Nguyệt San phát hành định kỳ vào mỗi đầu tháng
Nguyệt San Giao Mùa
P.O.Box
378
Merrifield, Virginia
22116
USA
Số 247
Ngày 1 tháng 12 năm 2022
Home
|
Giao Mùa (Unicode)
|
Giao Mùa (Vietnet)
Những Số Cũ | Thư Ngỏ | Liên Lạc | ||
Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút: | Ðinh Trường Như (TK Trung Kỳ) |
Ban Biên Tập: |
Mạc Phương Ðình, Phan Thái Yên |
|
Chung Thủy, Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
& TK Trung Kỳ |
Mọi bài vở đóng góp xin gửi về GiaoMua@hotmail.com
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bài vở trên Giao Muà là do các tác giả gửi đăng và Giao Muà không chịu trách nhiệm về nội dung. Muốn xin trích đăng lại, xin liên lạc với GiaoMua@hotmail.com.
I . Thơ _______________________________________________________________________
1. Chiều Cuối Thu Ra Thăm Mộ Hường | ______ Hoànglonghải | ||||||||||||||||||||||||||||
2. Thu Về Ðợi Người | ______Hàn Thiên Lương | ||||||||||||||||||||||||||||
3. Uyển Lan Viên | ______Nguyễn Thị Thanh Dương | ||||||||||||||||||||||||||||
4. Níu Thời Gian | ______ Thanh Hà | ||||||||||||||||||||||||||||
5. Mong Manh | ______ Vân Hà | ||||||||||||||||||||||||||||
6. Ta Ði | ______Bảo Giang | ||||||||||||||||||||||||||||
7. Một Cuộc Tình Vô Vọng | ______ PhamPhanLang | ||||||||||||||||||||||||||||
8. Chợ Hài Cốt | ______Sông Cửu | ||||||||||||||||||||||||||||
9. Nơi Ấy Mùa Ðông |
______ Kim Loan 10. Hồn Thơ |
|
______ Viễn Phương | 11. Tháng Ba Về Nhớ Ðêm Xuân ... |
|
______Ðặng Xuân Xuyến | 12. Sớm Mai Thức Giấc |
|
______ Sương Anh | 13. Khúc Khóc Thương Con |
|
______ Phạm Ngọc Thái | 14. Ðà Nẵng Tôi Về |
|
______ Lê Miên Khương | 15. Mùa-Thu-Ðời-Tôi |
|
______ Chinh Nguyên - HNT | 16. Phải Nói Lời Tạ Ơn |
|
______ Trần Huy Sao | 17. Nặng Lòng Tuổi Thất Thập |
|
______Thylanthảo | 18. Cho Biết |
|
______Bạch Liên | |
II . Văn _______________________________________________________________________
1. Những Con Hẻm, Anh Và Em ___________ Nguyễn Thị Thanh Dương | 2. Khi Ðịnh Mệnh Cúi Nhìn ___________ Tình Hoài Hương |
3. Con Cá Lia Thia ___________ Hai Hùng SG |
4.Nén Hương Cho Má ___________ Thanh Hà |
5. Trò Chuyện Với Khoảng Không Trước Mặt ___________ Tuyền Linh |
6.Mùa Tạ Ơn ___________ Kim Loan |
7.Yếu Tố Ðồng Tính Trong Thơ Ðỗ Anh Tuyến ___________ Ðặng Xuân Xuyến |
8.Hoang Vu ___________ Bạch Liên |
9.Thế Giới Thần Tiên Của Ông-Cháu II ___________ ChinhNguyên/H.N.T. |
10.Là Mấy Trăng Tròn (phần 1) ___________ Phan Thái Yên |
III . Tin Tức /Trả Lời Bạn Ðọc__________________________________________________
1. Tin Tức/Trả Lời Bạn Ðọc _______ Ban Biên Tập |
I . Thơ __________________________________________________
II . Văn___________________________________________________________
Nguyễn Thị Thanh Dương
Tình Hoài Hương
Hai Hùng SG
Thanh Hà Thanh Hà 5. Trò Chuyện Với Khoảng Không Trước Mặt Tuyền Linh
Tuyền Linh Kim Loan Kim Loan 7. Yếu Tố Ðồng Tính Trong Thơ Ðỗ Anh Tuyến Ðặng Xuân Xuyến Ðặng Xuân Xuyến Bạch Liên Bạch Liên 9. Thế Giới Thần Tiên Của Ông-Cháu II ChinhNguyên/H.N.T. ChinhNguyên/H.N.T. 10. Là Mấy Trăng Tròn (phần 1) Phan Thái Yên Phan Thái Yên IIỊ Hộp Thư Toà Soạn
___________________________________________________
Thể lệ để nhận Nguyệt San Giao Muà:
1) Ðể vào danh sách của NSGM (subscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
Ðịa Chỉ Liên Lạc:
Nguyệt San Giao Muà
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
Những con hẻm, anh và em,
Chúng mình chung bước đã quen lối rồi,
Anh đi con hẻm mồ côi,
Anh về giấc mộng thành đôi em chờ.
Chàng đi xe vòng qua vòng lại mấy ngõ hẻm và bối rối tự trách mình đã không hỏi Vân cho kỹ để bây giờ phải mất công suy đoán. Hình như Vân nói hẻm nhà Quế Hương nằm gần nhà thờ hay chùa gì đó.
Chàng quẹo vào một con hẻm và vừa đi vừa hỏi thăm nhà cô Quế Hương tuyệt nhiên không ai biết, chàng liền chìa số nhà ra hỏi thì một người nói số nhà này nằm trong con hẻm xóm chùa.
- Vậy đây là hẻm gì hả bác?
- Hẻm xóm nhà thờ. Hẻm chùa phải đi thêm một khúc nữa. Nhớ đừng đi qúa xa là?sang con hẻm khác nữa đó.
Chàng nhìn túi xách trong đó có bịch dâu tây Ðà Lạt tươi ngon. Hy vọng sẽ đến đúng nhà và làm qùa cho người đẹp của lòng.
Chàng lại vừa đi vừa hỏi thăm, lần này chàng quẹo vào đúng ngõ chùa, đi qua chùa thì thấy gò mả đá ong vài cái cao thấp như lời Vân kể thế là chàng vui mừng đã thoát nợ những con hẻm. Từ đây chàng chỉ việc quẹo trái là vào hẻm nhà Quế Hương, một hẻm ngắn có chừng hơn hai chục căn nhà lẽ nào chàng tìm không ra.
Muốn chắc ăn chàng hỏi lũ trẻ con đang leo trèo chơi đùa trên gò mả:
- Các em có biết nhà chị Quế Hương trong con hẻm này không?
Vài đứa nhao nhao lên:
- Cái tên lạ hoắc, tụi em không biết chị này.
- Anh đi lộn hẻm rồi, hẻm tụi em không có chị Quế Hương.
Chàng cố kèo nài:
- Các em thử suy nghĩ xem biết đâu chị Quế Hương ở con hẻm nào gần đây chăng?
- Bảo đảm với anh là không.
Trẻ con chạy nhảy chơi đùa khắp xóm cả ngày mà không biết chị Quế Hương hàng xóm của chúng kể cũng lạ. Không lẽ chàng vẫn đi lạc hẻm?
Chàng dắt xe quẹo trái vào con hẻm để dò tìm số nhà xem sao. Số nhà đây rồi, là căn nhà thứ năm ngay trước mặt chàng, nhưng chàng ngại ngùng do dự chưa dám gọi cổng ngay vì lời lũ trẻ đã khẳng định không có chị nào tên Quế Hương trong hẻm này.
Một bà bán hàng lớn tuổi tay bưng thúng vừa đi vừa rao:
- Ai bánh chưng, bánh dày giò không?
Chàng liền hỏi:
- Thưa bác, cho chàu hỏi thăm nhà cô Quế Hương..
Bà già đáp ngay không cần suy nghĩ:
- Quế Hương nào ở đây? Tôi chịu thuả
Chàng lại chìa tấm giấy ghi địa chỉ ra làm bằng chứng:
- Ðây bác, đúng là căn nhà này số 95/3 .
- Ối giời, anh lầm to rồi. Nhà này chỉ có con bé Tẹt thôi, tôi là hàng xóm lại bán hàng qùa rong xóm này mười mấy năm còn lạ gì nó, nó thường ăn hàng của tôi, khi thì bánh chưng khi thì bánh dày giò.
- Bé?Tẹt ?
- Chứ còn gì nữa, mẹ nó gọi yêu thế từ khi còn bé vì ?mũi nó tẹt.
Chàng nhớ đến gương mặt xinh Quế Hương, rõ ràng là sóng mũi nàng cao, vậy là địa chỉ này có sự nhầm lẫn chăng ??
Ngay lúc ấy một cô gái đi tới, cô là con của bà gìa:
- Anh ấy hỏi mẹ gì thế?
- Anh ấy tìm nhà cô Quế Hương nào đó.
Cô gái hiểu chuyện, trách mẹ:
- Cô ấy lớn rồi mà mẹ cứ gọi là bé Tẹt. Thật ra trong nhà này có bé Tẹt thuở nhỏ nhưng cô tên là Thoa, chứ không phải Quế Hương mà anh đang tìm kiếm.
Chàng chán nản thất vọng:
- Cả hai tên bé Tẹt hay Thoa đều xa lạ qúa. Thôi, cám ơn bác và chị.
Hai mẹ con bà bán hàng kia đi khỏi chàng còn đứng ngẩn ngơ, tiếc công mình từ sáng đến giờ đi tìm qua mấy con hẻm.
Ngay lúc ấy cánh cổng nhà 95/3 mở toang, cô gái bê thùng rác ra để ngoài sân:
- Anh làm ơn đứng xích ra, chỗ này nhà em để?thùng rác.
Chàng quay lại nhìn cô gái và mừng rỡ kêu lên như sợ nàng biến mất, chìm khuất mất trong những con hẻm rắc rối này:
- Quế Hương, Quế Hương đây rồỉ.
Nàng ngỡ ngàng nhìn chàng:
- Ơ,?anh đi đâu đây, sao anh biết nhà em?
Chàng phàn nàn:
- Tìm con hẻm nhà em đã khó, tìm được Quế Hương còn khó hơn. Anh sẽ trả lời câu hỏi của em sau. Ðể anh hỏi em trước đã, tại sao đã tên bé Tẹt lại là Thoa mà không là Quế Hương? Vậy tên nào là tên thật của em?
- Dĩ nhiên là tên Quế Hương vì khi mang thai em, mẹ em ốm nghén thích ngửi mùi quế nên tên em mới lạc điệủ
Chàng ngơ ngác chẳng hiểu gì:
- Lạc điệu?
- Vâng, vì tên các anh chị của em đều bắt đầu bằng TH, thế nên bố mẹ đặt em tên Thoa để gọi ở nhà cho vần điệu với tên các anh chị. Còn tên bé Tẹt?
Chàng sốt ruột ngắt lời:
- Anh đã biết lai lịch tên béTẹt rồi. Bà bán bánh chưng, bánh dày cho em đã khai với anh lúc nãy.
Nàng hơi vênh mặt chắc là để khoe chiếc mũi cao cao:
- Dù mũi em cao dần theo thời gian khi em lớn lên như bây giờ nè, thế mà hàng xóm cứ quen miệng. Vâng, hàng xóm chỉ biết em với hai tên ấy thôi, tên Quế Hương trong khai sinh ít ai biết đến. Mà anh tìm em?làm gì?
Bây giờ chàng đâm ra lúng túng với tuí xách đựng dâu trên tay:
- À?anh?mới đi Ðà Lạt về có mua ít dâu tươi ngon mang? tặng em. Bởi thế anh mới xin Vân địa chỉ nhà em đến đâỷgấp kẻỏdâu héo mất.
Cô bé bắc kỳ mới 17 tuổi nhưng thừa hiểu ý đồ anh muốn đến làm quen vì hôm gặp anh ở nhà Vân anh luôn tìm cách chuyện trò với nàng, Quế Hương gỉa vờ ngây thơ và khách sáo:
- Anh làm em ngại qúa, chỉ vì mấy qủa dâu tây mà đường xa vất vả.
Nàng mời chàng vào nhà, bước qua cánh cổng có giàn hoa giấy đỏ, đi qua khoảng sân loáng thoáng những lá mít khô chắc từ nhà bên cạnh bay sang vì cây mít to cao ló đầu trên bức tường thấp giữa hai nhà.
Chàng và nàng nói chuyện, nghe chàng kể đã đi lộn vào hẻm nhà thờ, Quế Hương cười giải thích:
- Hẻm nhà thờ cũng đến hẻm chùa được mà anh, tại anh là khách lạ nên không biết đường đi.
Chàng vội nắm lấy cơ hội:
- Vậy hôm nào em rảnh đưa ?.anh đi thăm hết mấy con hẻm xóm em nhé, để lần sau nếu có đi lạc anh còn biết đến nhà em.
Nàng kể cho chàng nghe tên những con hẻm xóm mình. Hẻm ?cổng thành? vì đối diện với xưởng lục quân cơ khí. Hẻm ?Nhà Thờ? vì gần ngay nhà cha xứ và dẫn vào nhà thờ. Hẻm ?Xóm Chùả có lối vào cổng chùa, tuy trần tục vây quanh, trẻ con nghịch phá, người lớn thường cãi nhau ỏm tỏi, nhưng ngôi chùa nằm đầu con hẻm vẫn ngày ngày vọng câu kinh tiếng kệ.
Nếu đi về hướng khác thì lại có những con hẻm mang tên khác nhau cũng dẫn vào xóm, hẻm ?Mộng Thành? vì có quán cà phê Mộng Thành , hẻm ?Bún riêu ? vì hàng bún riêu ngon có tiếng của bà Tư ngự trị nơi đây v..v?. Nhưng dù đi hẻm nào, vào trong trận đồ bát quái ấy cũng vẫn có thể quẹo ngang quẹo dọc, đi tới đi lui, đến nơi mình muốn.
Chàng suýt xoa:
- Nghe em kể anh thấy thương ?.tất cả những con hẻm xóm em. Ước gì ngày nào anh cũng được đến?
Nàng hóm hỉnh:
- Ðến làm gì? chả lẽ ngày nào anh cũng ?.có dâu Ðà Lạt tặng em?.
*****************
Quế Hương là bạn học cùng lớp với Vân.
Hôm sinh nhật Vân, đám bạn Vân đã ngồi cùng bàn với đám bạn anh trai của Vân, cả bàn cùng nói chuyện vui như tết. Chàng ngồi đối diện Quế Hương, nói chuyện với Quế Hương nhiều nhất, khi ra về còn xin địa chỉ, nàng kiêu kiêu từ chối lý do là nhà em trong xóm có nhiều con hẻm anh không thể nào tìm ra đâu.
Thế mà hôm nay chàng đã tìm ra.
Chàng chăm chỉ đến nhà Quế Hương, chỉ vài tháng quen nhau tình cảm hai người đã trở nên thân mật, lúc rảnh rỗi nàng dẫn anh lang thang xuyên qua những con hẻm trong xóm. Vừa đi vừa nói chuyện và trìu mến kể về những người hàng xóm, cứ làm như anh muốn quen nàng thì phảỉquen tất cả hàng xóm của nàng.
Có hẻm dài quanh co, nhà nhô ra thụt vào, có hẻm nhỏ tối sâu hun hút ngại ngùng cả bước chân, có hẻm ngắn dẫn đến những lối rẽ nếu là người lạ sẽ phân vân chẳng biết lối nào đỉ
Hai người cùng ăn nhiều món qùa hàng rong trong xóm. Anh thân thiện giản dị cùng nàng ngồi hàng bún riêu bà Tư và khen là bún riêu ngon hơn nhiều nơi khác anh đã từng ăn. Con hẻm mang tên ?Bún Riêủ cũng không ngoa.
Nàng dẫn anh đi vòng quanh ngôi nhà thờ, chỉ cho chàng biết góc sân kia là nơi dựng hang đá mỗi mùa lễ Giáng Sinh. Thuở bé nàng đã say mê đứng ngoài hàng rào song sắt cổng nhà thờ nhìn ngắm hang đá ấy mà không biết chán.
Nàng dẫn anh vào thăm chùa lễ Phật và hái hoa Ngọc Lan trồng ngoài sân chùa khi ra về, hương Ngọc Lan thơm tho quấn quýt cả hai người.
Chàng đã quen thuộc nhiều con hẻm trong xóm, nhưng thân nhất vẫn là con hẻm xóm chùa nhà nàng, mỗi lần anh đến lũ trẻ con chơi đùa trên gò mả đá ong đầu hẻm cũng ríu rít chào anh, coi anh như một người thân của xóm.
Một hôm anh đến và hai người cùng đi lang thang trong xóm như mọi lần, nhưng lần đầu tiên anh hỏi nàng về quán cà phê ?Mộng Thành? Nàng ngạc nhiên:
- Hôm nay anh thích uống cà phê ở con hẻm xa lơ xa lắc ấy hả?
- Anh thích cái tên ?Mộng Thành? của nó. Có phải là những giấc mộng sẽ thành sự thật không em? Thí dụ như mộng thành.. đôi.
Nàng chanh chảnh:
- Nhưng .. ?Anh ơi nếu mộng không thành thì saỏ?
- Mặc cho người ta hát hò thế. Chúng mình sẽ khác.
Hai người vào quán cà phê hẻm ?Mộng Thành?. Anh buồn buồn báo tin:
- Anh sắp đi du học rồi. Ðây là kế hoạch của cha mẹ và của anh từ trước khi anh quen em. Anh du học tự túc ở Mỹ, bậc trên đại học?.
Chàng nắm lấy bàn tay nàng, tha thiết:
- Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ hôm chúng ta ăn sinh nhật nhà Vân. Sắp phải xa em anh buồn lắm, nhưng cả hai chúng ta còn qúa trẻ. Em chờ đợi anh nhé.
Nàng run run cảm xúc:
- Vâng em sẽ đợi anh. Chúc anh học hành thành đạt.
- Anh cũng chúc em sẽ thi đậu đại học ngành nghề mà em yêu thích. Chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.
Chàng đi xa, nàng bắt đầu mộng mơ nhớ nhớ thương thương nhưng vẫn không xao lãng chuyện học hành. Ðầu năm ấy nàng thi đậu vào đại học sư phạm.
Hai người vẫn thường xuyên liên lạc nhau qua thư từ và cả hai cùng hứa sẽ học hành thành đạt cho ngày tái ngộ tròn vẹn niềm vui.
***************
Còn vài tháng nữa chàng sẽ trở về và nàng sẽ tốt nghiệp cô giáo
Bỗng đâu một bà bạn của cha mẹ nàng hí hửng muốn giới thiệu nàng cho một chàng trai mà bà rất ưng ý. Bà suýt xoa nói với mẹ nàng:
- Tôi mà có con gái thì gả cho anh ta ngay, chẳng dại gì giới thiệu cho ai, đẹp trai học giỏi, gia thế giàu sang.
Mẹ nàng hoan hỉ thủ thỉ với nàng:
- Quế Hương đồng ý tìm hiểu đám này con nhé? Anh ta du học ở Mỹ và sẽ trở về nay mai.
Quế Hương kiêu hãnh khoe:
- Con cũng quen một anh đang du học ở Mỹ thua kém gì anh này đâu.
Mẹ nàng sa sầm nét mặt:
- Có phải là anh chàng từng đến nhà mình mấy lần không? Ðừng thả mồi bắt bóng, cờ đến tay thì phất, đám này bạn mẹ biết rõ gia cảnh, tính nết chàng trai. Con trông đợi gì lời hứa hẹn của một người mới quen và đã đi xa ?
Nàng biết nói sao cho mẹ hiểu, tình yêu ấy cho nàng một niềm tin anh sẽ không thể quên nàng, anh sẽ trở về. Quế Hương tìm cách hoãn binh :
- Mẹ thư thả vài tháng nữa để con ra trường xong hãy bàn đến chuyện ?ra mắt? người mà bạn mẹ mai mối.
Chàng đã trở về. Những con hẻm nhà nàng lại rộn rã bước chân chàng..
Cha mẹ Quế Hương thấy chàng đứng đắn đẹp trai có ăn học nên đã chấp nhận cho con gái và chàng tìm hiểu nhau thêm trước khi quyết định đi đến hôn nhân. Họ vẫn thầm tiếc rẻ khi phải từ chối lời mai mối của bà bạn dù chưa biết mặt muĩ anh chàng kia sa sao..
Thiệp cưới đã được phát đi quanh xóm, các nhà hàng xóm bây giờ mới biết con ?bé Tẹt? hay ?cô Thoả tên thật là Quế Hương.
Mẹ con bà bánh chưng dày giò bảo nhau:
_ Từ giờ trở đi mẹ mất mối bán bánh chưng, bánh dày giò cho bé Tẹt rồi.
- Ấy chết, mẹ đừng gọi ?Bé Tẹt? nữa. Từ giờ chúng ta gọi cô ấy là Quế Hương.
Nhận tấm thiệp mời đám cưới. Bà bạn của mẹ nàng đã phát hiện ra một điều kỳ lạ, bà sững sờ nói với mẹ Quế Hương:
- Trời ơị..chàng rể tương lai nhà chị chính là chàng trai mà tôi định giới thiệu đấy. Hoá ra chúng nó đã quen nhau trước.
Mẹ nàng cũng ngạc nhiên và vui mừng:
- Nó có khoe với tôi quen chàng đang du học ở Mỹ. Ai ngờ hai chàng chỉ là một.
- Nghĩa là duyên số nhà chị nhất định phải có chàng rể này rồi. Chúc mừng nhé.
Trong khi đó chàng và Quế Hương cũng phát hiện ra điều kỳ lạ này.
Nàng mở to mắt ngạc nhiên nghe chàng kể. Khi chàng sắp về nước, mẹ chàng đã báo trước là chàng sẽ đi xem mắt một cô gái xinh ngoan nào đó, chàng vâng dạ cho xong. Chỉ qua lời mai mối của bà bạn thân mà mẹ chàng đã thích mê, tin rằng cô gái ấy vừa xinh đẹp giỏi giang vừa con nhà nề nếp, là mẫu con dâu mẹ chàng mong muốn.
Nàng dí dỏm trêu chọc:
- May quá anh đã không đi xem mặt cô gái ấy mà?bỏ em.?
- Thì ra cô gái ấy là em. Anh đã chọn trước khi mẹ anh chọn. Chúng ta có duyên nợ với nhau sâu đậm qúa, đã yêu nhau lại được người quen biết cả đôi bên gia đình chúng ta nhiệt tình đòi mai mối .
Giọng chàng trở nên mơ màng:
- Anh đã đi tìm em trong những con hẻm?
- Em biết anh muốn nói gì rồi. Những con hẻm thật dễ thương, có anh và có em?
- Ðúng thế, và mai sau dù cuộc đời có trở ngại quanh co như những con hẻm rắc rối của xóm em thì chúng mình vẫn không bao giờ lạc mất nhau em nhé?.
( June, 09, 2019)
-----------------
Vì lý do kỹ thuật, xin tạm nghĩ 1 kỳ
Hồi trước trong xóm tui chỉ có duy nhất nhà ông Bảy Sơ nuôi cá Lia Thia để bán. Ðám con nít tụi tui thời bấy giờ ( Thập niên sáu mươi) rất khoái nuôi con này con nọ, trong đó có cá Lia Thia là khoái nuôi nhất.
.
Ông Bảy vốn là người làm nghề thợ Sơn, hàng ngày ông đi theo mấy người Cai vô làm những công trường xây dựng , ông thuộc hàng thợ giỏi nên lương của ông lút nào cũng cao hơn những người thợ khác, mấy người Cai, Thầu khoán rất kính nể ông vì ông làm việc có trách nhiệm và hoà nhã trong cách đối nhân xử thế hàng ngày, vậy mà ông không theo nghề đã nuôi sống ông bấy lâu, bữa nọ ông về nhà làm cái nghề mới mẻ vô cùng đó là nuôi cá Lia Lia để bán.
Sau cả năm ông sửa sang lại vườn tược, ông dành một khu đất nhỏ trong vườn làm nơi nuôi và ép cá Lia Thia.
Tui còn nhớ mùa Hè năm nọ khi được cho nghỉ ba tháng, thì đám nhóc tì tụi tui xúm lại bày đủ thứ trò chơi, trước đó tụi tui đã nghe phong phanh nhà ba thằng Tèo tức ông Bảy Sơ có nuôi cá Lia Thia , nên thằng Răng Lớn bạn tui nó rủ rê:
- Hôm nay tụi mình kéo vô nhà thằng Tèo coi cá Lia Thia đi, nghe nói ông Bảy nuôi đủ thứ hết , nào là cá Xiêm, cá Phướn, Cá Tàu, cá Bảy màu nữa, nếu ông Bảy bán rẻ rẻ thì tụi mình mua về chơi, chứ chú Ba Tàu bán Cá trước cổng trường mắc thấy mồ luôn.
Tui nghe nó nói vậy tui khoái chí lắm nên hưởng ứng liền:
- Ờ thì vô đó chơi , coi cá xong mình qua chùa Phổ Minh chơi ?Ðánh đáỏ cho mát mẻ
Mấy đứa bạn kia hình như cũng có cái máu tò mò, nghe nói vô nhà ông Bảy coi cá Lia Thia cũng khoái chí tử lắm, nhưng cái máu sợ ma nó lấn át cái tính tò mò nên thằng Cu Hoành bàn ra:
- Chèn ơi! Nhà ông Bảy xung quanh mồ mã không hà, nghe nói có nhiều người bị Ma nhát ban ngày luôn đó.
Thằng Cu bà Mười thì nghe tới cá Lia Thia là nó hí hửng, khi nghe thằng Cu Hoành nói vậy nó cự lại liền :
-Thôi mầy ơi, bá láp vừa thôi , nào giờ Ma cỏ nhát người vào lúc ban đêm thôi, chứ ban ngày mần gì có Ma cỏ gì đâu mà sợ, nếu mầy sợ thì ở nhà đi, còn tụi tao với đó coi cho đã .
Mấy thằng khác cũng hưởng ứng ý kiến của thằng Cu Bà Mười, vậy là cả đám tụi tui bắt đầu đi vô con hẻm ngoằn ngoèo để tiến về khu đất nhà ông Bảy Sơ, thằng Cu Hoành tưởng nó sẽ ở nhà , dè đâu nó cũng lót tót theo sau cho đủ bộ .
?
Qua khỏi khu chòm mã là tụi tui đã đặt chân lên đất vườn nhà Thằng Tèo rồi, cái hàng rào bằng cây Dâm bụt đã trổ bông thấy mê, cổng rào ông Bảy làm bằng cây tầm vông, nói là cửa rào tưởng đâu nó chắc chắn để ngăn ngừa trộm đạo, nhưng nếu quả tình ai muốn đột nhập vô nhà ông Bảy thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần đẩy nhẹ là cánh cửa rào thì nó mở ra toang hoác tức thì, (mà thật ra những năm đầu của thập niên sáu mươi, đất nước thật yên bình có nhà đi ngủ chẳng cần đóng cửa, vì chẳng có ai đi trộm cướp bao giờ, ai cũng chí thú làm ăn theo cái nghề của mình, dân tình sống lương thiện có trước có sau, đùm bọc tình nghĩa xóm làng thật lòng và không câu nệ điều gì. )
Vô sân nhà thằng Tèo tụi tui thật ngỡ ngàng, ông Bảy tạo quang cảnh khu vườn nhà ông như cảnh thần tiên nào đó mà tụi tui từng đọc qua trong cuốn truyện cổ tích, dọc lối đi vô nhà ông trồng những hàng bông sứ Thái Lan trong những cái chậu bằng sành ngó thật đẹp mắt, phía hông nhà ông Bảy cất một cái chái nơi ông để nhiều hồ kiếng nuôi cá Lia Thia , cá Bảy màu, kế bên mấy hồ kiếng là giàn kệ gỗ nơi ông trưng bày những cái hủ bằng thủy tinh, trong mỗi cái hủ là một con cá Xiêm to, loại cá này ông bán cho những người chơi đá cá, nghe đâu một con ông bán cả mấy đồng bạc nên tui hỏi thằng Tèo:
- Ê mầy Tèo, Tía mầy ổng bán mấy đồng một con trong hủ này phải hông mậy.
Tèo nói liền một khi :
- Ðúng rồi, nhưng khi mua tía tao ổng vớt trong hồ ra, chứ cá trong hủ để trưng bày thôi, mấy con đó hiếm lắm, từ màu sắc đến dáng điệu nó bơi lượn coi đã lắm.
Nghe thằng Tèo nói vậy tui hơi buồn trong bụng, vì tui lận lưng quần đúng một đồng rưỡi, vậy mà ông Bảy bán tới mấy đồng thì đến Tết ?Công gổ thì cái đám cây lố cố tụi tụi mới may ra mua được, tui bèn nói với cái giọng yếu xìu:
- Tao tưởng đâu chừng đồng rưỡi là mua được, ai dè ông Bảy bán cũng cao giá quá chừng, giá này cũng bằng giá chú Ba Tàu bán trước cổng trường của tụi mình đó.
Tui xin mở ngoặc chỗ này chút xíu, tui không dám nói thẳng thừng là ông Bảy bán mắc y như ông Ba Tàu, vì nói vậy tui sợ ông Bảy và thằng Tèo không vui rồi có thể họ sẽ không cho tụi tui ở lại coi cá thì buồn lắm.
Thằng Tèo nghe tui so sánh giá bán cá của Tía nó với chú Ba Tàu, tui nghĩ trong bụng chắc nó sẽ cự nự dữ lắm, ai dè nó cười hiền rồi giải thích cho tụi tui:
- Tụi bây hông phải dân sành về cá Lia Thia, thật ra coi hai con cá giống nhau nhưng cá Tía tao bán là cá được ép từ cá giống loại tốt, cá đá nhiều trận mà chẳng thua bao giờ, còn cá Chú Ba ổng bán là loại cá sa cạ nên giá chú Ba rẻ hơn tía tao là đúng rồi, không tin tụi bây coi nè .
Thằng Tèo đến bên hàng mấy hủ keo đựng cá , nó rút tấm giấy cứng ngăn giữa hai cái hủ keo để hai con cá cận nhau không Phùng mang trợn nó đá cái bóng với nhau, tui nghe mấy người nuôi cá nếu để hai con cá đá như vậy thì con cá sẽ bị xuống sức, do nó hay táp mỏ vô vách cái hủ keo hoài thì bị tà mỏ, do đó khi lâm chiến thiệt thụ thì thua cá đối phương là cái chắc, tấm giấy cứng vừa được thằng Tèo rút ra, hai con cá Xiêm bắt đầu giương kỳ và đổi màu xanh tím xem đẹp mắt vô cùng, hai cái vây phía dưới của con cá Xiêm đỏ rực , hai con lao vào nhau để cho đối thủ biết thế nào là lễ độ, nó uốn éo mình, rồi dùng đuôi quạt mạnh nước về đối thủ , coi được chừng vài giây thì Tèo đã dùng giấy chặn lại khiến hai con cá cũng cụt hứng vì trận đấu dừng lại đột ngột khi chưa phân thắng bại.
Chưa để cho tụi tui thắc mắc, thằng tèo chỉ tay về phía ông Bảy đang thả lăng quăng cho đám cá bảy màu ăn gần đó, nó nói nhỏ:
-Tía tao ông kỹ lắm, ổng không cho tự tiện rút giấy ra cho cá đá nhau, ổng biết là tao bị ?Xực ? liền.
Thì ra giàn cá trong hủ này ông Bảy quý như báu vật, ông chỉ biểu diễn khi có mối lái thân thiết mà thôi, được vài giây chiêm ngưỡng như tụi tui như vậy là quý lắm rồi.
Rồi chỗ nọ, Thằng Tèo dẫn tụi tui ra phía sau nhà, một cái ao nhỏ đầy rong rêu hiện ra, đàn cá Xiêm con bơi lội thoải mái trong làn nước mát lạnh , có nhiều con lội đến hòn giả Sơn trong hồ, nó rướn lên rỉa những sợi rêu li ti mọc trên tảng đá gần mặt hồ, ngắm nhìn đàn cá bơi lội tui cảm thấy thư thái trong lòng vô cùng, bổng tiếng ông Bảy vàng lên:
- Sao đây, nay mấy ?anh? mua cá gì, tui để vốn cho. Cá Xiêm lớn năm cắc một con, cá Phướn thì bốn cắc, vậy là rẻ lắm rồi đó.
Nghe ông Bảy nói vậy tui lật đật lên tiếng:
- Vậy ông Bảy bán cho con ba con cá Xiêm đi, con lấy cá trong keo phía chái nhà được không ?
Ông Bảy như đụng phải lửa, ông nói liền :
- Thằng Phương mầy giỡn chơi Hoài, mấy con đó ba đồng ông chưa bán nữa đó, thôi bây lấy cá trong ao đi, ông lựa con bự cho về mặc sức mà chơi, còn đứa nào mua nữa không để ông vớt luôn một thể.
Không đứa nào lên tiếng, vậy là có mình tui mua mà thôi, tui cảm thấy Không vui trong bụng vô cùng, vì nghĩ rằng đứa nào cũng mua một và con về chơi, có vậy mới có cơ hội chơi đá cá cùng nhau mới vui, đàng này có ba con cá của tui thôi thì chán chết, hỏi ra thì tụi nó thú thiệt không đứa nào có tiền để mua, vậy thì đành thôi chứ biết sao bây giờ .
?
Trưa nọ tui đang nằm tòn ten trên cái võng, tự nhiên có bàn tay ai đó vỗ vô lưng tui, chừng nghe tiếng thằng Thành nói thì tui hết mơ màng trong giấc ngủ trưa:
-Ê Phương! Tụi nó rủ xuống đám ruộng Năng gần cầu Ðen xúc cá Lia Thia về chơi kìa.
Tui ngồi dậy đưa tay che miệng ngáp, tui hỏi nó:
- Lấy cái gì để xúc cá, phải có đồ nghề gì mới bắt được.
Thành nói:
-Dễ ẹc hà Phương ơi! Lấy mấy cái rổ tre với mấy cái lon sữa bò đem theo là được rồi, còn không lấy bịch nylon đựng cá cũng được.
Tui nói:
- Rổ tre ở đâu ra, nhà tao có hai cái để má tao mần đồ ăn, lấy đi ngâm dưới sình khi về là có ?Bánh tét nhưn mâỷ ăn liền, tao không dám đâu.
Thành liền đáp:
- Mầy yên chí đi, tụi nó có rổ hết rồi, mầy đem theo lon sữa bò thôi, kệ đi cho vui với tụi tao đi mầy.
Thú thiệt nghe Thành rủ đi xúc cá Lia Thia thì tui mê lắm, nhưng tui có phần e ngại vì trước đây trong xóm mấy người lớn tuổi hay kể khu cầu Ðen có Ma Da kéo cẳng, rồi nước trong mấy ruộng Năng rất hôi thúi ngâm mình dưới đó về nhà tắm cả buổi chưa hết mùi sình bùn, ông già tía tui biết được sẽ ?Cạo đầu khổ tức thì, sau một hồi suy nghĩ thiệt hơn, tui làm liều một phen vì không đành để bạn bè đi mà không có mình, dầu sao tui cũng là đứa hay bày đầu các cuộc chơi, giờ bỏ tụi nó ku ki sao đành, tui nói với thằng Thành:
- Mầy ra ngoài đường lộ trước đi, tao sẽ ra sau, đi cả đám má tao thấy bả hỏi han phiền lắm.
?
Trưa mùa Hè nắng chói chan, hơi nóng phía trên phà xuống, hơi nước dưới ruộng Năng bốc lên, mùi hôi của sình lâu ngày nay có dịp lan tỏa trong không khí làm cho đám nhóc tụi tui hứng trọn.
Cả đám nhào xuống ruộng Năng, mặt nước trên ruộng đến đầu gối, đi chuyển đến đâu thì mùi sình bay lên đến đó, nước dưới ruộng Năng có phèn nên trong veo như mắt mèo, nó cũng là điều thuận lợi cho tụi tui đi xúc cá, cả đám trải ra hình vòng tròn như để bao vây đám cá, từng cái rổ xúc lên ban đầu chỉ gặp toàn là cá bảy trầu, họa hoằn lắm dính được một vài con cá Phướn con nhỏ xíu, nước dưới ruộng Năng bắt đầu đen thui do bùn sình bị khuấy động, cả tiếng đồng hồ quần thảo với đám ruộng Năng tưởng đâu ra về trắng tay, nhưng Trời Phật còn thương tình tụi tui cũng xúc được cả chục con cá Xiêm đẹp tuyệt trần.
Cá Xiêm xúc được đem về chia đều cho mọi thành viên hôm đó đã tham gia, tui cũng được chia một con Xiêm đẹp nhưng tui không lấy, tui nhường lại cho thằng Răng bạn tui, Răng nói:
-Vậy thời tao lấy con cá Xiêm này cho thằng Răng nhỏ em tao, nó cũng mê cá Lia Thia lắm.
?
Hai con cá Xiêm của Tui và của thằng Răng đang tỉ thí trong cái ?Diệm? tráng men màu da bò, dưới làn nước trong veo hai con quần thảo nhau hồi lâu , điều bất ngờ con cá Xiêm tui mua của ông Bảy lại thua con cá Xiêm của thằng Răng mà tụi tui xúc được hôm nọ, đứa nào cũng trầm trồng khen con cá thằng Răng quá mức, có thằng còn ghẹo tui:
- Con cá năm cắc mà đi thua con cá Cầu đen, quê xệ quá Phương ơi!
Phải công nhận bữa đó tui quê thiệt, vì con cá được ép ra từ nhà ông Bảy thì không thể là con cá tầm thường, vậy mà lại thua con cá hoang dã ngoài ruộng đồng hỏi ai không tức, đã quê vậy mà tui còn phải chung cho thằng Răng cây cà REM đậu xanh do chú Hai đi bán mỗi ngày ngang nơi đây.
Về nhà đêm đó tui nhìn lại ba con cá Xiêm của mình, từ lúc thua trận hồi sáng khiến tui mất niềm tin về đám cá Lia Thia này, nản chí tui chui vô mùng với giấc ngủ chập chờn vì mình là tên bại tướng không bằng .
Mới tờ mờ sáng tui đã nghe tiếng thằng Răng là làng:
- Con cá Xiêm của con đâu rồi má, má có thấy đâu không.
Bác Tư má thằng Răng nói:
- Cá kiết của bây nuôi má có biết đâu mà rờ, bây coi chừng thằn lằn nó câu đó, hồi hôm có đậy lại không.
Bác Tư lần mò đến bên cái bàn nơi mấy hủ cá Xiêm của thằng Răng nuôi, nhiều giọt nước còn đọng lại trên mặt bàn gần cái hủ keo đựng con cá bị mất.
Bác Tư vỗ bàn nghe cái chát, bác nói:
- Ðích thị là thằn lằn nó câu rồi bây ơi, mơi mốt nhớ đậy đệm cẩn thận, mấy con thằn lằn nó khôn dàn trời mây luôn đó.
Mất con cá chiến của mình, vì nó mới lập chiến công sáng nay, vậy mà giờ đây nó đã nằm trong bụng thằn lằn rồi, thằng Răng lẫm bẫm nói:
- Ðám thằn lằn quỷ này tụi bây sẽ biết tay tao.
Kể từ hôm đó, đám gà nòi của Bác Tư có thêm nguồn thức ăn dồi dào nhiều chất đạm bổ dưỡng, thằng Răng lên chiến dịch tiêu diệt đám thằn lằn trong nhà để trả thù cho con cá Xiêm yêu quý mà chết yểu của nó.
?
Thời gian như ?bóng Câu cửa sổ? đúng y như câu thơ của thi sỹ nào đó đã nêu, mấy chục năm sau mỗi khi có dịp gặp lại nhau tụi tui ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu thật vui, rồi thì cuộc sống vô thường cũng điểm danh từng người, thằng Răng bạn tui nó về thăm ông bà trong cơn bạo bệnh, đến viếng tang thăm nó, tui dự định mua một con cá Xiêm, bỏ trong cái hủ đem lại để trên bàn thờ cho nó xem, nhưng tui không dám thực hiện, bởi còn nội ngoại nó hai bên nếu tui làm vậy đôi lúc gây khó chịu cho gia đình vì họ đâu có hiểu chuyện ngày xưa của đám con nít tụi tui, thôi Răng ơi! sau này tới phiên tao về dưới gặp mầy, tao sẽ ráng mang theo bịch cá Xiêm có vài con trong đó để anh em mình tiếp tục chơi trò đá cá Lia Thia nghe Răng .
Một ngày nhớ đến bạn tui
Thứ Bảy 20.7.2022- 18:31
Những gì thánh thiện bao la tốt đẹp nhất đều tượng trưng cho tấm lòng người mẹ.
Nói đến Mẹ chúng ta nghĩ ngay đến sự hy sinh tận tuỵ bất khả so sánh.
Tôi kể về Mẹ của tôi , những câu chuyện góp nhặt từ ký ức muộn màng nầy dù nội dung có khác nhưng đều thấp thoáng bóng dáng Tất Cả Các Bà Mẹ của chúng ta , tôi chắc chắn thế .
Hạnh phúc thay cho những ai còn Mẹ để yêu thương và được yêu thương .
Nén hương lòng cho những người con mất Mẹ .
Mất theo nghĩa không tồn tại trên thế gian nhưng Sống mãi trong tim chúng ta.
Chúng tôi sáu chị em tất cả .
Nhưng lúc ba tôi gặp nạn vắng nhà thì chỉ mới có năm chị em. Mấy năm sau ba về sum họp gia đình thì cô em út mới ra đời nên muộn mất bảy năm.
Mất đi trụ cột gia đình , má thay thế ba cùng ông bà ngoại nuôi đàn con thơ dại . Chị hai tuy chỉ 10 tuổi vì là chị lớn nên đã biết gánh vác đỡ đần má lo việc nhà. Má là con một nên ông bà ngoại dồn hết tình yêu thương cho vợ chồng con gái và đàn cháu.
Bà nội chúng tôi mất khi má tôi về làm dâu được 1 hoặc 2 năm, do lính Lê Dương (Légion étrangere, tức lính đánh thuê) gồm chỉ huy người Pháp và lính Cam Bốt đi càn quét cả làng. Hôm ấy đàn ông, thanh niên, phụ nữ , trẻ con? đều chạy ra đồng lánh nạn, chỉ đàn bà lớn tuổi ở lại trông nhà. Tưởng rằng đàn bà thì sẽ được thoát nạn, nào ngờ chúng bắn giết tất cả những ai mà chúng bắt gặp trong làng. Nên hàng năm đến ngày ấy, cả làng nhà nhà đều làm giỗ , gọi là giỗ hội.
Năm sau chị hai ra đời. Ðược vài tháng thì ông nội bị Việt Minh bắt treo cổ xử tử với lý do là địa chủ dám cãi lời lén chở lúa ra tỉnh bán cho dân mà không đợi họ cho phép.
Vì thế chị em chúng tôi chỉ được biết và nuôi dưỡng bởi ông bà ngoại. Nên với tôi, khái niệm về một gia đình hạnh phúc, mặc nhiên bao gồm ông bà ngoại, ba má, chị em là điều tất yếu.
Tôi khó mà hình dung một gia đình đầy đủ lại thiếu ông bà ngoại.
Thật vậy, đến đời các cháu con của chị tôi, lúc chúng còn nhỏ, thời sau năm 75, anh chị chưa có điều kiện ra riêng, các cháu được má tôi chăm sóc nên chúng cũng thấy việc có ông bà ngoại hiện diện trong cuộc đời là điều miễn luận bàn.
Có lần thấy một bé khoảng 6 tuổi cầm tập vé số đi bán, thằng bé con của chị tôi cũng chừng tuổi ấy quan sát hồi lâu, ngây thơ hỏi bà ngoại, tức má tôi :
?Ba mẹ nó đâu mà nó phải đi bán vé số cực khổ vậy hở ngoại ? Chắc nó mồ côi ba mẹ tội nghiệp quá. Vậy còn bà ngoại nó đâu hở ngoại ?
Trong ý nghĩ của chị em tôi và thế hệ đời sau, một gia đình phải bao gồm ông bà ngoại (hoặc ông bà nội), ba mẹ và các con thì mới gọi là một gia đình hạnh phúc và đầy đủ.
Giờ đây hơn nửa thế kỷ trôi qua, mà ký ức tôi vẫn còn khắc sâu hình ảnh huyền diệu, cảm xúc nồng ấm về má dù lúc ấy tôi chỉ là cô bé 4 hay 5 tuổi. Tôi không đủ chữ để diễn tả, để truyền đạt cho hết tâm tình của mình. Chỉ có thể nói trong cái đêm hè xa xưa ấy, má tôi thật sự là một bà tiên hiện ra mang niềm vui cho chúng tôi.
Tuy ba vắng nhà nhưng bù lại chúng tôi được sự chăm sóc chu đáo của ông bà ngoại và má nên vẫn vô tư vui chơi như bao đứa trẻ trong một gia đình tiêu biểu khác.
Ðó là lần má tôi đi xa, đại diện đằng trai, quyền huynh thế phụ để cưới vợ cho chú tôi ở tỉnh khác.?Ông bà nội đã mất, ba tôi là anh trai trưởng? Má đi hơi lâu, chị em tôi chiều nào cũng trông ngóng chuyến xe đò về ngang, xem có ngừng trước cổng, bóng dáng thân yêu của má từ trên xe bước xuống cho chúng tôi chạy ùa ra đón, nhưng chờ hoài mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy má về. Chị em tôi nhớ má ray rức. Sao hồi nhỏ, mình thấy thời gian trôi lâu quá.
Buổi sáng còn ngáy ngủ nằm trên giường, bỗng nghe tiếng ông bà ngoại và má nói chuyện râm ran. A má đã về rồi, mấy chị em lay nhau tốc mùng chạy ra mừng má. Má ôm từng đứa hôn lên hai gò má, tôi cúi mặt để che giấu niềm vui và cảm xúc. Lúc ấy mới thấy trên mỗi cườm tay lấp lánh một chiếc vòng bằng nhựa mềm, chiếc màu hồng ngọc, chiếc màu xanh ngọc lục bảo. Bên trong chiếc vòng chứa thuỷ ngân pha lẫn những hạt kim tuyến nhũ vàng lấp lánh. Khi lắc nhẹ bàn tay thì dòng thuỷ ngân bên trong chiếc vòng lung linh lay động.
Các chị em, người nào cũng có hai chiếc ở hai cườm tay. Mỗi chiếc mỗi màu : vàng, tím, xanh, cam, lục, đỏ?
Tôi say mê nhìn chiếc vòng thuỷ ngân có chứa kim tuyến màu tươi thắm chuyển động theo nhịp lắc của bàn tay, rồi so sánh xem chiếc vòng của ai đẹp nhất.
Ủa ? Chiếc vòng từ đâu ra vậy nhỉ ? Nhìn ngắm đã đời , giờ mới thắc mắc nó từ đâu ra .
Ngoại nói :
?- Tối qua có bà tiên hiện ra mang quà cho mấy đứa đó, vì ở nhà ngoan nên được thưởng.
?- A, bà tiên cho quà chúng con hả ngoại ? Thoạt đầu tôi tưởng thật.
Ngoại cười chỉ qua má :
?- Bà tiên đây nè.
Thảo nào đêm qua mơ màng trong giấc điệp, tôi cảm nhận hơi ấm mùi hương quen thuộc. Cố mở mắt, qua ánh sáng mờ ảo chiếu ra từ chiếc đèn dầu trứng vịt, thoáng thấy có người đang nắm bàn tay tôi thật nhẹ nhàng, tôi chỉ kịp ghi nhận cảnh ấy trong tích tắc, rồi hai mắt nhíp lại tôi chìm ngay vào giấc ngủ mà không biết đó là ai.
Thật mầu nhiệm. Buổi chiều chúng tôi vẫn còn dõi mắt ra đường trông ngóng xe đò về mà má biệt tăm. Ngủ một giấc sáng ra, má ngồi đó, ánh mắt yêu thương âu yếm nhìn vẻ sung sướng của các con với chiếc vòng kim tuyến màu sắc rực rỡ ở cườm tay, lòng mẹ cũng dạt dào niềm hạnh phúc. Má có khác gì bà tiên ban phép lạ cho chúng tôi đâu.
Chúng tôi được nuôi lớn không phải chỉ bằng cơm ăn áo mặc mà còn bằng những câu ca dao điệu hò ru vè, những truyện cổ tích Nàng Út Rẫy Dưa, Tấm Cám, An Tiêm tích bánh dày bánh chưng?của bà ngoại, của má mỗi đêm vừa ru ngủ vừa quạt cho các cháu, dù đã nghe hàng trăm lần thuộc lòng chúng tôi vẫn say mê không biết chán.
Lớn lên một chút thì những truyện thiếu nhi, truyện lịch sử bằng tranh Bạch Tuyết Bảy Chú Lùn, Nàng Tiên Cá, Cô Bé Bán Diêm?mà chị hai nhịn ăn quà học mua về cho các em háo hức ở nhà chờ vào những ngày phát hành sách, chuyền tay nhau đọc say mê thích thú.
Một thế giới của hồn nhiên , thánh thiện, an bình.
Những câu chuyện thần thoại ấy ăn sâu vào trí óc trẻ thơ nên tôi tin có ông bụt, bà tiên luôn theo phù hộ giúp đỡ người hiền lương.
* Vì vậy, đến từng nầy tuổi tôi vẫn còn tin vào phép lạ?tất nhiên ông bụt không có chòm râu bạc phất phơ cầm chiếc đũa thần, bà tiên không mặc chiếc áo trắng tha thướt hiền từ với bình nước cam lộ. Mà ông bụt bà tiên xuất hiện dưới nhân dáng là ông bà ngoại, là ba má của chúng tôi.
Khi hoạn nạn cần được cứu giúp thì các người ở đó , bảo bọc chở che, bằng sức mạnh tinh thần, bằng tình yêu thương vô biên vô hạn.
Má tôi có thời gian làm cô giáo dạy tiểu học ở Tà Kiết.
Tôi bắt đầu vào học lớp 5 tức lớp 1 bây giờ, những buổi trưa trời nắng gắt ông ngoại đạp xe đến trường đón. Ðám bạn khều móc kêu vói theo:
?- Con nhỏ nầy sướng quá, đi học có ngoại đón rước.
Một bửa tôi bị trận mưa lớn nên ngã bịnh, lâu ngày biến chứng qua thương hàn trầm trọng, má xin nghỉ dạy lo săn sóc tôi 24/24. Các bác sĩ ở Rạch Giá ngã nón chào thua, kêu gia đình chuẩn bị tâm lý tiễn tôi sang thế giới khác. Má mang tôi về cho uống thuốc bắc, bịnh vẫn không thuyên giảm. Cùng đường má đem tôi đến ở hẳn trong chùa Ông Ðịa, do ông chú sáu Mậu chăm quản ở Cầu Ván để tiện việc hốt sắc thuốc nam, và ông Sáu theo dõi mỗi ngày.
Tôi nhớ những đêm trường vắng lặng, nằm trên bộ phản trong căn lán bên chái ngôi chùa mà ông Sáu cất để dành cho những ai đến xin chửa bịnh tá túc. Gió bên hè rung cành dừa ngọn chuối lao xao, xa xa tiếng chó tru nghe rờn rợn. Trong ánh đèn dầu hiu hắt, hình dáng má cặm cụi vừa dùng chiếc khăn nhúng nước lạnh xoa lên mặt, lên thân mình nóng sốt rảy tôi nằm rên khe khẽ bởi đau nhức hành hạ, vừa thầm thì những lời yêu thương năn nỉ giọng nghẹn ngào, vì tôi ngán uống những ngụm thuốc đắng ngắt triền miên ngày qua ngày :
?Má biết thuốc đắng khó uống nhưng con thương má thì ráng lên để mau khoẻ mạnh về nhà với ông bà ngoại, với mấy chị mấy em. Ðể mai mốt ba về còn gặp con. Ðừng bỏ mọi người, con có mệnh hệ gì là má không sống nổi..
Nghe nói vậy, tôi sợ điếng nín khóc, bưng chén thuốc đắng uống ực cái hết trơn. Từ đó, cứ má đưa chén thuốc nào là tôi nhắm mắt nhắm mủi cố nuốt sạch, vì sợ má ?không sống nổỉ trên đời với chị em tôi.
Nhờ vào những cây lá mọc dại trong dân gian phơi khô, và nhờ vào sức mạnh câu má năn nỉ, thế mà tôi bình phục thần kỳ.
Khỏi bệnh tôi rụng gần hết cả tóc. Cơ thể thiếu dinh dưỡng nên đòi được bù đắp. Tôi chỉ thèm cơm. Mà thời ấy cũng đâu có nhiều loại bánh trái thức ăn tràn lan như bây giờ. Lớn lên, thỉnh thoảng ngoại, má thường hay nhắc giai đoạn tham ăn của tôi vừa cười âu yếm:
?Sau khi hết bịnh, con Thuý Hà?
*Tôi còn có tên gọi khác Thuý Hà, bởi ba má đặt tên khai sanh là Thanh Hà thì mới hay trong dòng họ có ông cóc bà cóc ? tức ba hay má của bà cô của bà ngoạỉ tên Thanh nên phải sửa chữ lót tôi ra Thuý, ông bà ngoại vẫn quen gọi tôi là Thuý Hà cho đến cuối đời của hai người.
Trong nhà chỉ có mỗi tôi là rắc rối. Từ nhỏ đã có hai tên lót, đến khi lấy chồng lại đổi họ lần nữa.
Nhưng bác Bách đồng nghiệp của ba lấy tử vi cho chị em tôi lúc còn nhỏ, có tiên đoán tôi cần đổi họ tên thì cuộc đời sẽ được bình an thanh nhàn.
Bác nói cũng đúng nhỉ. Mà lúc ấy có ai nghĩ sao mà phải đổi họ đâu.
Ngoại cười âu yếm nói:
?Con Thuý Hà trưa nào đi học về, sau khi chào ông bà ngoại, ba má xong là chạy lại mở nắp nồi cơm ra xem. Hể thấy cơm còn nhiều thì thôi, còn thấy ít là nước mắt chảy ràn rụa, cứ đưa tay áo lên chùi lia lịa. Vì nồi cơm to nấu cho cả nhà nên nhìn thấy còn ít chứ có ăn hết đâu, chỉ là đói con mắt thôi. Mà Thuý Hà cũng chỉ cần có cơm với ít thịt hoặc cá chớ không cần thức ăn. Nhìn cách ăn ngon lành mà thấy thương. Biết ý nên ngoại phải luôn nấu thêm cơm cho dư ra.
Tôi cười tủm tỉm,?khoái chí? khi nghẻkể xấủmình. Quả là xấu tính thật. Chắc nhờ ăn nhiều cơm lúc ấy mà khi thành thiếu nữ tôi nhổ giò cao hơn các cô gái ở thế hệ tôi đó chăng ?
Ở từng giai đoạn cuộc đời, má luôn hiện diện, đồng hành cùng chị em chúng tôi.
Nâng dậy khi vấp ngã. An ủi khi thất vọng. Lá chắn để chở che. Hứng lằn tên mũi đạn để bảo vệ. Tri âm tri kỷ để san sẻ nỗi lòng.
Má không chỉ là đấng sanh thành, mà còn là người bạn tâm tình tin cậy nhất cho chúng tôi kể lể chuyện vui buồn yêu đương, chuyện thành công thất bại cuộc đời.
Nếu ví gia đình như con tàu đôi lúc ngất ngư bầm dập theo triều sóng giông bão cuộc đời thì má luôn là người đứng mũi chịu sào hứng chịu đắng cay khổ nạn để con cháu được bình yên.
Hể bất cứ khi nào chị em tôi cần, má luôn bên cạnh như tấm phao cứu sinh. Ðến đời con của các chị, má cũng theo gương ông bà ngoại, là chỗ dựa vững chắc, chăm sóc, khuyên răn, dạy dỗ? không thiên vị bỏ sót cháu nào.
Hai chị gái và hai em gái tôi may mắn luôn cận kề ba má cho đến ngày các người rời bỏ cõi trần gian tạm bợ. Chỉ có cậu em trai và tôi là lưu lạc trời xa.
Những ngày chuẩn bị Chồng gần không lấy, lại lấy chồng xa. Lỡ mai Cha yếu Mẹ già. Chén cơm đôi đũa biết nhờ cậy ai. Tôi vừa vui vừa ngậm ngùi khi nghe Má nói :
?Thế là giấc mộng được sống ở quốc gia mà con ao ước từ nhỏ đã thành hiện thực. Má mãn nguyện với chị em con rồi.
Lòng Mẹ bao la như đại dương
Ngan ngát như lúa thơm ruộng đồng
Hiền hoà như giòng sông tĩnh lặng
Ngọt ngào như khoai sắn rẫy nương
Chúng mình dù mười hay đã năm mươi
Dù anh, chị, em nay đã vào đời
Công hầu khanh tướng vẫn cần có Mẹ
Mẹ là sông, là đất, là vườn rau tươỉ ( TH )
Ðây chỉ là một góc nhỏ của bức tranh về Má của tôi. Còn hàng trăm, hàng ngàn mẫu chuyện về sự hy sinh của Má đối với đàn con mà tôi chưa nói hết, hay không đủ ngôn từ để lột tả cho chính xác.
Má, bà tiên dịu hiền của con ơi !
Nếu có lai sinh, tôi ước nguyện được đầu thai vào đúng gia đình hiện kiếp. Ðược là cháu của đúng ông bà ngoại, là con của đúng ba má, là chị, em của đúng các chị em tôi đời này.
La Chaux-de-Fonds
****
Vì lý do kỹ thuật, xin tạm nghĩ 1 kỳ
****
Mỹ và Canada có nhiều ngày Lễ giống nhau, nào là Christmas, New Year, Halloween, Mothers Day, Fathers Daỷnhưng cũng có hai ngày Lễ không trùng ngày. Ðó là ngày Quốc Khánh , Canada Day hay còn gọi là Quốc Khánh vào ngày July 1st hàng năm, trong khi Independent Day của Mỹ là July 4th, cũng không cách xa là bao, chẳng lẽ Mỹ và Canada là ... anh em từ kiếp trước ?
Mùa Thanksgiving của Canada vào ngày thứ Hai tuần thứ hai của Tháng Mười hàng năm, trong không khí mùa Thu hiu hiu lạnh, cả đất trời là một màu vàng của lá Thu và màu cam của những trái pumpkins chuẩn bị thu hoạch cho Halloween.
Còn mùa Thanksgiving bên xứ Mỹ láng giềng vào ngày Thứ Năm của tuần thứ tư của Tháng Mười Một hàng năm, rộn ràng theo sau đó là ngày Black Friday, nối tiếp cho những ngày lễ lạc cho mùa Giáng Sinh và Năm Mới .
Tuy nhiên, ý nghĩa và nguồn gốc Thanksgiving của hai đất nước Bắc Mỹ này khá giống nhau, cũng như cách thức ăn mừng truyền thống với con Gà Tây, tạ ơn mùa màng tươi tốt. Hàng năm, tới mùa Thanksgiving, chúng ta, những người Việt tha phương, cũng đều có những tâm tình tạ ơn giống nhau. Cám ơn xứ sở mới đã giang rộng vòng tay đón chào chúng ta. Cám ơn những người xung quanh, cám ơn gia đình, bè bạn khắp nơi.
Với tôi năm nay, xin được có vài lời tri ân đặc biệt đến thành tựu rực rỡ của nền khoa học công nghệ hiện đại, đã cống hiến cho cuộc sống nhân loại biết bao điều mới mẻ, thuận lợi, vô cùng hữu ích.
Với Facebook, mạng xã hội toàn cầu đã nối kết mọi người rất mau chóng, diệu kỳ. Bạn bè cũ, hàng xóm xưa, ân nhân thất lạc, ?người dưng khác họ mà thương? thuở ấy, ?người thoáng qua đời nhaủ? được tìm thấy nhau, cứ ngỡ như giấc mơ, vì đã từng nghĩ rằng một đi không trở lại, khó mà có ngày tái ngộ, dù là bằng phone, emails hay facebook.
Người ta trao đổi thông tin, chia sẻ tin tức nóng hổi ?chỉ trong vòng một nốt nhạc?. Nhiều sự thật được phơi bày mà những chính quyền độc tài (trong đó có Việt Nam) rất đau đầu, khổ sở tìm cách đối phó.
Mạng Googles thì khói nói rồi he! Ðó là cuốn từ điển bách khoa bao la cho nhiều người. Dù là mấy bà nội trợ, ngồi ở nhà cũng có thể tìm đọc về mọi thứ trên cõi đời này. Từ những kiến thức lớn lao thuộc lĩnh vực văn hoá, chính trị, lịch sử, địa lý, xã hội, sức khoẻ, cho đến những mẹo vặt linh tinh trong nhà ngoài phố, kể sao cho hết!
Tôi vốn là ?tiểu thư con nhà nghèỏ. Gia đình tôi thuộc loại thường thường bậc trung, nhưng được cáỉ đông con, tôi lại thuộc nhóm út ít, nên mọi việc trong nhà đều có các anh chị lớn đảm đương. Từ bé cho đến lúc học xong cấp ba, rồi ra trường đi dạy học, hầu như tôi chỉ biết học và chơi, không phải động tay động chân vào các việc nhà. Vì vậy, chuyện bếp núc may vá đối với tôi là chuyện... xa vời, chỉ là con số không. Thực ra, cũng có đôi lần tôi được giao việc canh bếp củi nấu nồi cơm, nhưng hình như ?chẳng nên cơm cháo gì?. Một thời gian sau, nhà có nồi cơm điện thì thỉnh thoảng tôi mới được giao lại nhiệm vụ? cắm nồi cơm.
Ðến khi vượt biên qua trại tỵ nạn Thailand, tôi lại may mắn (hay xui xẻo không biết nữa!) ở chung một nhóm 4 cô gái, trong đó có 2 cô thích nấu ăn, giành luôn phần cơm nước để cho tôi thoải mái đi làm thiện nguyện. Suốt bốn năm ở trại, tôi chưa hề biết khúc củi nồi cơm ra sao, chưa hề cắt thịt, mổ cá như thế nào, cùng lắm tôi chỉ được phụ hợ việc lặt rau, rửa chén, vì mấy lần phụ bếp tôi không làm rơi rớt món này thì cũng làm đổ bể thứ kia, nên tôi bị ... cấm vào bếp!
Bởi vậy khi qua Canada định cư rồi chuẩn bị lấy chồng, bà chị Cả bên Mỹ viết ngay cho tôi một thực đơn 7 ngày trong tuần, hướng dẫn tôi nấu những món ăn đơn giản, như kho thịt, chiên trứng, luộc rau, nấu canh. Ngày cưới tôi, nhóm bạn thân bên Việt Nam cũng vội vàng gửi tặng món quà ?đầy ý nghĩả, là hai cuốn sách dạy nấu ăn của tác giả Triệu Thị Chơi (chúng bạn rành tôi quá mà!). Tôi mừng húm mở sách ra bắt đầu áp dụng, nhưng chẳng có các món cơm canh thông thường mà toàn là những món nem công chả phượng, bánh trái dành cho tiệc tùng. Còn những món cuối tuần như cà ri, bò kho thì cách trình bày công thức sơ sài, khó hiểu, chưa kể nguyên vật liệu không phù hợp hoặc khó kiếm tìm nơi hải ngoại, nên tôi đành xếp hai cuốn sách đó vào tủ để ngắm chơi.
Thế nên tôi bắt đầu học hỏi từ thực tế, từ những lần đến nhà bạn bè, người quen xung quanh, thấy món nào ngon là hỏi ngay bí kíp rồi ghi chép vào cuốn sổ tay, dần dần cũng đầy những món cần thiết. Tôi đã có những ngày cuối tuần cặm cụi làm bánh bao cho chồng con mang đi làm, đi học. Những ngày tuyết đổ tôi nổi hứng ?làm siêng? nướng bánh đậu xanh để uống trà, làm món lẩu Thái ăn cho ấm bụng và những bữa cơm gia đình cũng khá đầy đủ các món căn bản của ba miền, canh rau, đồ mặn, đồ xàỏ
Nhưng chỉ đến khi có kênh Youtube thì khả năng nấu nướng của tôi đã bắt đầu có tiến bộ vượt trội. Chỉ cần ?nhấp con chuột? là có biết bao công thức các món, được tận mắt trông thấy phần hướng dẫn thực hành, rồi áp dụng làm theo là có ngay thành phẩm. Lần đầu chưa vừa ý, thì vài lần sau sẽ gần ?như ý?. Chồng con tôi cũng quen dần với những lần ?bị? bất ngờ khi bữa cơm chiều xuất hiện các món ?mới và lạ? trên bàn ăn: Cơm Gà Hải Nam, Bún Hến, Bánh Bột Lọc, Mì Xào Lobsters, Bánh Tôm Tây Hồ, Bún Chả Obama (không phải chả làm từ? thịt ông Obama, mà là bún chả cựu Tổng Thống Mỹ đã ăn khi thăm Việt Nam). Ðến mùa Thanksgiving hay Giáng Sinh, tôi cũng ngang nhiên rộn ràng làm món Roasted Turkey đúng kiểu truyền thống với đầy đủ stuffing, mashed potato, salad, cranberry sauce như mọi người bản xứ. Và chẳng nhớ đã từ bao lâu, hai cuốn sách của bà Triệu Chơi đã bị lãng quên trên tủ sách trong phòng, giờ chỉ còn là kỷ niệm của mấy đứa bạn vàng ngày xưa biết rõ khả năng... nữ công gia chánh của tôi.
Dĩ nhiên, với một người vụng về, không có khiếu nấu ăn, thì dù có cây đũa thần hay đôi hia bảy dặm như trong truyện thần thoại cổ tích, tôi cũng không thể biến hoá trở thành một đầu bếp nhà nghề, đảm đang. (Những người có năng khiếu bẩm sinh thì chỉ cần phẩy tay là có ngay dĩa gỏi đẹp mắt, nồi soup thơm lừng đúng khẩu vị, hay chén nước mắm pha không chê vào đâu được). Nhưng ít ra, tôi cũng có thể tự hào, (với sự trợ giúp của Youtube), là tôi không ?ngán? nấu bất cứ món gì khi chồng con yêu cầu. Có thể là chưa được xuất sắc, chưa được gọi là ?tuyệt vờỉ nhưng bảo đảm rất ?chất lượng? và so với thời ? tôi, chính tôi ngày xưa đó? khi còn trẻ và chưa có Youtube thì đã khá hơn rất nhiều. Thậm chí mới đây chồng tôi còn tuyên bố, kể từ khi tôi biết nấu Phở và Bún Bò Huế, thì anh ấy không cần ra nhà hàng ăn hai món này nữa.
Như thế cũng đủ để Tạ Ơn chưa quý vị?!
KIM LOAN
ÐỈ XEM BÓI
Nàng là nhỏ bạn thân cùng xóm cùng lớp với tôi, rất thích đi coi bói, hễ nghe ?danh? của ông bà thầy bói nào là nàng tìm đến, nhất là từ khi nàng biết yêu. Tôi là người luôn được (bị) nàng rủ đi theo dù tôi đã cố từ chối, nhưng nàng năn nỉ quá, vả lại, mỗi khi xong việc, nàng dẫn tôi đi ăn gỏi đu đủ khô bò và uống nước mía, nên tôi đành? nhận lời.
Lần ấy, nàng thất tình, ủ rũ như gà mắc mưa, tôi cản cỡ nào nàng cũng nhất quyết đi gặp thầy bói, để hỏi ?tại sao tình tan vỡ?, và ?khi nào tái hợp?!?. Vòng vo quanh co trong hẻm Vạn Kiếp gần chợ Bà Chiểu, cuối cùng cũng tìm được nhà ?thầỷ (Có ai giải thích cho tôi, tại sao các ông bà thầy bói hay ở nhà trong hẻm, vì tôi đi với nàng nhiều lần, chưa bao giờ được đến nhà mặt tiền!!).
Nàng bấm chuông, thầy từ từ hiện ra, lừ đừ mở cổng cho hai đứa vào, rồi hỏi:
- Hai cô coi hả?
Tôi nhanh nhẩu:
- Dạ không, chỉ có cô này thôi!
- Sao cô không coi?
- Vì tôi không ?mê!
Nàng nhéo tôi một cái, nhìn thầy như xin lỗi! Thầy lạnh lùng chỉ vào phòng khách:
- Vậy cô ngồi đây chờ, còn cô này đi vào trong theo tui!
Trong lúc chờ đợi, thầy này ?chơi đẹp, mở nhạc nho nhỏ, du dương, và bất ngờ khi đó là giọng hát Duy Quang. Tôi thích nghe Duy Quang qua một số bài bố Phạm Duy viết ?đo ni đóng giàỷ cho con trai vì giọng anh ngọt ngào, hiền lành, thư sinh. Nhưng lần này, tôi được nghe Duy Quang hát loại nhạc khác, nhạc lính Việt Nam Cộng Hoà, hay không thể tả, mà lại cả một tape liên tục. Tôi nghe say sưa mà quên thời gian hơn nửa tiếng đã trôi qua, thầy đưa nàng ra, rồi tiễn hai đứa ra cổng.
Tôi bước đi mà tâm trí vẫn còn lâng lâng vì tiếng hát Duy Quang, chẳng để ý đôi mắt nàng đỏ hoe, tôi quyết định quay lại cổng. Thầy vẫn đứng đó, cười đon đả:
- Cô muốn coi hả, tui coi luôn cho, hôm nay tui vắng khách.
- Dạ không! Tôi chỉ muốn hỏi tape nhạc Duy Quang tên gì vậy thầy, hay quá trời luôn á!
Thầy tắt ngay ?nụ cười chào hàng?, nhìn tôi như muốn quạu, cũng may nhờ có nàng đứng sụt sùi kế bên làm thầy động lòng, và quăng cho tôi câu trả lời khô như ngói:
- Tape Tình Anh Lính Chiến!
Hôm sau, tôi ra chợ trời Tạ Thu Thâu tìm thâu tape nhạc, đem về nhà, các ông anh bà chị tôi cũng nghe say mê, còn thâu đi thâu lại cho bạn bè cùng nghe.
Lần đầu tiên, tôi mới thấy lợi ích của việc ?xem bói!
Còn chuyện tình của nàng ấy, sau chuyến đi đó, nàng còn đi thêm vài chỗ nữa, dĩ nhiên là cũng có mặt tôi tháp tùng chớ ai, không phải vì mấy dĩa gỏi đu đủ và ly nước mía, mà vì ai nỡ bỏ bạn bỏ bè khi nó đang đau khổ vì yêu đương? Cũng nhờ vậy mà nàng sáng mắt được chút xíu, vì ông bà thầy bói nào cũng phán như đinh đóng cột, rằng ?gương vỡ sẽ lại lành?, cứ chờ đợi rồi ?người tả sẽ quay lại như Kim Trọng tái hợp Thuý Kiều, cùng nhau ca bài ca ?về đây nghe em, ta nối lại tình xưa ?. Nhưng tháng ngày trôi qua, nàng vẫn âm thầm ?đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành?, đường tình vẫn tối như đêm ba mươi, tôi bèn mạnh miệng khuyên bảo nàng:
- Mày bỏ tật đi coi bói được chưa nà!? Còn chuyện tình duyên, thì thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương lòng!
Người bên ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn kẻ trong cuộc đang u mê. Mày ngã tao nâng, tao ngã mày nâng vậy đó! Nàng cũng dần nguôi ngoai, tuy vẫn giận hờn mấy thầy bói đã từng cho nàng biết bao hy vọng, nhưng dù sao họ cũng là chỗ dựa, an ủi nàng trong nỗi bơ vơ tình ái của tuổi mới lớn.
Một buổi chiều kia, nàng vội vã chạy qua nhà tôi, thầm thì:
- Ê, xóm mình có một chỗ xem bói mà xưa này tụi mình không biết nha!
Tôi trố mắt ngạc nhiên:
- Thật vậy sao? Là ai? Mà sao mày biết?!
- Thì hồi nãy có hai cô gái ghé nhà tao đổ xăng (nhà nàng làm nghề bán xăng lẻ), rồi hỏi thăm nhà chị Tý bán bánh chưng, tao hỏi có chuyện chi không, họ bảo họ từ Chợ Cầu, nghe ?danh tiếng? thầy bói là chị Tý nên tìm đến.
- Chị Tý mập con bà Sáng bán bánh chưng ư? Bà đó mà coi bói nổi tiếng ư?
Nhà bà Sáng, mẹ của chị Tý làm nghề bán bánh chưng mini, cỡ nửa bàn tay. Cả ngày chị Tý đầu tắt mặt tối phụ mẹ gói bánh, luộc bánh, giao bánh cho các chợ xung quanh. Ðôi khi học bài khuya, tôi cũng đến mua một cái, ăn vừa đủ no. Vì quanh năm bận bịu làm bánh nên căn nhà chị Tý rất bộn bề, và theo năm tháng cũng trở nên cũ kỹ. Chị Tý, khá đứng tuổi, dáng người thấp, đẫy đà vì suốt ngày ngồi làm và ?ăn bánh, nhan sắc vốn đã tàm tạm ngày càng xuống dốc vì chưa có ai rước (đời hoa chóng già vì thiếu ?mặn mà), nên mọi niềm vui nỗi buồn của chị tập trung cả vào ?nồi bánh!
Tôi lẩm bẩm:
- Tao vẫn chưa tưởng tượng chị Tý là ?thầy bói lừng danh?.
- Người ta từ Chợ Cầu xa xôi tìm đến thì không phải là không có lý do nhé!
- Thì mày cũng đã từng lôi tao đi khắp các hẻm Phú Nhuận, hẻm Chùa Nghệ Sỹ, hẻm Cô Giang Cô Bắc đấy thôi, mà có kết quả gì đâu! À mà thôi, mày đã hứa với tao là bỏ chuyện bói toán rồi thì quan tâm làm gì đến bà Tý mập?
- Tụi mình đến đó thử xem sao, coi như ?ủng hộ hàng xóm láng giềng. Tao hứa lần cuối với mày, sau lần này nếu không đúng, tao thề sẽ vĩnh biệt bói toán, chịu hông?
Tôi hơi bực mình:
- Chuyện dĩ vãng đã qua, Kim Trọng cũng đã biến mất tăm, vậy bây giờ Thuý Kiều, í lộn, nhà ngươi đến gặp chị Tý để xem chuyện chi??
- Ðã nói là thử thôi mà. Mày làm ơn giúp tao lần này nữa thôi, nhe?
Chập tối ngày hôm sau, xóm nhỏ ẩm ướt sau cơn mưa chiều lất phất, tôi và nàng đi vào ngõ chợ, vòng qua bên hông Nhà Thờ, tìm đến nhà chị Tý. Trong bóng mờ, chị Tý ngồi bên bếp lửa trước sân, canh chừng mẻ bánh cuối ngày để giao cho nhóm công nhân xí nghiệp làm ca ba. Thấy hai đứa tôi bước vào, chị Tý ngước lên mỉm cười:
- Mua bánh hả cưng?
Chúng tôi ngồi xuống bên bếp, nàng nhìn chị Tý ra vẻ ?bí mật?:
- Dạ, em đến đây nhờ chị xem giùm một quẻ.
Chị Tý giật mình, làm rớt khúc củi định bỏ vào lò:
- Tầm bậy nà! Chị mà bói toán gì!!
- Thôi chị đừng?mắc cở nữa, em biết rõ lắm luôn. Hôm qua em chỉ nhà chị cho hai cô gái Chợ Cầu chớ ai!
Ðến nước này, chị Tý đành phải im lặng, rồi chị đứng dậy, kéo hai đứa tôi ra cổng:
- Chỗ hàng xóm thân tình, chị nói thiêt, chị không biết bói gì hết á! Người ta tìm đến thì chị nương theo mà nói ?tào lao cho người ta khuây khoả nỗi lòng, vậy thôi. Nói hên thì trúng mà nếu có trật cũng đâu ai dám bắt đền. Tóm lại, hai đứa coi như chưa nghe thấy gì nhe, còn bây giờ thì mau đi về cho chị còn luộc bánh!
Nói xong, chị dúi vào tay tôi hai cái bánh nóng, rồi nhanh nhẹn quay trở vào nhà, nàng bạn yêu quý của tôi không kịp tra hỏi thêm câu nào nữa.
Bước ra ngoài đường cái, tôi mừng rỡ trong bụng, hớn hở bóc bánh ăn, còn nàng đi bên cạnh tôi, im re thẫn thờ. Chẳng biết vì mải suy nghĩ câu nói của chị Tý hay đang tiếc nuối lời hứa ?cuối cùng? đã hứa với tôỉ!
Edmonton, Tháng 5/2021
KIM LOAN
*
Ðỗ Anh Tuyến làm thơ không nhiều và thơ của anh chủ yếu ghi lại những cảm xúc "chợt đến chợt đi" của tâm trạng cá nhân nên số bài thơ lưu lại trong trí nhớ bạn đọc chắc chỉ ở con số vừa phải so với số lượng bài thơ không nhiều của anh. Thực tình, trong gia tài thơ ngót nghét trăm bài của anh tôi ấn tượng chắc cũng chỉ trên mươi bài mà oái oăm phần nhiều lại là những bài thơ có "vấn đề" về cảm xúc tình cảm trai gái, gây những cảm giác "lạ lạ khó hiểu" với bạn đọc. Bài viết này là chút cảm nhận của tôi về một số bài thơ tình mang ?dấu ấn? lạ lạ khó hiểu của Ðỗ Anh Tuyến, hoàn toàn không đem ra đo đếm định lượng khen-chê thơ anh bởi Ðỗ Anh Tuyến chỉ mượn thơ để ghi lại những cảm xúc "chợt đến chợt đi" của riêng anh như trang nhật ký của tiếng lòng.
Vâng! Thơ tình của Ðỗ Anh Tuyến lạ lắm, có gì đó hao hao từa tựa như thơ tình của Nguyễn Tấn Thành tôi đã giới thiệu trong bài "Vài cảm nhận về 2 bài thơ tình của cậu học trò lớp 12" nhưng bi quan hơn, xám xịt màu hy vọng hơn và nỗi đau cũng thật quặn thắt, đắng lòng:
"Ðôi chân rã rời sợ đến ngày mai
Bàn tay hư hao lo đêm dài quá
Ánh mắt dửng dưng hai người xa lạ
Bất chợt tìm nhau ứa giọt lệ nồng"
(Mãi niềm cô đơn - Ðỗ Anh Tuyến)
Ðọc 4 câu thơ mà đau lòng tự hỏi: trên đời này sao lại có người bi quan, tuyệt vọng đến vậy? Hiện tại ư? Là nỗi lo đối diện với những u uẩn lẩn khuất trong cõi cô đơn của chỉ riêng mình: "Bàn tay hư hao lo đêm dài quá". Tương lai ư? Là: "Ðôi chân rã rời sợ đến ngày mai"! Một nỗi sợ cụ thể mà lại mơ hồ, một nỗi đau thắt ruột thắt gan mà lại không thể réo gọi thành tên! Yêu ư? Không! Ðấy không phải là yêu, càng không phải là tình yêu, mà là sự cộng hưởng xác thịt của 2 kẻ xa lạ: "Ánh mắt dửng dưng hai người xa lạ", đến với nhau chỉ để giải tỏa bức bối cơn khát thể xác, để cùng nhau đồng cảm sẻ chia nỗi đau tận cùng của bi quan, tuyệt vọng: "Bất chợt tìm nhau ứa giọt lệ nồng".
Ðọc 4 câu thơ này hẳn nhiều bạn đọc sẽ ngạc nhiên với thứ "tình yêu" lạ lạ đến khó hiểu của "Mãi mãi niềm cô đơn" nhưng nếu đã nghiên cứu về nhân dạng nam hoặc đã đọc những nghiên cứu về nhân dạng nam thì hẳn bạn đọc sẽ ngờ ngợ nhận ra đấy là tình yêu của người đồng tính hoặc song tính thì sự ?lạ lạ? sẽ không còn khó hiểu.
Trong cuốn "Ðiểm yếu của người đàn ông hiện đại", Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin ấn hành Quý 4 năm 2006, ở bài NGƯỜI ÐÀN ÔNG ÐỒNG TÍNH, tôi đã luận bàn: "Ðiểm chung của người đồng tính là sự ?mặc cảm tội lỗỉ, tâm lý hoảng loạn, dễ bị tổn thương. Do ?không giống aỉ trong việc lựa chọn ?đối tượng tình dục? và tình yêu của họ không được xã hội chấp nhận nên người đồng tính luôn sống trong tâm trạng mặc cảm, sợ sệt. Với người dị tính (tình yêu thuần khiết với người khác giới), sự thể hiện tình cảm của mình với ?đối tượng? thường công khai, được xã hội chấp nhận (trong một chừng mực, hoàn cảnh nhất định), còn người đồng tính thì ngược lại: Âm thầm, lén lút vì sự kỳ thị của xã hội. Ðây chính là lý do làm người đồng tính dễ bị tổn thương, luôn sống trong tâm trạng hoảng loạn và ?mặc cảm tội lỗỉ."
Chính vì thế mà những cuộc tình của người đồng tính, song tính thường mang hơi hướng của tình một đêm, của những "thỏa mãn" tạm bợ, của những "ngọt ngào" dối trá và của những bẽ bàng chua chát sau cuộc tình đậm dấu truy hoan thân xác mà sự thủy chung chỉ được người trong cuộc tính bằng "vài giây ngắn ngủi". Có lẽ đó là những cuộc truy hoan chỉ để thỏa mãn cơn khát được yêu, là cuộc tình éo le vụng trộm không được số đông trong xã hội thừa nhận nên "tình ấỷ gấp gáp, "tình ấỷ cuống cuồng, thây kệ để sự dối trá lên ngôi:
"Mùi xác thịt nghiến đời nhau tan nát
Mọi ngất ngây hoang lạc thảy tuôn trào
Lời thì thầm ngọt lịm sắc như dao
Sau đêm nay còn chút nào tha thiết"
(Người tình một đêm - Ðỗ Anh Tuyến)
Ðọc đến đây, có lẽ sẽ có bạn đọc chất vấn: vậy những người từng trải nghiệm tình một đêm đều là người đồng tính hoặc song tính? Không, thưa Quý vị! "Tình" của người đồng tính, song tính là tình của những ẩn ức sinh lý, những tổn thương tâm lý đã gây sang chấn tâm lý nên những cuộc tình của người đồng tính, song tính thường bao hàm sự u uẩn, bi lụy và đau khổ vì tình tuyệt vọng của cả 2 người đang "khát" yêu: ?Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều / Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng / Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng / Em là em, anh vẫn cứ là anh / Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành / Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.? (Xa cách - Xuân Diệu), còn tình một đêm của những người dị tính là tình của những người luôn trân quý sự tận hưởng thú vui xác thịt với người khác giới nên không nhuốm màu bi lụy, tuyệt vọng: ?Ðêm phập phồng, ngực nõn hứng trăng non / Môi đón lưỡi uống hương tình bất tận. / Yêu thương nhé. / Một lần thôi. Là đủ / Ta đâu cần gian díu giữa nhân gian...? (Say yêu - Ðặng Xuân Xuyến). Nhưng cũng không hẳn thơ tình của người đồng tính, song tính sẽ luôn có hơi hướng tình một đêm mà khá nhiều bài thơ (nhất là những bài thơ được viết dưới hình thức ngụy trang), nếu nhà thơ không đủ dũng cảm để viết "trắng phớ tất tay" như nhà thơ trẻ Trần Ðức Tín (Khét) "bạch hóa" cuộc tình đồng giới của anh với nhà văn Tống Phước Bảo thì bạn đọc sẽ không thể biết đấy là tình luyến ái của người song tính với người đồng tính: "gửi B / chút phong sương còn sót lại / cho những ngày ta nhiễm mặn vào nhau / cây dừa không đậu trái / ngọn lúa không trổ bông / sóng cứ ồ ạt sóng / người di cư / di cư" (Ta nhiễm mặn vào nhau - Trần Ðức Tín).
Trở lại thơ tình của Ðỗ Anh Tuyến với: Tự hỏi, Mãi niềm cô đơn, Khó gì quên được tình, Người tình một đêm, Giờ thành quá khứ... đều bao phủ những tủi hờn, tuyệt vọng, những dỗi hờn sậm màu bi lụy xót xa.
Hãy nghe Ðỗ Anh Tuyến thổ lộ về "đoạn trường tình" của anh:
"Những mảnh đời đi qua đời tôi
Ðậu xuống một đêm vô tình như gió
Như gió mỏng manh giọt sương òa vỡ
Như gió hao gầy tiếng vạc ăn đêm"
(Mãi niềm cô đơn - Ðỗ Anh Tuyến)
Anh quy nạp những người tình là "những mảnh đời đi qua đời" anh để chỉ đích danh những ái ân đấy không phải là tình yêu bởi "những mảnh đời" đó đến với anh "vô tình" như gió, chỉ "đậu xuống một đêm" để cùng anh thỏa mãn bức bách sinh lý bị kìm nén chôn giấu bởi những định kiến cố hữu sai lệch với kiến thức khoa học của số đông trong xã hội. Hai câu thơ: "Như gió mỏng manh giọt sương òa vỡ / Như gió hao gầy tiếng vạc ăn đêm" lý giải căn nguyên tại sao Ðỗ Anh Tuyến không coi những "đêm ấy" là những "đêm tình" bởi những ái ân đấy chỉ là những lén lút ?vụng trộm? của bản năng thôi thúc trong bóng đêm để thỏa mãn khát khao dục tính. Tám chữ: "giọt sương òa vỡ/ tiếng vạc ăn đêm" đã diễn giải tận cùng sự bi lụy tình và tuyệt vọng tình của chàng trai Ðỗ Anh Tuyến (hiểu rộng ra là của những người đồng tính, song tính) trong các cuộc tình đồng giới với những rên rỉ lặng thầm mà âm ỉ thảm thiết.
Những câu thơ nhuốm màu cô đơn với cảm giác ngậm ngùi chua chát của tâm trạng như mặc cảm tội lỗi, như lén lút, hụt hẫng, như chán chường tuyệt vọng... xuất hiện mật độ khá dầy trong thơ Ðỗ Anh Tuyến:
- "Ðôi chân rã rời sợ đến ngày mai
Bàn tay hư hao lo đêm dài quá
Ánh mắt dửng dưng hai người xa lạ
Bất chợt tìm nhau ứa giọt lệ nồng"
(Mãi niềm cô đơn - Ðỗ Anh Tuyến)
- ?Em ngủ gật sau những giờ chờ đợi
Mỏi mòn nhìn vế phía giấc mơ anh ...?
(Chưa bao giờ - Ðỗ Anh Tuyến)
- "Ðêm nhắn gió tìm người mộng
Dệt vội câu thơ nghe nhói lòng ...?
(Nuối tiếc - Ðỗ Anh Tuyến)
- "Lặng lẽ mình ta, độc hành vạn dặm
Bỏng rát đôi chân lê lết những con đuờng?
(Thực tại ? Ðỗ Anh Tuyến)
- "Trong tim anh, em cũng là người khách
Ở trọ qua đường mỗi lúc nắng mưả""
(Tự hỏi - Ðỗ Anh Tuyến)
- "Ôi những vô cùng ôi những hư không
Cơn gió nào đi cơn gió nào sắp đến
Ta cay cực một đời như bến
Cánh buồm hoài ngóng đợi vẫn trong mâỵ."
(Mãi niềm cô đơn - Ðỗ Anh Tuyến)
Ngay cả khi nhà thơ Ðỗ Anh Tuyến viết dưới hình thức ngụy trang thì những câu thơ tình của anh vẫn chất chứa những sầu não "hờn", "tủi", "trách", oán... cam lòng với những rụt rè, giữ kẽ, bi quan... bởi "tình ấy" của anh không nằm trong khuôn khổ quy ước thông thường của định chế xã hội nên danh không chính ngôn không thuận, vì thế mà "tình ấy" phải lén lút, phải ngụy trang dưới vỏ bọc của những mối quan hệ anh em bè bạn nên dễ rơi vào trạng thái hụt hẫng, tạm bợ như ?tình? của khách làng chơi. Người đọc tinh ý sẽ không khó để nhận ra đấy là tiếng lòng của nhà thơ Ðỗ Anh Tuyến dành cho người yêu cùng giới tính:
"Em sẽ làm gì khi chỉ có anh thôi
Em có tủi, em có hờn, em có trách:
"Trong tim anh, em cũng là người khách
Ở trọ qua đường mỗi lúc nắng mưả""
(Tự hỏi - Ðỗ Anh Tuyến)
Hay những câu thơ ngậm ngùi chua chát về "thứ tình yêu" "ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây" của người đồng tính, song tính phải lén lút vụng trộm vì không được gia đình và xã hội thừa nhận dẫu được viết dưới hình thức ngụy trang vẫn không giấu được tâm trạng phẫn uất xót xa... của chàng trai Ðỗ Anh Tuyến trước sự kỳ thị "đàm tiếu" tình luyến ái đồng giới của người đời:
"Chiều nay em chẳng về trên lối ấy
Ðể cho anh thơ thẩn khắp phố quen
Tay cầm bình rượu người sặc mùi men
Mặc cho thiên hạ bao lời đàm tiếụ"
(Say, em - Ðỗ Anh Tuyến)
Trong cuốn "Ðiểm yếu của người đàn ông hiện đại", Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin ấn hành Quý 4 năm 2006, ở bài NGƯỜI ÐÀN ÔNG ÐỒNG TÍNH, tôi đã luận bàn: "Công bằng mà nói, người đồng tính là những người chịu nhiều thua thiệt, đau khổ trong cuộc sống. Trong con mắt mọi người, dù người đồng tính có tài giỏi, tử tế đến đâu, có ích cho gia đình và xã hội thế nào thì họ vẫn cứ là ?kẻ biến tháỉ, ?lập dị?, bị tránh xa vì ?kinh tởm?. Một ông tổng thống, một nhà bác học hoặc một nhà thơ, một nhạc sỹ thiên tài... nếu đã ?bị? là người đồng tính thì dù có vắt kiệt tài năng, trí tuệ để cống hiến cho nhân loại vẫn cứ phải đương đầu với sự ghẻ lạnh, ?khinh rẻ? của người đời. Một kẻ giết người, một tên ăn trộm, một gã lừa đảo... nhiều khi lại được ?xã hộỉ ?tôn trọng? hơn nhiều những người đồng tính. Ðấy chính là sự nghịch lý, là bất công của xã hội dành cho người đồng tính mà người đồng tính khó đủ sức để vượt quạ". Có lẽ chính vì thế mà chàng trai trẻ Ðỗ Anh Tuyến đã hơn một lần dùng thuốc ngủ quá liều để tự giải thoát những dè bỉu, khinh khi, đàm tiếu vô lý và đầy ác ý của người đời...
Vâng, thơ của Ðỗ Anh Tuyến phần nhiều là những dòng thơ đẫm lệ của sự tuyệt vọng, của những bi ai phẫn uất trước những định kiến sai lệch của xã hội và sự kỳ thị người đồng tính của số đông trong xã hội đã gián tiếp đẩy cuộc sống của người đồng tính (và song tính) sâu vào ngõ cụt.
*.
Hà Nội, ngày 10 tháng 11-2021
Hoang Vu
Bé con thường được nghe rằng
Vùng trời sa mạc khô cằn hoang vu
Chỉ là bãi cát mịt mù
Không người lai vãng, gió ru đêm ngày
*
Cát bay như nổi cơn say
Phủ che vạn vật, cỏ cây trơ mình
Cát luôn khao khát chút tình
Tình mưa lai láng, lá sinh chồi mầm
*
Tương tư cát nhớ mưa râm
Ðêm về to nhỏ, tình thâm dâng trào
Mưa ơi, trăng cũng nghẹn ngào
Chơi vơi tìm lá, cùng nhau chuyện trò
*
Trăng nằm trên cát co ro
Không mưa, không lá, buồn xo hờn đời
Sớm mai trăng phải về trời
Giã từ sa mạc, tình ơi xa rồi !
Năm tháng cắp sách đến trường, hai chữ sa mạc thường được thầy cô giảng dạy. Ðây là không gian trống vắng, nắng chói chang khô hốc. Bước chân người rất hiếm hoi lui tới, vì nơi đây tiết trời khắc nghiệt. Cát bị mặt trời hâm nóng bởi ngàn tia nắng rực lửa. Chung quanh là khoảng không khí trống vắng buồn muốn khóc. Thảm cát nhấp nhô chạy dài mất hút tới cuối chân mây.
Lạc đà và người du mục thất thểu bơi trong biển cát mênh mông. Ðoàn người lê thê bước nhiều dặm đường xa xôi trong điệu bộ rã rời mệt nhọc. Chung quanh trơ trọi đìu hiu, không có bóng dáng làn nước lung linh hay cây xanh. Chỉ khi nào tầm mắt chạm đến ốc đảo mới hy vọng, mình được uống từng hớp nước ngọt ngào. Nắng mải mê thoa vàng phết bạc bãi cát nóng bỏng. Cát luôn khao khát chút nhựa hồi sinh, cho dù chỉ là cơn mưa hạ ngắn ngủi ủ ê.
Những cơn mưa tình tứ đẫm lệ gần như không rơi hạt ngọc ngà trên tấm thảm cát rã rời muôn trùng này. Như chúng ta đều thấu hiểu, nước là nhu cầu ắt có và đủ để tạo nên dòng đời an vui. Sa mạc không mưa thì làm sao cây cỏ mọc tốt tươi ? Cây sanh lá, lá sanh hoa. Cả hai là nguồn thực phẩm rau xanh rất cần thiết cho sức khỏe con người. Duy nhất chỉ một loài thực vật có thể tự nuôi sống chính mình trong khung trời khắc nghiệt này. Ðó là cây xương rồng.
Xương rồng có hình dạng sần sùi gai nhọn. Những mũi kim sắc bén là vật tùy thân của xương rồng, để chống chỏi với bao hiểm nguy vây quanh mình. Bên trong lớp vỏ dầy cứng cáp là chất nhựa sền sệt trong veo, cốt để tích trữ chút hơi ẩm, Chất nhựa mềm mại có nhiệm vụ vun bồi sức sống, khi xương rồng chèo chống đứng một mình.
Xương rồng quạnh quẽ hứng chịu mọi luồng gió, giông bão quay cuồng. Cũng như thân cây có dáng vẻ hung dữ, cốt để che chở cho dăm ba nhánh bặm trợn, mọc lưa thưa. Lớp vỏ dầy cứng ngắt đuổi xua tia nắng gắt gay. Nắng và gió cứ mải mê thét gào, luôn trù dập xương rồng giữa muôn trùng thinh lặng. Chất nhựa trong veo nuôi sống cành nhánh thô kệch.
Tôi tạm ví mấy nhánh cục mịch này, giống y hệt như tay chân của một thân thể, sẵn sàng bảo vệ. Nhất là, khi bị tác động nào đó nhiễu nhương quấy phá, nên nhiều gai nhọn mọc lung tung để ứng phó, để chiến đấu trong không gian quạnh vắng.
Cây xương rồng buồn thiu, trầm ngâm đứng hẩm hiu giữa bãi cát mênh mông. Sa mạc chạy dài đến vô biên trong tầm mắt thế nhân.
Có gì kịch cợm khô khan
Như xương rồng đứng lang thang giữa trời
Mênh mông biển cát chơi vơi
Mỗi khi gió bão hắt hơi bụi mù
*
Xương rồng buồn muốn đi tu
Chùa đâu không thấy, hoang vu gió cười
Xương rồng quý? tử con Trời
Gia tài sa mạc hưởng đời ấm no
TÙY BÚT
Một ngày Memorial Day 30.th5.22 kỳ diệu ! Không nói là tuyệt diệu vì vừa lạ vừa sợ vừa vui riêng đối với Ông. Nhưng thật tuyệt vời đối với cháu Elli.
Ô là dân ngán mạng Thuỷ,sợ sóng cả đại dương. Ðã 1 lần tưởng hút chết cách đây đúng 50 năm khi đi du hành bằng tàu hải quân cùng gia đình em rể ra đảo Ly-sơn(Hòn Rai,Rạch Giá),chuyến về gặp sóng lớn,mặt mày tái mét, tưởng sắp gặp Hà-bá. (Những chuyến đi về Miền Tây/CN-HNT, lhvl Maỵ23.2014)
Cháu thì đã nhiều lần đi chơi biển,cũng thường sợ sóng âp vào bãi cát,nhưng lần này ngồi trên con thuyền máy cỡ 2m.5 rưỡi x 5m ,8 chỗ ngồi thì mạnh bạo hẳn lên. Cứ quì lên ghế, còn Ô sợ cháu nhào đầu ra nên lấy tay giử dây lưng áo phao.
Vừa bước chân xuống thuyền Ô đã thấy ơn ớn vì thuyền chòng chành quá,một phần lớn sóng tạo ra do lưu lượng thuyền đủ loại chạy trên hồ.Rồi thuyền tăng tốc độ băng băng vượt sóng.Mũi thuyền ngóc cao lên, đưôi thuyền tụt thấp xuống. Mỗi khi chạy qua một con sóng thì mui ập xuống, đuôi ngóc lên,rồi mũi lại ập xuống... cứ thế giống như ngồi trên đầu cây đòn bẩy ở vườn chơi trẻ em bị xập xuống đất kêu bập bập thật lớn,nghe tưởng bị vỡ đến nơi.
Ai ngờ, Lake Lanier,GA rộng mênh mông. 150km2, với 1,114 km bờ hồ hình giống một chiếc lá dài nhiều khía cạnh. Ven hồ,trên đường Buford Dam Rd rất đẹp có một cây cầu và một đập cung cấp nước sạch cho 2 tiều bang GA và FL.Trước đây Ô đã mấy lần đến hồ này: xem hội đèn Lễ Giáng-sinh, dự picnic với Hội Thánh Thiên Ân(có đi ca-nô lướt sóng tốc độ cao,sợ bở vía),xem con trai trong đội Sinh viên Georgia Tech thi chèo thuyền-bơi-sải với nhiều đội SV khác ở GA. Nhưng hồi đó chưa cảm nhận được sự mênh mông lớn rộng đến thế của hồ. Bởi vậy lần này mới thực sự đối chọi với sự hùng vĩ của Lake Lanier. Ôi chao! Ô thầm nghĩ nếu có gì xảy ra thì làm sao đây? Trước tiên sẽ nhào xuống nước ôm cháu,nhưng sóng dữ thế này thì mặc dù mỗi người đều mặc phao cá nhận, đã chắc gì Ô có thể tự cứu ngay chính Ô thôi chứ mong gì cứu cháu. (Ồ,cứ nghĩ vẩn vơ,vì còn có bố mẹ cháu lo cho cháu mà).
Nước trời bát ngát.Gió tạt ù ù.Không khí trong lành ập tràn vào mũi làm căng hai buồng phổi. Nắng bừng lên rạng rỡ. Con thuyền đưa Ông Cháu phiêu du trên mặt hồ Tiên. Kìa xa xa là bến bờ Thiên Thai, có động hoa vàng,có lâu đài Tiên nữ. Chẳng biết Từ Thức hoặc Lưu Nguyễn trong thời gian nhập Thiên Thai rồi trở về thăm cố hương nơi trần thế có để lại em bé Tiên-đồng Ngọc-nữ nào không. Rải rác đó đây có những biệt thự nghỉ mát, những công viên đi dạo,cắm trại,picnic, và san sát những bến thuyền. Ngay trên mặt hồ nổi lên nhiều đảo nhỏ um tùm cây cối,không biết có đảo nào còn ghi dấu chân Robinson, đảo nào có vườn dưa hấu của An-Tiêm. Ngàn xưa nối lại thời nay, rồi mai đây, hình ảnh con người trần thế sẽ theo thời gian phai mờ đi để chỉ còn lại đất trời,cỏ cây,hoa lá,vạn vật, thiên nhiên vĩnh cửu.
Ồ,nhưng bây giờ đang là hiện tại, cảnh hồ ngoạn mục,thơ mộng, Ông Cháu ta dào dạt niềm vui. Thế giới thần tiên của Ông-Cháu ta **một lần nữa chính là đây.
Cảm ơn người bạn Ðại hàn của bố cháu(thường trú tại Was.DC,sở hữu căn condo bên Lake Lanier để dành cho những kì nghỉ vacation) đã mời gia đình cháu thực hiện chuyến du ngoạn Lake Lanier suốt 4 tiếng đồng hồ,mà nhờ vậy ông-cháu ta được hưởng một ngày Thế Giới Thần Tiên Của Ông-Cháu (Ta) kì diệu như hôm nay.
Mem.Day, 2022 (528)
**Ghi chu: Thế Giới Thần Tiên Của Ông-Cháu I Xem GM#216
(Phần I)
Cơn mưa nhiệt đới nghiêng xám khoảng trời chiều phi trường Tân Sơn Nhất. Từng hạt nước thô tháp rơi lộp độp xuống mặt đường nóng nảy bốc hơi, quyện vờn trên mặt nhựa đen loáng nước. Hai người công nhân phi cảng vui mừng với món tiền lớn lăng xăng làm việc. Họ vội vã phủ tấm bạt nhựa lên chiếc quan tài bọc kẻm rồi đứng chắn mưa cho bà chủ bằng hai chiếc dù căng lớn như lọng. Người đàn bà Việt kiều ngồi im lặng giữa đống hành lý trên băng ghế gổ đặt cạnh quan tài. Bàn tay thon thả trắng xanh vịn hờ lên mặt nhựa đen phủ trên cổ áo quan lấm tấm nước. Khoảng đường bay sướt mướt im lìm trong màn mưa giăng như khúc xa lộ buồn lặng lờ nỗi nhớ. Nhìn bầy bong bóng nước thoắt vỡ tan bà nghĩ đến những đóa hoa nở vội từ một bài hát cũ, lòng hụt hẩng nỗi buồn của thoáng chốc lìa tan, mông lung tạm bợ nẻo về.
Sau hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên vợ chồng trở về quê hương từ sau một ngày cuối tháng Tư lìa bỏ tất cả, trốn tìm tự do. Chuyến đi không định, lụp chụp bất ngờ để làm tròn lời hứa với người mẹ chồng lúc trối trăn.
Người chồng dõi mắt ngó lung phi đạo còn loáng nước. Trời vừa dứt mưa, bất chợt như lúc đến. Mây tan từ phía cuối đường bay nhường chổ cho ánh mặt trời rọi chiếu lên những vũng nước đọng lónh lánh trời xanh. Mưa vẫn đến rồi đi vào buổi chiều ở Sài Gòn, bất chợt, thủy chung. Những hạt mưa lóng lánh kỷ niệm, mát mặt ướt lòng. Từng giọt nặng đau thương mà cần thiết cho cuộc trở về. Lòng ông vun lên nỗi xúc động gặp lại niềm thân thiết tang thương cũ. Từ trong ngút ngàn kỷ niệm, lãng đãng những mãnh đời phung phá hoa niên và một mùa chinh chiến đã xa, người đàn ông bắt gặp mình trên nẻo về, rủ bụi phong trần sau cơn mưa chiều bất chợt, ngồi lại lắng nghe những bồi hồi xưa cũ trong từng nhịp đập tim mình. Ông đăm chiêu nhìn cổ áo quan phủ bọc hình hài người mẹ. Vì thương con cháu nên phải chịu đời lưu dân nhưng trong lòng mẹ vẫn mãi quay quắt một cõi về vĩnh cửu bên cha. Còn ông? Có phải ông đang trở về? Hay chỉ là chợt tỉnh phù du giữa cơn mê chiều bởi giọt nước mát đọng trên ngón tay ông lay buồn gõ nhịp lên nắp cổ quan tài. Quê hương một thuở lớn lên. Vẫn mãi trong lòng ông hình ảnh chiếc chiến hạm chập chùng trên vùng biển phía ngoài phá Tam Giang. Bãi cát xuôi dài về phương Nam nhẩn nhục nằm yên nghe cơn cuồng nộ của biển. Quê cha trong đó, sau độn cát hoang vu gợn theo gió trời, lặng dài kỷ niệm.
Tháp chuông nhà thờ Thanh Hương cao vút trong nắng chiều cuối năm. Tiếng chuông vọng bay quyện bước chân người xuống tận bến đò Ðại Lược chào đón cháu con về quê ăn Tết. Chưa hết háo hức sau chuyến xe đò từ Bến Ngự về Ðông Ba, bầy trẻ nhỏ đứng bên cha chờ xuống ghe ở bến đò Gia Hội. Ðứa bé ngập ngừng từng bước chân nhỏ trên tấm ván hẹp để vừa kịp rơi vào tay mẹ đang đứng chờ dưới lòng thuyền. Ðò đi hết nửa ngày sông mới ra tới làng. Dọc theo đường quan tiếp nối những ngôi nhà thờ họ lớn nhỏ, lăng mộ ôm quanh. Hoa cỏ may bay đùa trong gió thơm quyện khói hương.
Ðã bao năm rồi mộ cha nằm giữa quê làng mà vẫn quạnh quẻ lạc loài. Ông xúc động mường tượng tới lúc đưa mẹ về sum họp với cha trên bờ đất tổ trắng phau triền cát. Hồ như có tiếng chuông nhà thờ ngân vọng trên bến đò loáng ánh trăng xưa.
Sài Gòn sau cơn mưa tươi mát như cô gái vừa tắm gội xong. Dãy phố bán cây kiểng phía ngoài cổng phi trường rực rỡ từng hàng chậu hoa dọc hai bên đường nhộn nhịp người xe. Vợ chồng đã xa quê hơn nửa tuổi đời mình mãi mê nhìn cảnh phố phường lạ lùng trước
mặt. Trong bấc giác ngón tay người vợ khẻ lay động như muốn bấu víu chút hiện hữu khẻ khàng vừa quen vừa lạ, cùng lúc với cảm giác bâng khuâng về một nỗi buồn không tên ùa đến bủa vây. Dòng xe cộ tất tả, vội vàng như đám rước nhấp nhô, chìm lẫn, huyên náo chẳng ngơi.
Len lách hồi lâu xe mới qua khỏi Thủ Ðức. Xa lộ vắng hơn, thỉnh thoảng vài chiếc xe đò qua mặt bóp còi inh ỏi.
- Anh hay thật. Xe cộ đông đúc, chạy bất kể lề luật giao thông như thế thì tôi chịu thua.
Người tài xế xe thuê bao chuyến ít nói, lắc đầu thở phào, giọng nói miền Trung chất phác.
- Anh chị không biết chớ tui mém chạy lạc mấy lần. Lái loanh quanh, may sao xe qua Ngã Tư Hàng Xanh mới định hướng được xa lộ Thủ Ðức
Người đàn ông hỏi thăm về lộ trình, giờ giấc chuyến đi rồi đồng ý với đề nghị của người tài xế. Họ sẽ nghĩ qua đêm ở Phan Thiết, rồi sáng mai khởi hành thật sớm thì mới có thể về tới làng ở mạn Bắc của Phá Tam Giang trước khi trời tối.
Trên chuyến bay đưa di hài mẹ về nước, vợ chồng bàn với nhau sẽ đưa tiền nhờ bà con
trong làng xây mộ cho mẹ. Từ nhiều năm nay mẹ vẫn gom góp gởi về nhờ họ xây lăng đắp mộ chồng và dựng từ đường. Chưa kịp vui với niềm vui trở về thăm lại làng xưa, người chồng đã sửng sờ nhìn mộ cha thiếu người chăm sóc, xây đắp sơ sài nứt rạn và ngôi từ đường cổ xưa xuống cấp, mái cong đắp vá tiêu điều. Nhìn đám người bà con đon đả nói cười trên thềm nhà khang trang cao ráo của họ xây giữa mẫu vườn trồng cây bạc hà, vợ chồng đã hiểu ra. Tội nghiệp mẹ. Bà mừng mỗi khi gởi đồng tiền tằn tiện của mình về, yên bụng tưởng đã lo được cho chồng có mồ yên mả đẹp, từ đường tiên tổ yên ấm khói hương.
Vợ chồng quyết định trực tiếp hợp đồng với một nhóm thợ chuyên nghiệp, có uy tín lâu năm ở làng Kế Môn. Ðồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Ông giao kèo với họ nếu hoàn thành công trình đúng kỳ hạn sẽ được thưởng thêm mười phần trăm tiền lương. Ngôi mộ mới của mẹ được xây cạnh mộ cha cũng được chỉnh trang theo cùng một kiến trúc, đồng thời ngôi từ đường được lợp mái mới và sơn quét lại.
Mười ngày làm việc nặng nhọc rồi cũng qua nhanh. Buổi chiều lúc đứng thắp nhang khấn vái trước lăng mộ mẹ cha vừa sửa xây xong, lòng người chồng nhẹ nhàng vừa hoàn thành được việc lớn trong đời. Cùng lúc là cảm giác buồn buồn trôi dài trong trí tưởng. Tâm trạng mất mát cứ theo ông suốt buổi tối. Ông nói với vợ muốn nghỉ qua đêm một mình trong từ đường lần cuối với mẹ cha trước ngày hai người cùng về quê vợ ở Hội An.
Người đàn ông ngồi dưới mái hiên ngôi từ đường, tần ngần nhìn trăng khuya tròn vạnh tỏa chiếu ánh vàng qua tàng cây sầu đâu trước sân. Trăng rớt từng mảnh sáng lên nền gạch lót vụng về tạo nên những đường bóng tối đứt quảng, gảy góc không đều. Mắt chưa kịp quen với múi giờ bỏ quên từ hơn ba mươi năm trước nên chừng hai giờ sáng là ông thức giấc nằm đếm canh trường. Trong gian từ đường im lặng, ông không ngớt suy nghĩ về những ngày tất bật vừa qua.
Tiếng chim lẻ loi sột soạt đâu đó dưới mái hiên ngoài khiến ông tỉnh hẳn. Khêu cao ngọn đèn dầu trên bàn thờ, ông thở dài phủ một phần khăn điều lên hình mẹ cha lờ mờ soi dưới ánh sáng vàng ủng từ bóng điện câu treo lơ lửng giữa trần nhà rồi mở cửa bước ra ngoài. Trăng vời vợi khuya, thoát vượt và thanh thản. Có bóng chim vừa vỗ cánh bay bỏ lại lằn dây điện còn chao động, rũ chùng qua màu trăng bàng bạc buồn thiu. Chỉ còn vài giờ ngắn ngủi nữa con đành để mẹ ở lại với cha trên vùng quê hương mà suốt những năm
cuối đời mẹ luôn thăn thỉ muốn về. Ông không an tâm mấy về số tiền vợ ông trao cho người bà con nhờ chăm nom phần mộ mẹ cha nhưng chẳng còn cách nào hơn. Chút nôn nóng bỏ đi và nỗi buồn sắp rời xa mẹ khiến lòng ông cũng chênh vênh lơ lửng như trăng.
Hai vợ chồng dừng lại trên đỉnh đèo Hải Vân. Buồn phiền trong lòng ông chợt tan biến nhường chổ cho cảm giác phiêu linh, phiếu diễu lúc lâng lâng nhìn mây nước quyện nhau từ chốn lưng trời. Nỗi xúc động lạ lùng mà quen thuộc từ bao đêm xa xứ lăn trở chiêm bao rần rật trở về theo tiếng gió trời mênh mang kỷ niệm. Ông bàng hoàng nghe trong nắng đèo gió núi câu thơ cũ bồi hồi. Tôi về ngậm ngải tìm mơ. Trầm em hương vọng cuối bờ thơ ngây. Bóng tà huy đọng mây ngàn. Ðèo xa quán lú sương bàng hoàng rơỉNỗi lòng bối rối bâng khuâng như thuở nào thanh xuân có lần đứng trên đỉnh đèo mưa giăng nhìn về phía núi vừa đi qua mà lòng tự hỏi, phân vân biết bao điều về đời mình.
Sự luân chuyền của mùa theo thời gian trôi xuôi cùng thinh sắc ảnh hình khiến nơi chốn dồn đọng vào trong từng nỗi nhớ, im lìm mà bền chặc như những tảng màu lạnh của một bức tranh tỉnh vật. Người đứng nhìn đọt núi vói trời rồi vọng theo ngàn mây trôi mà mãi hoài tìm kiếm cho mình giấc mộng trùng khơi. Từ bao năm xưa, trên đá cũ lũy thành cheo leo quan ải, có lẽ gió núi vẫn thổi chạnh lòng người lính thú hiu hắt nỗi lòng trấn thủ lưu đồn, mãi đợi chờ một tin nhạn, một bóng quần thoa xa xôi truông phá. Hằng trăm năm sau, hôm nay cũng có người lưu xứ trở về qua ải quan xưa lộng gió, mường tượng lại đời mình và những giấc mơ xưa.
Cậu học trò Huế hiền lành, chăm chỉ sống theo ước vọng của cha mẹ. Mạ vẫn thường thăn thỉ, con phải ráng học, thi vô cho được cái trường ở khu Morin rồi ra làm thầy người ta thì mới thoát được cái cảnh ngày hai buổi cong lưng đạp xe đi làm thợ may ngoài phố như cha.
Chiến tranh rồi biến cố tết Mậu Thân đã đưa đẩy cuộc đời của chàng sinh viên năm thứ hai đại học vào ngả rẻ không ngờ và mối tình đầu vừa ươm tưởng sớm héo tàn.
Ðường Trần Thúc Nhẫn, ngả về chợ Bến Ngự, gập ghềnh bước chân cậu học trò vô tư chợt thơm lựng mùi bông trang, bông bưởi trong khu vườn Viễn Ðệ đưa hương vào những đêm trăng từ ngày có cô học trò Quảng Nam ra trọ học. Tình đầu rộn ràng cơn lốc cuộn xoay bốn mùa của đất trời vào trọn một mùa tình đơm mật ngọt.
Dáng em ngồi học bài, tóc ngắn rơi hờ lên trang sách để nghiêng nghiêng hàng dậu ướp hương đêm mắt ai đăm đắm tự tình. Không gian lắng đọng, thời gian ngừng trôi, chỉ còn bước chân sè sẹ vườn đêm, mơn đọng hương mùi ngải cứu. Còn lại bát ngát đêm và mắt em ngước nhìn lai láng trăng sao. Cô học trò xứ Quảng níu tà áo lụa Duy Xuyên bước xuống đò ngang, cuống quít buổi chiều Thừa Phủ. Cô gái nhìn dòng sông Hương lặng lờ uốn khúc lòng nghe nhịp đập con tim hòa điệu với chàng trai hàng xóm buổi hẹn đầu.
Huế sau tết Mậu Thân rõ mắt nhìn tang thương đổ nát, phân tán chia lìa. Không còn những ngày sinh viên hào hứng la cà ở Trương Ðịnh hay phố Trần Hưng Ðạo. Cà-phê Lạc Sơn rộn ràng lớp người gươm súng, áo trận rằn ri. Một số đông bạn bè đã vào Ðà Nẳng hay Sài Gòn để trốn lính hoặc đi lính. Một số thì ngưỡng mộ quyền năng sinh sát của nhóm người từ núi về, tay lỡ nhúng chàm để thỏa chút bồng bột oan khiên của một thời tuổi trẻ cũng đã kéo nhau vào núi. Chỉ còn anh và nhóm nhỏ bạn bè ở lại thành phố. Từng chiều rời rạc bước chân qua triền dốc của chiếc cầu đoạn đành gãy nhịp. Vai cầu cong oằn buồn chúi vào nhau như lòng người đi trên cầu lo lắng về một tương lai không lối thoát.
Lệnh động viên nhập ngũ hối thúc bên lưng, ba mạ thương con đã thuyết phục gởi anh vào vùng giải phóng qua sự móc nối của người quen để tạm lánh một thời gian chờ hòa
bình đến. Anh từ giã gia đình bỏ phố ra đi, lòng ngổn ngang bao nỗi buồn lo cho cuộc sống xa lạ sắp tới và nỗi thương nhớ người yêu không biết bao giờ gặp lại. Nỗi sợ hãi điếng người khiến anh nằm co quắp suốt chuyến đò chèo từ Văn Thánh lên Tuần. Tiếng nước vỗ mạn đò dồn dựt theo từng mái dầm chèo quảy ngược giòng khiến anh có cảm giác tất cả đang bỏ anh trôi xa dần theo dòng nước về xuôi. Ý nghĩ buồn bã khiến anh hoảng hốt, chới với ôm mặt khóc.
Cuộc sống ở khu giải phóng không như anh tưởng tượng. Sinh hoạt đoàn thể khắt khe, ngoài giờ canh tác, đào hầm vót chông vất vã, là hội họp phê bình, kiểm điểm liên miên. Bạn bè sinh viên dưới phố thỉnh thoảng gặp nhau, ai nấy đều giữ khoảng cách, nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngại. Chẳng tìm đâu ra hình ảnh hào hùng của chàng trai bỏ phố lên rừng đi làm cách mạng, chỉ là những gã du kích dốt nát, lầm lì biết cầm súng AK lên đạn lảy cò. Sau lần suýt chết vì bom và lính Quốc gia càng quét, anh rùng mình ớn sợ nhìn thi thể người bạn học tưởng đã tìm được chổ sống an thân. Sự thất vọng càng khiến anh nhớ phố, nhớ nhà, quay quắt nhớ người yêu. Trong những cơn mưa chiều từ một đầu sông xa lạ, hình ảnh cô sinh viên tóc ngắn, áo lụa vàng đạp xe tới trường mỗi sớm mai hiện ra rõ rệt khiến anh ngồi đứng không yên.
Trong một lần được giao công tác làm giao liên đón người lên bưng, anh bỏ trốn về Huế qua ngã Nguyệt Biều. Những ngày vui về với gia đình, với người yêu qua nhanh trong lúc tương lai vẫn mờ mịt bế tắc. Trường lớp vắng vẽ buồn hiu. Thượng nguồn sông Hương bơ phờ dáng núi không phải là chổ dung thân. Quán cà phê nhỏ gần cầu Bến Ngự dưới chân con dốc đi về Từ Ðàm anh thường ngồi vào những buổi tối là nơi anh đã quyết định chọn hướng tương lai. Ngã đời anh lựa trong lúc cùng đường trở thành cuộc sống sôi nỗi anh chẳng hề biết mà mơ. Anh vào Hải quân, đi du học, về nước, hải hồ đầu sông cuối biển vẫy vùng. Không lâu sau ngày người yêu tốt nghiệp về dạy học ở phố nhà Hội An, anh cũng dừng bước giang hồ xin chuyển về đơn vị đóng ngay Cửa Ðại, về ?xin em chổ trọ hiên ngoài lạnh sương?.
Thế rồi dòng nước sông Thu cuối tháng Ba bảy lăm lại đẩy người vào cuộc truân chuyên, trôi tuốt khơi xa qua bên kia biển. Còn chi đêm trăng Thuận Tình hoang mờ cát vàng Xuyên Thọ. Vùng đầm sông nối biển, trộn nước nguồn với nước biển Ðông là dấu mốc oan khiên mặn xát hồn lưu xứ. Người lính đứng trên con tàu di tản ngoái nhìn doanh trại bốc cháy mà lòng tơi bời mối chung cuộc nhục vinh. Ðôi vợ chồng son vừa cưới nhau xong hai ngày trước ở Hội An. Cô giáo trẻ vội vàng lạy tạ mẹ cha trong ngày cưới để kịp theo chồng. Hai đứa em nhỏ đứng khóc dưới mái hiên nhà, trông theo bóng anh chị biền biệt khuất xa. Cuộc tùng phu định mệnh dài suốt kiếp lưu vong, khóc ròng những ngày đầu xa xứ?
(còn tiếp)
Nguyệt San Giao Muà xin cám ơn những thân hữu đã dóng góp bài vở cho Nguyệt San Giao Muà số 247 . Một số bài khác sẽ được đăng dần vào số tớị Mong mỏi sẽ nhận được những sáng tác của các bạn bốn phương để cho Nguyệt San Giao Muà thêm phần hương sắc trong tương laị
2) Ðể rút ra danh sách của NSGM (unsubscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
3. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
4. Mọi bài vở, đóng góp, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
Nguyệt San Giao Muà
Homepage: http://www.GiaoMuạcom
Thể lệ gửi bài cho Nguyệt San Giao Muà:
Mong bạn gửi Bài cho GM theo cách này là tốt nhất :
1. Dùng mẫu chữ Vietnet (VIQR) hay Unicode
2. Viết Hoa chữ đầu của bài và bút hiệụ Ví dụ: Giọt Mưa Trên Lácủa NS Phạm Duy
3. Gửi bài ngay trong email (không kèm file), để cho BBT khỏi mất công download xuống để đọc
4. Gửi tất cả các bài trong 1 tháng 1 lần trong1 email, nếu tiện.
5. Bài vở xin gửi đến trước ngày 25 mỗi tháng
6. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com
Cám ơn bạn rất nhiều, vì nhân sự có hạn, BBT không thể ngồi đánh máy lại từng đề bài hay bút hiệụ
P.O . Box 378
Merrifield, Virginia 22116
USA
Trang Nhà