của chúng tôi.
Trên trời lúc nào cũng có ba hảo châu treo lơ lửng những cột khói trắng chưa kịp tan trong không khí, nó buông dài đong đưa, tôi có cảm giác như gần đụng mặt dất và gần rơi đến chổ của chúng tôi nằm. Tấm vải dù màu trắng rộng lớn như vòm cong của một mái nhà màu trắng ngã nghiêng theo gió.
Cảnh vật quê tôi bấy giờ đẹp lắm, dưới đất một khoảng không gian với ánh sáng hồng hồng huyền hoặc, gió lay từng ngọn cây cao, ánh sáng xuyên cành cây kẻ lá tràn ngập xuống sân nhà trắng xóa, trên không trung đong đưa lơ lửng những cột khói trắng in lẫn nhiều đám mây trắng bàng bạc nhẹ nhàng trôi bồng bềnh, hồi ấy sao đứa bé hơn mười tuổi như tôi lại cảm nhận được vẽ đẹp của trời đất bao la trong ánh sáng của hoả châu. Lại còn mong sao có thật nhiều trái châu nữa, mỗi lần nghe một tiếng nổ bụp lại vỗ tay reo mừng, rồi thầm ước có một mảnh vải dù rơi xuống chổ mình tôi được một mảnh dù trắng tinh thật rộng và thật đẹp chỉ để sáng mai khoe với bạn bè, chứ tuổi thơ tôi nào biết làm gì với mảnh vải ấy.
Trong khi chúng tôi mong ước những điều gần như vô nghĩa ấy, thì Ba mẹ tôi trong nhà đang cố gắng loay quay thu dọn mau một ít dụng cụ cá nhân cần thiết chờ đợi khi có biến cố đến gần là di tản ngay.
Tôi ngu ngơ như vậy, nhưng sáng ra cũng biết đau lòng bật khóc và khóc rất nhiều khi hay tin làng bên có một gia đình bơm rơi nơi hầm trú ẩn làm chết chín người, chỉ còn sống sót hai đứa trẻ mình đầy thương tích. Bây giờ họ vẫn còn sống và cũng vừa độ tuổi của tôi. Trong cuộc mưu sinh họ thiệt thòi mất mát nhiều vì rất bơ vơ, sự mất mát ấy còn kéo dài đến thế hệ sau nầy của con cháu họ.
Những năm tháng chiến tranh tuổi thơ của tôi còn đủ cha mẹ đề nương tựa, tuy sống nghèo khó , quanh năm vất vã ruộng đồng, nắng sớm mưa mai, gian nan lam lũ, bốn chị em tôi lớn lên trong chiến tranh lửa đạn vẫn được vuông tròn, nên tôi thương lắm hai con người còn thơ dại ở làng bên.
Từ bấy đến giờ, mỗi khi nhìn thấy mảnh vải dù của trái châu, hoặc thấy chiếc phản lực F5 là tôi không làm sao quên được cảnh tượng đêm trăng sáng năm ấy nơi quê nhà
Chiều nay nhìn thấy cánh diều mang hình chiếc F5 , lòng ngậm ngùi , bâng khuâng, Nhớ niềm mơ ước khờ dại của mình, ngày ấy nếu ước mơ thành hiện thực thì hỏa châu vẫn còn rơi và bơm vẫn còn nổ ...
Bóng hoàng hôn nhuộm tím bầu trời phía tây, tôi thu dọn tấm bạt, xếp lại con diều bướm, rồi cùng cháu ngoại ra về chợt nghe lòng nằng nặng??
ĐÊM HỎA CHÂU
Ngày xưa trăng sáng đêm rằm
Chúng em trải chiếu ra nằm trước sân
Ngắm sao lòng thấy lâng lâng
Muôn vì tinh tú vây quanh ngân hà
Giống như trời nở đầy hoa
Lung linh toả sáng chan hòa trần gian
Vài vầng mây trắng lang thang
Bồng bềnh khắp nẻo như đang xuống gần
Những đêm trăng sáng đầy sân
Soi từng kẻ lá xuống sân ánh vàng
Chúng em mãi ngắm trăng vàng
Hỏa châu bổng sáng rơi ngang góc trời
Đong đưa vầng khói buông lơi
Hoả châu sáng rực giửa trời hơn trăng
F5 rền hú xa gần ( * )
Trút bơm đạn xuống xóm làng thân yêu
Hỏa châu nhiều trái xuôi chiều
Cánh dù nhiều cái liêu xiêu lưng trời
Quê em bơm đạn tơi bời
Tuổi thơ nào biết chuyện đời nắng mưa
Nhớ về ngày ấy xa xưa
Cánh dù ký ức vẫn chưa nhạt nhòa
Dẫu đang phiêu bạt trời xa
Vẫn thương lần ấy quê nhà điêu linh ...
* F5 loại phản lực cơ chiến đấu dùng để dội bom
TUI ĐI MỸ
*
Sau cả ngày viếng thăm phim trường ở Hollywood City, trở về khách sạn tui ngủ thẳng cẳng một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau ngoài trời thời tiết hơi se lạnh, tui khoác thêm cái áo gió cho ấm, nếu không cẩn thận đỗ bệnh bất tử thì sẽ gặp nhiều khó khăn trong những ngày rong ruổi trên đất Mỹ.
Ăn sáng xong tui ra ngoài sân khách sạn để chờ xe và tranh thủ hít thở không khí trong lành buổi sáng.
Mấy ngày qua di chuyển bằng xe Taxi nên "hao đô" quá, Con bé nhà tui a lô cho một đứa bạn đang sinh sống và làm việc tại Los Angeles, qua trao đổi cháu gợi ý nên thuê một chiếc xe để mình tự lái, như vậy sẽ chủ động thời gian và cũng sẽ giảm bớt chi phí hơn, thời may trong đoàn có hai anh chàng thanh niên trẻ có bằng lái quốc tế lận lưng nên lời đề nghị của nhỏ bạn con tui thật hợp lý, vậy là nhỏ bạn con tui lái một xe, một cậu thanh niên lái chiếc xe thuê, chiếc xe này nếu ở bên nhà thì cũng được liệt vô hàng xe sang, ngồi xe của người trong đoàn tự lái tui vừa vui vừa lo, vui là coi như xe nhà mình muốn ghé đâu cũng được, lo là "Tài xế nội địa" lái xe "Hải ngoại" có an toàn không, về xe cộ thì dễ rồi, vì chỉ cần ngồi sau tay lái một thời gian ngắn sẽ quen xe thôi, lo là đường sá bên Mỹ lạ hoắc lạ huơ, chạy lớ quớ lạc như chơi, hơn nữa tốc độ xe bên Mỹ chạy trên Freeway khá cao liệu "Tài xế nội địa" có đảm đương được chăng.
Tui đưa ra những quan ngại trên cho "Tài xế nội địa", cậu ta nói:
- Chèn ơi dễ ẹc hà chú ơi! Địa điểm đến thì con mở máy định vị trên xe, cứ theo đó mà lái, đến đoạn nào quẹo phải, quẹo trái hoặc đi thẳng đều có "Bà google map" nhắc nhở mình bằng tiếng Việt luôn nên không sợ chạy lạc đường, còn lại thì chú an tâm, nói không phải tự khen chứ con là tay lái cừ khôi lắm đó chú .
Nghe anh chàng này quả quyết như vậy tui cũng an tâm ngồi kế bên tài xế phía trước, xe tui ngồi gồm bốn ông đực rựa, xe nhỏ bạn con tui thì gồm "Ngũ Long công chúa ngự trị".
Cô gái lái chiếc xe kia do quen đường nên chạy rất nhanh, còn anh chàng bên xe tui chạy theo kiểu cẩn thận cho quen xe mới dám đạp lút ga.
Áng chừng sau một giờ lái xe thì trước mắt tui thấy khu chợ Phước Lộc Thọ hiện ra, thú thiệt trước đây mỗi khi Tết đến Xuân về tui hay mò vô trang Youtube để xem đốt pháo nổ tại khu chợ này, mấy dây pháo dài sọc họ treo trên cao thòng xuống tận dưới đất, khi giao thừa họ châm lửa đốt khiến tiếng nổ vang trời, khói bay mịt mù, những người khách vãng lai hoặc dân địa phương cũng tụ tập lại khu này vừa xem văn nghệ vừa tham gia đốt pháo rất vui, xem qua màn hình cảnh đốt pháo ngày xuân khiến lòng tui rộn ràng và chạnh nhớ những mùa Xuân năm xưa đang xa dần theo dĩ vãng.
Tìm được Parking (nơi đậu xe) không mấy khó khăn, cả đám tụi tui ùa ra trước cổng chợ, nơi có tượng ba ông Phước Lộc Thọ thật cao to được trưng bày ngay trước mặt tiền của khu chợ, từng tóp đứng chụp hình lia lịa, ai cũng cố thu hình ảnh của mình vào ống kính máy ảnh thật nhiều để làm kỷ niệm, còn tui thì để nay mai về quê nhà tui sẽ "Khè" với mấy người bạn :
-Tao đi Mỹ rồi nghe mậy
Vừa chụp hình tui vừa tự cười với mình qua cái câu "Tao đi Mỹ rồi nghe mậy", câu này tui bắt chước một anh chủ đài phát thanh hay nói để phê phán những người hay khoe khoang về cái tôi của mình trong cuộc sống hàng ngày.
Vào chợ, các cháu bu quanh xe nước mía trong nhà lồng chợ để mua, tui nhìn quanh thấy bảng hiệu toàn là tiếng Việt, mua bán cũng bằng tiếng Việt, sống ở đây mấy người lớn tuổi không rành tiếng Anh cũng chẳng thua thiệt gì.
Hàng quán bán những món ăn của người Việt, chả giò, bún cá , cơm tấm , hột vịt lộn, khô bò .V.v... Tóm lại cái gì cũng có ở khu chợ này.
Ngồi uống nước xong, tui gọi điện thoại cho hai người bạn ở gần nơi này với ước mong hội ngộ một lần cho vui.
Một cô em người Rạch giá quen biết tui cùng nhóm bạn trên Facebook, đã bỏ thì giờ lái xe đến đón tui và đãi món bún cá ở tiệm (Hỷ)
Rất ngon, đã vậy cô em còn tặng cho tía con tui ít quà cho vui, tui xin cảm ơn tấm thịnh tình của cô em này, tiếc rằng ông xã cô bận việc nên không đến gặp nhau được.
Ăn uống xong cô em lái xe trả tui về nơi "Bắt cóc" tui khi nãy, trên đường đi tui nhận một cú phone của ông anh cũng là dân Rạch giá gọi đến, hai vợ chồng ông anh này gặp tui vài lần ở Sài gòn và cùng nhau về Rạch giá hội ngộ với anh chị em cựu học sinh Trung học Kiên Thành, anh cho biết anh không thể đến chợ Phước lộc Thọ gặp tui được, nghe vậy tui cũng đành nói lời tạm biệt anh để tui trở về khách sạn nơi tui ở.
Chuyện gặp ông anh nọ tưởng chừng như vậy coi như xong, bổng dưng cậu thanh niên đi chung xe với tui lên tiếng:
- Chú à, bạn chú lớn tuổi rồi mà hẹn lần sau gặp thì lâu lắm, biết chừng nào mới có dịp, sẳn xe nè chú kêu ổng cho địa chỉ đi, chú cháu mình ghé thăm ổng luôn.
Nghe lời đề nghị của thằng cháu này rất hợp tình hợp lý, nhưng tui còn e ngại sợ làm phiền mọi người, tui bèn nói:
-Chú ngại lắm, sợ mất thì giờ các cháu.
Cậu ta nói liền theo:
-Có gì đâu chú ơi. Qua tới nơi rồi còn bao xa nữa đâu, nếu không gặp ổng thì uổng lắm, mình có xe mà sợ gì, cho mấy bà về trước đi, chú cháu mình về sau ăn nhằm gì.
Tôi thầm mang ơn với tấm lòng của hai ông "Tài xế nội địa" của mình vô cùng, thế là tụi tui đến nhà ông anh sau mươi phút khi biết được địa chỉ của ông anh nọ.
Tụi tui liên lạc nhau trên đường đi, anh ra đón tôi ngoài đường trước nhà anh đang ở, từ xa tui quan sát bóng dáng quen thuộc của anh, vẫn "ốm yếu ho hen" nhưng người đầy cương nghị trong cuộc sống, bất giác tôi chạnh lòng nhớ lại buổi sớm tinh mơ tui và anh đi tìm quán cóc bán cà phê để uống khi hội ngộ ở Rạch giá đúng là một kỷ niệm khó quên của tụi tui.
Anh đón tụi tui vô nhà, anh tặng quà cho tui, tui cũng gửi anh chút trà và cà phê để gọi là chút tấm lòng thơm thảo dành cho nhau, mấy đứa cháu thấy hai "ông già" tía lia với nhau khiến ai nấy cũng vui lây, uống chưa hết ly trà, chưa hết những câu chuyện hàn huyên tui đành kiếu từ anh ra về vì đường còn xa mà trời cũng sắp nhá nhem tối.
Bịn rịn chia tay nhau, trên đường về tui bật ra ý một bài thơ:
Tình người viễn xứ
(Hai Hùng SG)
Hoa Kỳ đất nước xa xôi
Tôi anh mỗi đứa cảnh đời khác nhau.
Nhưng lòng mình vẫn khát khao.
Gặp trên đất khách, nôn nao đợi chờ.
***
Thỏa lòng vì đạt ước mơ
Một chiều hạ nắng, anh chờ tin tôi.
Trong lòng chợt thấy bồi hồi.
Dáng anh đứng đón tôi, xa bên đường.
***
Dạt dào tình cảm thân thương
Anh, tôi hội ngộ vấn vương một chiều.
Ngoài sân vắng vẻ đìu hiu
Vài cơn gió nhẹ, một chiều gặp nhau.
***
Không khóc nhưng dạ nghẹn ngào.
Tiếc rằng hội ngộ qua mau thì giờ
Chén trà lưng rót thẩn thờ
Chia tay giây phút bơ vơ nỗi lòng.
***
Tôi về mang nhớ mênh mông.
Anh còn ở lại, cũng không vui gì.
Thôi thì đến lúc phải đi.
Mình sẽ gặp lại khi về Việt quê.
Rời nhà anh Quyền, xe tụi tui còn ít xăng nên ông "Tài xế nội địa" ghé vô cây xăng để đỗ, do lần đầu tiên mới đỗ xăng ở Mỹ nên cháu tài xế lúng túng, chừng nhìn những xe khác phải vô văn phòng gặp nhân viên để quẹt thẻ mua xăng, khi thanh toán xong họ điều khiển sao đó thì bên ngoài mình mới tự đỗ theo số gallon mình đã trả tiền, trong lúc đỗ xăng có một anh chàng da trắng lân la đến làm quen, tự dưng anh ta biểu diễn những điệu nhảy thật đẹp mắt cho tụi tui coi, nhảy xong anh ta đến gần bên cửa xe và nói:
-Tao đang đói, chưa đủ tiền mua thức ăn hôm nay.
Hiểu ý người thanh niên nọ, cũng là để giúp anh no lòng một cháu trong xe đã tặng cho anh chàng hai mươi Dollar.
Anh chàng da trắng vui mừng bà cảm ơn rối rít, anh cầm tiền bà đi nhanh vô văn phòng cây xăng mua thức ăn, thấy anh ăn ngon lành trong lòng tui cũng vui lây, vì thằng cháu trong đoàn đã làm một việc thật ý nghĩa.
Về đến khách sạn tui cứ vương vấn mãi hình bóng người anh thân thương lú ban chiều hội ngộ, tuy không ruột thịt nhưng tui quý mến nhân cách là lối sống của anh, đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ bổng dưng điện thoại reo tới tấp, tui nghe tiếng chị vợ của anh Quyền trách cứ:
-Anh Hùng tới chơi sao không chờ em dìa tiếc quá chừng, thôi hẹn anh mơi mốt ở Việt Nam nhe.
Tui cảm ơn tấm thạnh tình này thêm lần nữa, hẹn anh chị khi về thăm lại qua nhà nhé.
Tui chìm vào giấc ngủ vùi để lấy sức chinh phục vùng sa mạc tiểu bang Nevada nơi có khu giải trí Las Vegas danh lừng bốn phương, nơi kẻ khóc người cười suốt ngày đêm khi đặt chân đến nơi này.
Sài gòn 14.7.2019(19:09)
Nguyệt San Giao Muà xin cám ơn những thân hữu đã dóng góp bài vở cho Nguyệt San Giao Muà số 213 . Một số bài khác sẽ được đăng dần vào số tới. Mong mỏi sẽ nhận được những sáng tác của các bạn bốn phương để cho Nguyệt San Giao Muà thêm phần hương sắc trong tương lai.
2) Để rút ra danh sách của NSGM (unsubscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
3. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
4. Mọi bài vở, đóng góp, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
Nguyệt San Giao Muà
Homepage: http://www.GiaoMua.com
Thể lệ gửi bài cho Nguyệt San Giao Muà:
Mong bạn gửi Bài cho GM theo cách này là tốt nhất :
1. Dùng mẫu chữ Vietnet (VIQR) hay Unicode
2. Viết Hoa chữ đầu của bài và bút hiệu. Ví dụ: Giọt Mưa Trên Lácủa NS Phạm Duy
3. Gửi bài ngay trong email (không kèm file), để cho BBT khỏi mất công download xuống để đọc
4. Gửi tất cả các bài trong 1 tháng 1 lần trong1 email, nếu tiện.
5. Bài vở xin gửi đến trước ngày 25 mỗi tháng
6. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com
Cám ơn bạn rất nhiều, vì nhân sự có hạn, BBT không thể ngồi đánh máy lại từng đề bài hay bút hiệu.
P.O . Box 378
Merrifield, Virginia 22116
USA
Trang Nhà