Nguyệt San phát hành định kỳ vào mỗi đầu tháng

www.GiaoMua.com

Nguyệt San Giao Mùa
Merrifield, Virginia 22116
USA

GiaoMua@hotmail.com

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Số 271

Ngày 1 tháng 3 năm 2025

Home | Giao Mùa (Unicode) | Giao Mùa (Vietnet)
Những Số Cũ | Thư Ngỏ | Liên Lạc

Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút: Ðinh Trường Như (TK Trung Kỳ)

Ban Biên Tập:

Mạc Phương Ðình, Phan Thái Yên

Chung Thủy, Nguyễn Thị Thanh Dương

& TK Trung Kỳ

Mọi bài vở đóng góp xin gửi về GiaoMua@hotmail.com

Web Counters

Copyright 2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bài vở trên Giao Muà là do các tác giả gửi đăng và Giao Muà không chịu trách nhiệm về nội dung. Muốn xin trích đăng lại, xin liên lạc với GiaoMua@hotmail.com.

I . Thơ _______________________________________________________________________

1. Thoáng Qua Bốn Mùa ______ Thanh Hà
2. Ẩn ______Diệp Thể Nhiên
3. Sầu Hạ ______Nguyễn Chí Hiệp
4. Khai Bút Mừng Xuân Ất Tỵ 2025 ______ChinhNguyen/H.N.T.
5. Những Giọt Nước Mắt ______Nguyễn Thị Thanh Dương.
6. Cảm Tác Ðầu Năm 2025 ______ Ðặng Xuân Xuyến
7. Alzheimer . ______Vân Hà
8. Chiều Trong Trại Tỵ Nạn . ______Kim Loan
9. Vách Núi . ______Bạch Liên
10. Tôi Mơ Người Về . ______Lê Miên Khương
11. Yêu Trăng . ______Hàn Thiên Lương `

II . Văn _______________________________________________________________________

1.Anh Yêu Ai ___________ Nguyễn Thị Thanh Dương
2. Cô Gái Mang Trái Tim Người Tôi Yêu ___________ Phan Thái Yên
3. Ngày Xuân Rực Rỡ ___________ Tình Hoài Hương
4.Tản Mạn Những Vần Thơ Mùa Ðông ___________ Thanh Hà
5. Hồi ký Miền Nam ___________ Hai Hùng SG
6.Món Quà Valentine Cuối Cùng ___________ PhamPhanLang
7.Tình Yêu Không Hẹn Trước ___________ Kim Loan
8.Gã Khờ Hay Thằng Ngốc Việt Nam. ___________ Nguyễn Bàng
9.Xoay Vòng Sinh Nhai ___________ Bạch Liên
10.Khối Tình Lận Ðận ... ___________ Dương Ninh Ninh

III . Tin Tức /Trả Lời Bạn Ðọc__________________________________________________

1. Tin Tức/Trả Lời Bạn Ðọc _______ Ban Biên Tập

I . Thơ __________________________________________________

1. Thoáng Qua Bốn Mùa 
 

Album cũ, thuở dại khờ
Bâng khuâng! Ơi hỡi! Sao giờ khác xưa
Ví bằng chiếc lá đòng đưa
Chực chờ ngọn gió thoảng lùa ..lá rơi!

Xưa chân sáo nhảy muôn nơi
Nay ngồi ngắm nước đầy vơi qua cầu
Xưa Xuân áo biếc khoe mầu
Nay Thu độc vận nhĩ nhầu tàn tro

Xưa Hạ đỏ, leo đồi thơ
Nay Ðông khói ám sương mờ dáng xiêu                
Hoàng lương tỉnh giấc mộng chiều
Trả thân tứ đại, phiêu diêu non ngàn
 
LCDF, 17.09.2024
                                                    
Thanh Hà 
Mục Lục


2. Ẩn Em đến từ ảo tưởng, Anh đến từ hư vô, Tìm nhau lúc vô định, Gặp nhau chốn vô hình... Em đắm mình trong nước, Anh ẩn mình trong mưa, Hôn nhau khi vừa chạm, Yêu nhau cho vừa lòng... Khi gió trời lồng lộng, Khi bão tuyết mưa giông, Dấu yêu trong tình mộng Ðắm say phút mặn nồng... Khi ý trời nghiệt ngã, Ta đâu thiết bận lòng, Hai ta với tình đọng Tan vào trong hư không...? Nắng trải khắp thân em đầy hơi ấm, Gió thổi tung chiếc áo lụa em đi, Anh nắm lấy đôi tay mềm nhỏ nhắn, Kéo em vào, hôn rất nhẹ đôi mị.. Diệp Thể Nhiên
Mục Lục


3. Sầu Hạ
SẦU HẠ (bát thủ liên hoàn - thuận nghịch độc) 1.Ðâu người khách tiễn rượu nào say Cửa trước nơi xưa dáng yếu gầy Sầu não đủ không chiều muộn mãi Biệt ly thương khóc lệ chua cay Ngâu mưa lạnh buốt như vừa thấy Phủ bóng mờ xa ẩn khuất này Lầu vắng cảnh nhìn ai mỏi bước Sâu vào ngõ tối dốc chìm mây 2.Lầu cuối đợi ai dáng yếu gầy Luyến lưu tình hỡi đắng và cay Ngâu trời Huế cũ như nơi trước Lạ phố đêm xưa vẫn cảnh này Sầu muộn bước xuôi lề bậc cỏ Nhớ hoài trông vọng bóng ngàn mây Ðâu còn lối rẽ đường về xứ Sâu hoắm mắt buồn giọt lệ say 3. Âu lo phút đợi thương rồi nhớ Bạn vắng buồn ơi lệ mắt cay Ðầu ngõ khuất tầm che bóng rũ Cuối hè khuya tối ẩn trăng này Sâu vào ngách rẽ trời soi nước Mở lại đường quanh bóng phủ mây Cầu dưới thấy mờ xa dốc tận Lâu hồi đếm ngược bước nhừ say 4. Lâu quá hận lòng nỗi đắng cay Bạn xa ngày nhớ xứ phương này Trầu cau hẹn ước tình đôi lứa Cưới gả trông nào chuyện nước mây Dâu rể rước đông người tiễn bước Tiệc nhà vui đến khách cùng say Ðầu hiên kết tụ hoa tươi thắm Sâu lắng ẩn mơ giấc mộng gầy 5. Ðầu hôm nhớ bạn tình như thấy Nước đổ mưa khuya phố vẫn này Sâu khuất bóng đêm mờ cánh hạc Lặng buồn trăng hạ rũ trời mây Lầu cao vọng cảnh ngàn sương phủ Lối cuối trông đường ngõ bước say Lâu quá đã qua thời khắc muộn Sầu vương mộng ảo giấc hao gầy 6. Khâu dệt lụa tơ chỉ sợi này Áo quần thêu đẹp cảnh thuyền mây Ðầu nghiêng khẽ ngắm nàng ơi nhớ Bóng dõi thầm trông thả mắt say Lầu nguyệt dáng mờ soi ngõ tối Dốc đường lề ngược bước chân gầy Nâu vàng bóng rọi đèn hiu hắt Cầu dưới đợi người thấy mắt cay 7. Ðau lòng hận mãi vì ngăn cách Thức vọng đêm về ngắm cảnh mây Ðầu phố nhớ khuya trời tối thẳm Mắt môi thương cảm lệ thêm say Thâu đêm cảnh trước đường hoang vắng Mỏi gót chân đi dáng yếu gầy Sầu vọng để rồi day dứt mãi Ngâu mưa giọt đắng dạ thêm cay 8. Ðầu phố cảnh khuya trăng ẩn mây Họp đêm chung tiệc rượu cuồng say Sâu mờ ánh sáng đèn mù mịt Nhạt khuất hồ sen nụ héo gầy Lâu cũng nhớ xưa thời khổ hạn Mới là như gặp những thời may Cầu mong được thấy từng khuôn mặt Âu với lo thôi nhé nhé này Nguyễn Chí Hiệp 13.8.2024 TỰA VÀO BƯỚC CHÂN NGƯỜI Ðêm giữa dòng sông thuyền trôi mãi Ðưa em về đâu ta nhớ ai Giọt nước mắt yêu thương thần lặng Ðọng lại trên mắt môi đẫm đầy Ðêm trôi qua xuôi ngàn nhớ cũ Vạn ngày sầu có phải vẫn đây Bàn tay nào nhặt chiếc lá úa Nghe đớn đau cuộn theo tháng ngày Em có biết những gì còn lại Của mối tình tàn là gì không Em có thấy bóng người hun hút Khuất sâu ngõ tối xa tận cùng Ðêm vẫn đến bên em đó thôi Mà tôi thì đắm sâu dòng đời Tan như hạt cát trên bãi biển Tựa vào từng bước chân của người... Nguyễn Chí Hiệp 11.11.2024 BỨC HỌA ÐÊM TRĂNG (thơ xuôi ngược) Không cảnh trước xưa với tháng ngày Mịt mờ trăng ẩn khuất tầng mây Bồng bềnh gió khẽ nghiêng vàng khuyết Giá lạnh trời soi nhạt trắng gầy Trông mãi lối về chân nối gót Ngắm nhìn cây úa lá đùa tay Hồng hoa nét vẽ tranh phai mực Ðông trước cảnh xưa nhớ đủ đầy Ðầy khuyết nét tranh vẽ mực dầu Trắng ngàn mây khuất ẩn nơi đâu Tay cầm cọ viết tên và họ Giấy gắn khung treo cảnh tối màu Mây khói phủ đầu soi trắng bạc Ảnh nhân mờ lệ ướt canh thâu Gầy vai nặng gánh tình non nước Ngày với tháng đây nhớ gửi sầu . Sầu vọng cảnh khuya phố cuối đông Nhớ xưa người đẹp nét môi hồng Thâu đêm mộng tưởng như vừa thấy Lạ giấc mơ nào mãi đón trông. Màu nhạt trắng sương mờ nét vẽ Bóng hoe vàng nguyệt ẩn mây bồng Ðâu người khách đến nơi chờ đợi Dầu dãi bước tìm ngắm cảnh không Nguyễn Chí Hiệp 30.10.2024 SANG XUÂN thơ xuôi ngược Sang xuân dáng mới thấy bên nhà Khách đợi người chờ đón ngõ qua Cành đỏ nhụy đào hoa nét đậm Cánh vàng mai lựu gốc cây già Tranh khoe cảnh phố xem hoài mãi Liễn đối dòng đôi treo tít xa Làng trước dốc về chân bước dạo Tân Xuân chúc vội rót ly trà 20.01.2025

Nguyễn Chí Hiệp

Mục Lục


4. Khai Bút Mừng Xuân Ất Tỵ 2025 1-Khai Bút Mừng Xuân Ất Tỵ 2025 Năm Rắn vừa mới đến Múa bút viết gì đây? Như Phượng múa Rồng bay Mừng tuổi thập-kỷ-Chín Sẽ quên đi bệnh tật Cất cánh đời lên mây Bỏ lại trần thế này Mối buồn lo chất ngất Sẽ vui cùng con cháu Sống kế cận bên ta Cũng vui cùng bạn hữu Ðang ở tận nơi xa Vẫn thể dục đi bộ Vẫn chơi Facebook,Blogs Nhưng theo nhịp S-low Thoải mái thảnh thơi thôi CHÀO MỪNG XUÂN ẤT TỴ CHÚC TẤT CẢ NGƯỜI THÂN CHÚC TẤT CẢ CHÚNG TA MẠNH KHOẺ VÀ HẠNH PHÚC. CN-HNT , Ðêm Giao Thừa Ất Tỵ 2025 (681c) 2- Gánh Sầu Xa Xứ (Cảm tác GánhXuân&HươngXa /dp) Một gánh Xuân một gánh sầu Ðông Tây thế giới chẳng đâu là nhà Quê hương ẩn dấu trong ta Nỗi buồn xa xứ xót xa suốt đời CN-HNT , Jan.30.25 (100.72) GÁNH XUÂN (thơ ÐL dp) Em gánh xuân tôi dấu ở đâu? Ðể nơi đây chỉ một trời sầu Những cơn mơ rót vào hư ảo Bao nỗi đau chìm xuống thật sâu Cánh én ngang qua toàn bóng tối Vầng trăng khuất dáng suốt đêm thâu Giao thừa cứ hẹn mà không tới Mới thấy cuộc đời chuyện bể dâu HƯƠNG XA (thơ ÐL dp) Xứ người quạnh quẽ vẫn mừng xuân Dẫu tuyết rơi hoa nở trắng ngần Phố lạ cách chia nên trắc trở Người quen gần gũi cũng phù vân ....................................................... 3-Xuân Hồi Âm (Cảm tác HỏiXuân /PTH&bài hoạ của DP) Xuân còn đi đón Hạ về Cho bừng nhiệt huyết say mê cuộc đời Phượng hồng thay đoá mai rơi Tâm hồn khuê phụ chơi vơi sóng tình. CN-HNT , Feb.2.2025 (100.73) HỎI XUÂN /PTH Hỏi xuân sao quá vội vàng Tơ xuân vừa bện đã sang ngang rồi Ðể cho lòng cứ chơi vơi Ðếm hoa mai rụng, đếm thời gian phai (DP)Xuân đã qua rồi còn hỏi chi ? Giống như cô gái lỡ xuân thì Năm sau xin hứa sẽ quay lại Và mộng trở thành đóa quế chi. 4- Mùa Ðông Trên Ðỉnh Tuyết Kilimandjaro II * Tuyết tuyết tuyết tuyết ngoài khung cửa sổ Tuyết đầy trời tuyết phủ trái tim ta. Tuyết từng ẩn sâu tận đáy hồn ta Từ trận cuồng phong phá hoang tàn quê hương đó Tuyết tuyết tuyết đứng nhìn qua lớp kính Lạnh ngoài kia nhưng hơi ấm toả quanh mình Hai cảm giác xẻ thân thành hai mảnh Một cho Người một ở lại tâm linh Tuyết gợi nhớ Mùa-Ðông-Trên-Ðỉnh-Tuyết Ðỉnh Kilimandjaro và con báo cô đơn Miệt mài leo lên chóp núi cao vời Tìm dư ảnh một bóng hình ảo huyễn Tuyết tồn tại như ngàn Thu hiện hữu Trong lòng ta mãi mãi chẳng phai mờ Với thời gian thân xác cội-mai-già Vẫn ôm bóng hình xưa cho đền ngày gục ngã. ChinhNguyên/H.N.T. Ngày tuyết rơi Jan.10.25 (678) *MùaÐôngTrênÐỉnhTuyếtKilimandjaro I , 2019 #328, GM#213 Như con báo vẫn cô đơn tìm lên đỉnh Kilimanjaro vào mùa đông tuyết giá -Anh cũng vẫn tìm em...........* ................................................................. ChinhNguyen/H.N.T. Sept.18.2018 (328) *Lời Ru Ca Bốn Mùa Trong Tình Sử , 1974, #38 ChinhNguyen/H.N.T.


Mục Lục


5. Những Giọt Nước Mắt Giọt nước mắt khóc khi vui, Giọt nước mắt lặng lẽ rơi khi buồn, Khóc khi vĩnh biệt người thân, Khóc khi cảm thấy hồn mình lẻ loi, Ai đi ngang dọc qua đời, Sao không ghé lại thành đôi cho tròn? Khóc khi đi giữa phố phường, Hạt buị cay mắt biết phương nào về, Khóc vì những chuyện vu vơ, Chạnh lòng một buổi chiều mưa trên đường, Ta không là chim bị thương, Ta không bị ướt sao thèm chở che, Khóc khi ra ngắm vườn hoa, Không bị tình phụ sao ta ngại ngùng, Thương hoa xinh sẽ úa tàn Thương tình ai sẽ nhạt dần tháng năm, Khóc khi đứng trước dòng sông, Thương đôi bờ có kẻ mong người chờ, Bên này thương nhớ bên kia, Cầu nhân duyên ấy bao giờ gặp nhau? Giọt nước mắt chẳng vì đâu, Giọt nước mắt nói bao điều trong tim, Ðó là nước mắt của em, Từ khi vào chốn nhân gian cuộc đời. Nguyễn Thị Thanh Dương. THÁNG BA GÕ CƯẢ. Em đã nghe tháng ba về gõ cửa, Gío từ nơi đâu mà đến tìm em?, Sắp hết Ðông rồi. Thôi nhé áo len, Gío không lạnh vì gió mùa Xuân tới. Em thích tháng ba những cành lộc mới, Cây lê trong vườn bắt đầu đơm hoa, Cây Ðào trong vườn hé nhụy thiết tha, Nắng cũng mới cho hoa vào nhịp sống.. Em cất áo len vào trong kỷ niệm, Chiếc áo còn đây hơi lạnh cuối mùa, Chiếc áo mùa đông còn ấm hôm qua, Quá khứ hiện tại chỉ là khoảnh khắc. Những tháng của năm, những muà quanh quẩn, Mỗi tháng có một vẻ đẹp khác nhau, Bao nhiêu tháng ba nước chảy qua cầu, Bao nhiêu tháng ba buồn vui ai đếm. Ai lỗi hẹn nhưng tháng ba đúng hẹn, Ðợi chờ nhau cho hết một mùa Ðông, Nắng theo em về trên phố bâng khuâng Gió theo em hòa mình vào cuộc sống Những con đường highway đang rạo rực, Tháng ba bao nhiêu hoa dại bên đường, Tháng ba này anh có đến tìm em ? Hoa sẽ đẹp trên nẻo đường thiên lý. Anh ơi tháng Ba đang về gõ cửa, Em đã thay áo mới để đón Xuân, Em mở cửa ra đất trời mênh mông, Và đón anh về với cùng nắng gió. Nguyễn Thị Thanh Dương.


Mục Lục


6. Cảm Tác Ðầu Năm 2025 CẢM TÁC ÐẦU NĂM 2025 Xuất hành đón Xuân Giáp Dần chính Bắc tiến Ðông Nam Dạo gót cùng Xuân dụ gió lành Chợt nghe nhoi nhói nơi vạn dặm Nhớ Tết, nghẹn lòng, bái anh linh! *. Hà Nội, 3:35 Mồng Một Tết Ất Tỵ (Tức 29 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN Chờ em đón Xuân Kìa em, Xuân sắp qua đầu ngõ Ðã rộn tiếng cười tươi nắng non Nhà bên tíu tít khoe màu áo Líu quíu anh chờ em đón Xuân! *. Hà Nội, 7:45 Mồng Một Tết Ất Tỵ (Tức 29 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN Nghe nhạc nhớ quê Con đi chúc Tết, bố ở nhà Nằm nghe Tuấn Vũ (1) nhớ Xuân qua Ơ hay, sao bỗng thành kẻ lạ Không dưng lại khóc nhớ quê nhà! ----- (1) ca sĩ Tuấn Vũ *? Hà Nội, 13:37 Mồng Một Tết Ất Tỵ (Tức 29 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN Tết nằm nhà Năm nay đón Tết chằng pháo hoa Táo quân hề nhảm đã nhạt nhòa Mấy trò diễn cũ, nhàm, chả ngó Cũng ngại ra đường lại co ro! *. Hà Nội, 18:17 Mồng Một Tết Ất Tỵ (Tức 29 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN NGẪU HỨNG ÐẦU XUÂN chùm thơ Ðặng Xuân Xuyến * Gió Ngây Ngô . Nửa đêm em rủ đi dạo phố Nại gió cạn Ðông quẩn đến rồ Mỉm cười, khẽ nhủ: sao mà ngộ Nửa đêm gió lại quẩn ngây ngô... *. Hà Nội, 04:23 Mồng 2 Tết Ất Tỵ (Tức 30 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN. Em Ðến Chơi Nhà. Em đến chơi nhà, mắt như hoa Mang theo câu ví gửi làm quà Miệng cười chúm chím, duyên duyên lạ Em dán mùa Xuân thắm cả nhà! *. Hà Nội, 12:28 Mồng 2 Tết Ất Tỵ (Tức 30 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN . Ngẩn Ngơ Hội Làng. Gặp em giữa hội thành làng Yếm đào dải thắm mơ màng nắng Xuân Ờ kìa... Gió cứ tần ngần Dập dềnh để nắng quện chân níu người Em cười bẽn lẽn mà tươi Nắng Xuân thèn thẹn cho người ngẩn ngơ... *. Hà Nội, 18:30 Mồng 2 Tết Ất Tỵ (Tức 30 tháng 01 năm 2025) ÐẶNG XUÂN XUYẾN VỀ THĂM HÀ NỘI - viết tặng Nguyễn Minh-. Tôi xa Hà Nội, xa Hà Nội Mới đó thôi mà bấy năm trôi Bạn cũ gặp nhau nhìn rất vội Nụ cười te tẻ hé trên môi.. Ờ gió heo may đã mỏng rồi Mây chiều cũng ít bảng lảng trôi Giờ còn ai đợi canh chừng tối Dụ một tiếng reo thả chỗ ngồỉ!. Tôi lặng nghe lòng chất vấn tôi Người ta giờ đã khác xưa rồi Thời gian thì cứ trôi vồi vội Tôi lại giam mình góc xa xôi.. Tôi biết nhưng mà biết vậy thôi Chuyện xưa còn giữ được mấy hồi Tôi về Hà Nội thăm Hà Nội Mua chút niềm riêng ngủ quên rồi... *. Hà Nội, ngày 9 tháng 2-2025 Ðặng Xuân Xuyến


Mục Lục


7. Alzheimer Alzheimer Nếu một ngày, mẹ quên con là ai Xin đừng giận, mẹ nào đâu muốn thế Vì bộ não đã không còn tinh tế Ðể nhận ra núm ruột của đời mình Nếu ngày nào, em không nhận ra anh Xin hãy hiểu, em đã vào quên lãng Quên đau khổ, đắng cay cùng năm tháng Nhớ hay thương, yêu hay ghét, chẳng nệ hà Nếu ngày nào, tất cả mọi người quen Thành bạn mới, mỗi ngày luôn mừng rỡ Xin hãy hiểu đó chỉ là cái cớ Bởi thời gian chẳng còn giá trị gì Là rất gần , em vào chốn hư vô Hiến thân xác cho người ta giảo nghiệm Ðể khoa học có khả năng tìm kiếm Cớ làm sao thượng đế tạo con người ? Vân Hà Sinh Nhật con trai Feb-5-2025 Ngộ Lắng nghe tiếng nhạc, tưởng chỉ đàn cho riêng tôi Bỗng nhận ra, buồn thay Chúng ta ai cũng có thể chia tay Anh, tôi , bạn bè hay người không thân thiết Nếu xưa, đưa bàn tay ra để nắm, ta đã có thể cùng nhau đi hết đoạn đường đời Thì bây giờ đâu phải hai đứa hai nơi Kẻ đằng Tây, kẻ đằng Ðông Người đầu sông, người cuối sông khắc khoải Ðể đôi lần quay đầu nhìn lại Có còn nhận ra nhau Hay chỉ ngạc nhiên trong phút giây ngơ ngác Con dốc đời đưa ta qua đỉnh, đã qua Giờ mới hiểu hoàng hôn dần buông xuống Ta khép mắt, lần dò theo, kẻo muộn Bước thời gian, hụt hẫng, trả cho đời. Vân Hà Tháng 2 2025

Vân Hà
Mục Lục


8. Chiều Trong Trại Tỵ Nạn Chiều trong trại tỵ nạn, tôi thấy em Ðôi mắt của một người không quen Thăm thẳm như hoàng hôn vừa xuống Ký ức nào em đang muốn quên? Ðêm hãi hùng thuyền gặp sóng lớn Hải tặc vây quanh chẳng xót thương Em bé nhỏ, em cố vùng vẫy Tiếng kêu lạc loài vào đại dương? Chiều trong trại tỵ nạn, tôi thấy chị Lặng lẽ bên rào nhìn xa xăm Chắc hẳn đêm qua trong mộng mị Có bóng quê nhà chị ghé thăm? Người ấy có vẫn đợi chị không Tình yêu đâu cách trở mấy sông Nhưng đất nước u mê tăm tối Tương lai còn mù mịt, mênh mông Chiều trong trại tỵ nạn, tôi thấy anh Ðiếu thuốc trên tay, khói toả bay Ngày mai lên đường đi thanh lọc Kỷ niệm vô vàn gửi lại đây Chiến hữu gặp nhau nơi xứ lạ Khắc khoải lời thề nợ máu xương Giữ vững niềm tin và lý tưởng Màu cờ vàng rợp bóng quê hương Chiều trong trại tỵ nạn, tôi thấy tôi Dõi theo mây tím cuối chân trời Mộng mơ với chút hồn thi sỹ Bỗng thấy thương hơn những mảnh đời Rồi cũng sẽ là dĩ vãng thôi Kỷ niệm Trại Tỵ Nạn xa xôi Nên trái tim đa sầu đa cảm Nức nở mong chờ bóng chiều rơi

Kim Loan
Mục Lục


9. Vách Núi Ngồi xe lửa nhiều toa dài leo núi Chui qua đèo, ôm sát vách sườn cao Xuyên không gian, xuyên mây ngàn bảng lảng Tôi cứ ngỡ mình sẽ thấy trăng sao * Nhìn thung lũng dưới triền sâu hun hút Tầm mắt nhìn ngun ngút thấu rừng xanh Bóng sương mù vừa che trời đúng lúc Chiếc xe lửa cứ lượn đèo co quanh * Vòng bánh xe lăn tròn gào cọ xát Như ru hời hành khách mệt nhừ người Tiếng sắt thép cắn nhau giữa mây trời Như cấu xé, vỡ tung tường vách núi

Bạch Liên
Mục Lục


10. Tôi Mơ Người Về Nắng lên rồi. Người ơi, người có thấy ! Từ phương nam chim di trú quay về Hương hoa bưởi tỏa thơm dưới chân đê Tôi đợi người. Bao giờ người trở lại ? Mùa xuân này tôi sẽ viết bài thơ Gởi vào đấy tim buồn cùng máu đỏ Dâng trời đất và gởi cho người đó Khi đọc thấy vị mặn nước mắt tôi ! Ngày người đi tôi như kẻ mất hồn Ôm mặt úp vào bức tường biết khóc Còn đây tay ấm, dài bay mái tóc Ước mơ tôi dệt : thiên đường có thật Rồi một ngày giấc mơ tiên biến mất Lỗi tại ai ? Hay mình không duyên nợ Bây giờ còn chi ? Chỉ còn nỗi nhớ Tôi vẫn mơ người về ! Người biết chăng ? Lê Miên Khương Nhà Tù Mộng Ảo Không Song Mùa ơi hãy đến nhanh nhanh Chân anh mòn mỏi chạy quanh gốc đào Chờ mây hồng trải trên cao Ðem theo hoa nở, ngôi sao em về Về đi em, nắng rủ rê Vườn anh đứng đợi tràn trề bướm hoa Chuỗi thương nhớ những ngày qua Sẽ là kỷ niệm món quà hữu duyên Về đi em ta lên thuyền Ði ra sông rộng đến miền mộng mơ Xin gặp bà nguyệt ông tơ Cho hai kẻ lạ đến bờ trăm năm ! Người dưng ăn lá dâu tằm Duyên tơ xây kén anh nằm bên trong Nhà tù mộng ảo không song Một đời hạnh phúc, long đong giã từ.

Lê Miên Khương
Mục Lục


11. Yêu Trăng Sao trăng thức suốt đêm trường Hay trăng còn mãi vấn vương câu thề? Dù còn xa khuất sơn khê Ta không lỗi hẹn ngày về trăng ơi! Bước đời dưới ánh trăng mơ Nhớ về lối cũ lạnh đời ly hương! Nay còn lận đận phong sương Lòng luôn mong đợi trùng phùng chốn xưa! Yêu trăng ta mãi vấn vương! Nỗi Lòng Tết đến rồi tết cũng đã qua Lòng ta rõ dấu mãi sơn hà? Quê hương non nước còn muôn thuở Trong cõi lòng đau mãi thiết tha! Nhớ lắm xót lòng vạn nét xưa: -Tiếng gà bên sông gáy giữa trưa Ðiệu hò văng vẳng đò xa bến Giọng cười thôn nữ buổi được mùa! Thương lắm tiếng võng đưa kẽo kẹt Lời ru của mẹ giữa đêm trưòng Như nỗi niềm thương lòng chinh phụ Gửi người đi mờ khuất đêm sương ! Nhớ thầy dạy viết từng nét chữ Ðọc bài yêu dấu cảnh quê hương Thầy dạy luôn giữ lòng cùng nước Ðừng làm cho đồng loại tang thương! Nhớ lắm những anh hùng giữ nước Có người gục ngã chốn sa trường Mồ nay còn mất trên đồng vắng Ðêm ngày hiu quạnh dưới mưa sương ! Lại còn lắm người nay phế tật Ðành sống lang thang chốn phồn hoa Cúi mặt bước dưới cây cờ đỏ Ðau lòng căm nín giọt lệ sa!?? Làm sao tỏ hết trọn nỗi lòng Một người đang biệt cõi non sông Vẫn còn vẳng tiếng làng quê cũ Thao thức từng đêm lệ rõ dòng 1-2-2025

Hàn Thiên Lương
Mục Lục


II . Văn___________________________________________________________

1. Anh Yêu Ai


Nguyễn Thị Thanh Dương


Không biết tình cờ hay cố ý anh Phượng gặp tôi ngay đầu hẻm khi tôi đi học về, anh chặn xe đạp tôi lại, hỏi:

- Em Bông, chiều nay đi ăn chè với anh không?

Bất ngờ quá tôi bối rối và ăn nói "vô duyên" như thường lệ:

- Chè.. gì anh?

Nghĩ tôi là con nhỏ ham ăn chắc, anh liệt kê một mớ chè hấp dẫn:

- Chè đậu xanh bột khoai nước dừa đường cát trắng, chè sương sa hột lựu, chè trôi nước, chè..

Tôi cản lại:

- Anh khỏi kể, em ăn hàng bấy lâu nay có bao nhiêu loại chè em biết hết rồi, nhưng..

- Anh năn nỉ mà, lâu lâu anh mới về phép thăm ..

Tôi hồi hộp, vô duyên lần nữa, cướp lời anh:

- Thăm gì hả anh?

- Thăm nhà và thăm xóm mình chứ còn gì nữa. Anh nhớ mấy gánh chè trên chợ Hạnh Thông Tâỵ.

May quá tôi cũng nói được một câu ..bình thường:

- Ðể em suy nghĩ, trả lời anh sau.

Anh tự tin dễ sợ:

- Anh cứ đợi em ở mấy gánh chè trên chợ lúc 7 giờ chiều nha

Tôi đạp xe về nhà với cõi lòng lâng lâng.

Chẳng biết từ lúc nào tôi đã thương mến thầm anh Phượng hàng xóm, anh hơn tôi chừng 7-8 tuổi, hát hay đàn giỏi, thỉnh thoảng buổi tối anh ngồi trước cửa nhà đàn hát, tiếng hát ngọt ngào của anh đã rót vào trái tim 16 tuổi trăng tròn của tôi những tình cảm bâng khuâng. Anh đi lính, xóm vắng anh, vắng cả những đêm khuya tiếng hát tiếng đàn.

Hôm nay anh về phép gặp tôi và rủ đi ăn chè có "tình ý gì đây? Trước giờ anh có để ý gì đến tôi đâu, hay là bây giờ anh đã ..chuyển hướng yêu tôi ? Tôi muốn đi ăn chè với anh lắm, tôi tưởng tượng anh Phượng và tôi hẹn hò cùng sánh vai từ nhà đi bộ lên chợ Hạnh Thông Tây, anh sẽ nói gì với tôi nhỉ? Và cuộc ăn chè để chúng tôi được dịp tâm tình.?

Nhưng tôi chưa biết sẽ đi bằng cách nào, ở nhà tôi vẫn phải kè kè trông em, bế em, lấy lý do gì nói với mẹ để rời khỏi nhà cả tiếng đồng hồ.

Tôi muốn hỏi ý kiến nhỏ bạn thân cùng xóm Bích Hợp, điều gì nó cũng giúp tôi tìm ra đáp số nhưng điều này thì không thể vì Bích Hợp hình như cũng có cảm tình với anh Phượng. Có những khi Bích Hợp sang nhà tôi chơi nói chuyện đến khuya, hai đứa đang ríu rít cùng ..im bặt khi vẳng nghe tiếng hát anh Phượng hàng xóm vọng sang. Bích Hợp đã mơ màng:

- Anh ấy hát hay quá..

Nếu anh Phượng yêu tôi Bích Hợp sẽ buồn biết bao!

Tôi ăn cơm xong định sang nhà Bích Hợp thì nó đã sang nhà tôi, nét mặt nó có vẻ bồn chồn lạ lắm. Tôi chẳng dám mở lời nói chuyện của mình thì Bích Hợp nói trước:

- Bông nè ..anh Phượng rủ tao chiều mai đi ăn chè trên chợ Hạnh Thông Tây, tao chưa biết trả lời sao nên hỏi ý kiến mày.

Tôi giật mình, khai luôn:

- Anh Phượng cũng rủ tao chiều nay đi ăn chè, tao cũng chẳng biết trả lời sao. Thì ra anh rủ cả hai đứa nhưng mỗi đứa một buổi chiều khác nhau.

Nghe xong Bích Hợp thoáng thất vọng và phân vân:

- Vậy thì giữa hai đứa mình, anh ấy ..yêu ai ? mình phải ba mặt một lời hỏi cho ra lẽ không để anh bắt cá hai tay.

Thì ra Bích Hợp cũng yêu thầm anh Phượng nhiều chẳng kém gì tôi. Tôi đồng tình:

- Anh Phượng phải chọn một trong hai và tình bạn chúng mình vẫn không thay đổi nha.

- Ừ, sòng phẳng và rõ ràng. Tao thề thà hi sinh tình yêu chứ không hi sinh tình bạn.

Tôi cảm động:

- Tao cũng thề tình bạn là trên hết.

Hai đứa bàn nhau không đi ăn chè với anh, cho anh chờ mỏi mòn và ăn chè một mình, đáng đời về cái tội dám yêu hai đứa tôi cùng lúc dù anh biết chúng tôi chơi thân nhau như thế nào rồi.

Chiều hôm sau tôi và Bích Hợp lượn qua lượn lại trước cửa nhà anh, mong gặp anh để hỏi vụ anh mời đi ăn chè, để bắt anh xác nhận anh yêu ai nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Thế rồi anh Phượng trở về đơn vị hồi nào chúng tôi không hay. Chắc anh ra đi với cõi lòng tan nát vì cùng một lúc bị hai đứa chúng tôi đối xử phũ phàng không thèm đi ăn chè với anh?


Cuối năm vào dịp Giáng Sinh anh Phượng lại về phép thăm nhà, chàng lính chiến dáng to cao uy nghi trong quân phục thoáng qua nhà làm tôi lại bâng khuâng xao xuyến.

Bích Hợp sang nhà tôi rộn rã báo tin:

- Anh ấy đã về.

Nghe giọng nói reo vui và đôi mắt Bích Hợp long lanh tôi bỗng chạnh buồn. Bích Hợp đã chờ mong anh như tôi đã chờ mong.

- Không biết anh Phượng có rủ mình ăn chè nữa không nhỉ?

Bích Hợp cương quyết:

- Dù thế nào chúng mình cũng phải gặp anh ấy, bắt anh phải trả lời câu hỏi mà anh còn nợ mình: Anh yêu ai?

Tin anh Phượng đưa người yêu về ra mắt mẹ anh đã lan truyền trong xóm, cô này theo đạo Thiên Chúa trong khi gia đình anh đạo Phật, mẹ anh không hài lòng.

Tôi và Bích Hợp nghe tin này cả hai đứa đều ngạc nhiên và buồn ủ ê. Buồn là buồn cho anh, chắc anh thất tình hai đứa tôi nên đành lòng tìm người yêu khác dù bất đồng tôn giáo, dù làm mẹ anh buồn phiền.

Hai đứa quyết chí gặp anh, không để anh âm thầm ôm khổ đau trở về đơn vị như lần trước nữa Tôi và Bích Hợp loanh quanh ở đầu ngõ nhà anh, canh chừng nếu anh bước ra khỏi nhà sẽ không thoát khỏi chúng tôi. Dĩ nhiên là chúng tôi toại nguyện, vừa thấy anh Phượng đi tới chúng tôi đã nhào theo rối rít gọi:

- Anh Phượng ơị.Anh Phượng?.

Anh dừng chân ỡm ờ:

- Hai đứa muốn rủ anh đi ăn chè hả?

Bích Hợp lanh chanh vào đề ngay:

- Tụi em phục kích anh ở đây để hỏi tội anh mời riêng rẽ từng đứa em đi ăn chè mấy tháng trước đó.

Tôi sầu bi và sưng xỉa dỗi hờn:

- Anh mời em đi ăn chè là anh yêu em sao còn mời Bích Hợp đi ăn chè?

Anh thảng thốt kêu lên:

- Ủa ..ủa ...br>
Bích Hợp sốt ruột cướp lời anh:

- Ủạ.ủa cái gì. Vậy thì anh yêu ai? Ðừng có nói là anh yêu cả hai đứa em nha.

- Ủa ..ủa..

Ðến lượt tôi cắt ngang không cho anh nói hết câu:

- Thôi anh đừng có ủa .. ủa nữa, bọn em hiểu rõ lòng dạ anh rồi.

Anh mở to mắt nhìn hai đứa tôi và không nhịn được cười:

- Ủa, ủa bộ cứ rủ đi ăn chè là yêu hả? Nghe nè hai đứa, anh đi lính xa nhà, xa bao kỷ niệm, anh nhớ những gánh chè trên chợ Hạnh Thông Tây xóm mình và muốn rủ người đi ăn cùng cho vui, anh mời riêng em Bông, rồi mời riêng em Bích Hợp là anh muốn ..thử lòng hai cô bé chơi thân với nhau, gắn bó nhau không rời sẽ phản ứng thế nào. Kết quả anh đã biết rồi, hai cô bé cho anh "leo cây" và tình bạn vẫn bền vững. Chúc mừng hai em .Thôi anh có chuyện bận, anh đi đây.

Hai đứa tôi ngẩn ngơ nhìn nhau không nói nên lời.



Chập tối, mẹ sai tôi đi tìm đứa em 5 tuổi đang chơi nhà hàng xóm. Thấy em đứng trước cửa nhà anh Phượng tôi liền đến gọi nó về. Nhưng vừa đến sát cửa thì tôi nghe có tiếng cãi cọ, là tiếng mẹ anh Phượng chì chiết:

- Con về phép chọn dịp lễ Giáng Sinh để đi lễ nhà thờ với người yêu. Con mê nó đến thế cơ à..!!!!

- Chúng con yêu nhau cả năm nay rồi mẹ, cô ấy ngoan hiền lắm..

Mẹ anh vẫn to tiếng:

- Nhưng mẹ không thích người khác tôn giáo. Xóm mình thiếu gì con gái cũng ngoan cũng hiền. Thí dụ như con Bông, con Bích Hợp đấy ? Mẹ thấy con hay chuyện trò vui vẻ với chúng nó lắm mà, sao không chọn một đứa?

Tiếng anh Phượng dứt khoát:

- Hai con nhỏ ngố này con coi như em út trong nhà mẹ ơi, một đứa thì xớn xác vô duyên một đứa thì lanh chanh hóng hớt, yêu gì nổi. Con nói chuyện với hai đứa là thường tình hàng xóm láng giềng thôi.

Nghe tới đây tôi tự ái chịu hết nổi vội bế thốc đứa em về cho nhanh, không thèm nghe lén nữa.

Vụ anh Phượng rủ tôi và Bích Hợp đi ăn chè, anh chỉ đùa cợt cho vui vậy mà suốt mấy tháng trời 2 đứa tôi cùng ôm mộng, hí hởn?tưởng bở anh ấy yêu mình.

Nhưng tôi và Bích Hợp bỗng? vui mừng sung sướng khi anh chẳng yêu ai Bông và Bích Hợp, vì nếu anh yêu một trong hai đứa biết đâu tình bạn chúng tôi sẽ vơi đi ..?

( Jan.. 22, 2023)

Nguyễn Thị Thanh Dương

Mục Lục


2. Cô Gái Mang Trái Tim Người Tôi Yêu (phần I)

Phan Thái Yên



Phần I

Con tàu chầm chậm tiến ra cửa biển. Không gian mờ ảo trong làn sương mai che khuất chân trời. Gió bán đảo Sơn Trà vần xoay, phần phật tiếng cờ. Trên đỉnh chiến hạm, ngọn radar uể oải từng vòng quay tiếc rẻ mấy ngày nghĩ bến rộn rã bóng sắc thành phố cảng.

Tiếng còi tan nhiệm sở vận chuyển vang lên từ lâu mà người sĩ quan vẫn đứng lơ đãng trên bong tàu nhìn quanh bờ vịnh. Làng Cùi dưới chân đèo Hải Vân vùi sau bờ cát xa, mong manh từng lượn sóng xô bờ. Phật Ðài cao gần Ngã-Ba-Ði-Huế ẩn hiện sau dãi rừng cây chắn gió đan thành vệt xanh thẫm trong ánh bình minh. Phật ngồi quay lưng về biển có lẽ không thấy được những bóng đời u uất bên kia bờ vịnh im lìm. Bãi dương cuối thành phố đã ngăn tầm mắt nhìn lối về Thương Cảng, thế mà cảnh vật vẫn như in trong trí tưởng bồi hồi. Tưởng chừng lâu lắm?Anh chợt thấy tiếc rẻ như vừa đánh mất một điều gì thật quý báu. Viên cuội trắng thoáng màu rêu vừa lăn qua trí nhớ, lãng đãng tiếng buồn sóng vỗ.

Có tiếng Phúc gọi vọng từ đài chỉ huy. Người sĩ quan bước về phía pháo tháp, mang chiếc ống liên hợp lên tai. Tiếng hát mênh mông vọng lại nỗi buồn...người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ...

- Vẫn chưa nguôi sao!? Nếu còn ý định tự tử thì cho tao biết sớm, tả hạm hay hữu hạm, để tao kịp kéo còi nhiệm sở vớt người.

- Dễ gì nguôi và cũng nhận ra, rất nhiều khi cũng nên buồn bã để biết mình đang sống.

Phúc cười rồi giọng trầm lại.

- Thú đau thương chăng!? Thôi tao lên ca đây. Hạm trưởng bàn giao vùng xong rồi. Kỳ này HQ10 lắc lư con tàu đi. Tao đổi cấp chạy về Sài Gòn cho kịp chiều mai Giao thừa. Sóng xuôi chắc về kịp cho mày viếng chợ hoa Nguyễn Huệ mua huệ trắng, thăm mộ nàng.

Tiếng cười buồn của Phúc tan trong tiếng hát vắng xạ..hồn ta gió cát phù du bay về... Ngọn đèn trên đỉnh Sơn Trà chớp tắt u hoài. Từng viên sỏi kỷ niệm trở trăn lăn mình trên con dốc thời gian.

Sài gòn, ba mươi Tết. Chiếc hộ tống hạm cập vào Cầu B trước Bộ tư lệnh Hải quân lúc trời vừa ngã chiều. Chiến hạm cập bến mang theo hơi mặn của biển khơi và nỗi nhớ nhà da diết của những người lính sau 90 ngày vất vã với biển khơi tháng Chạp ngoài Vùng I Duyên hải. Trước đây vài giờ, lúc tàu vừa vào cửa Vũng Tàu một nửa thủy thủ đoàn từ quan đến lính có phép đi bờ đã lăn xăn chuẩn bị gói xách, thay quân phục mới. Tàu qua Nhà Bè, Khánh Hội. Sài Gòn rực rỡ sắc hoa đây rồi! Công trường Mê Linh trong nắng chiều uy nghi tượng đài Ðức Trần Hưng Ðạo đứng chỉ tay phẩn khích lời thề Sông Hóa từ gần tám trăm năm trước. Toán quan lính trong quân phục tiểu lễ trắng đứng dàn dọc theo bong tàu, chào kính Bộ Tư Lệnh lúc chiến hạm chầm chậm chạy qua, tiếng còi tàu hụ vang từng hồi nghe hân hoan như lòng thủy thủ đang rộn rã vui mừng.

Sĩ quan trực là Phúc. Chờ cho Hạm trưởng rời tàu và cờ hạm trưởng vừa kéo lên, toán hạ sĩ quan và thủy thủ đã thay quân phục xanh làm việc, lần lượt viết tên vào Sổ nhật ký Hạm kiều rồi ồn ào bước theo nhau làm nhốn nháo cả khoảng sân trước Cầu B, rãi rác vài cây dừa lặng lẽ soi bóng xuống mặt sông. Quang và tôi đứng nghiêm chỉnh chào sĩ quan trực hạm kiều Phúc rồi thong thả bước xuống cầu tàu. Phúc nhại giọng Bắc.

- Thằng Quang bu nó thế nào cũng chả cho nó về lại tàu tối nay đâu. Nhân, mày đi thăm mộ xong ráng về sớm, hai đứa lang thang Sài gòn rồi vào đón giao thừa ở Duyên Anh cho đở tủi.

Quang cười đểu.

- Lại vào ngồi đồng đếm lông tay chứ gì!? Không xong rồi, ông quan tàu thủy ơi. Cô nàng đang chuẩn bị tắm tất niên rồi. Hai thằng mày ngồi đồng bên ngoài, chỉ được nghe rồi tưởng tượng ?da trắng vỗ bì bạch? tức dế bỏ mẹ.

- Ngày mai mày cứ anh dũng vác lên tàu một bao bố bánh tét, bánh chưng, vài kí lô mứt các kiểu là hai thằng con bà phước tụi tao vui rồi.

Nhân cười, vẫy tay chào bạn. Quang rảo bước về hướng Hải Quân Công Xưởng để về nhà ở Thị Nghè, còn hắn thì đi về phía cổng Bộ Tư Lệnh.

Cuối năm ngày cạn, nắng tàn. Tưởng còn hương vọng ngỡ ngàng bước chân.

Chợ hoa Nguyễn Huệ chiều cuối năm đã bớt tấp nập. Ki-ốt bán hoa quen thuộc vẫn còn khá nhiều các loại hoa Tết khoe màu rực rỡ đươc đặt chen chúc trên các kệ gổ. Mặt đất quanh sạp là những chậu hoa cúc, thược dược, hoa mai đơm đầy chồi nụ. Một cặp vợ chồng trẻ đang lưởng lự ngắm nhìn chậu cúc khá lớn, nở hoa vàng rực.

Nhân đứng chờ chị bán hoa đang bận rộn tiếp một người khách đứng khuất sau mấy chậu hoa lan tím, cành rũ đong đưa. Người sĩ quan Hải quân lơ đãng đứng chờ. Anh nhìn quang cảnh Sài gòn hối hả, sinh động trong nắng chiều ba mươi Tết?

Chiếc xe jeep dừng trước Bưu Ðiện cạnh Vương Cung Thánh Ðường. Người ngồi ghế trưởng xa là một sĩ quan mang cấp bậc Trung tá, theo phù hiệu trên ve áo có lẽ là Bác sĩ Quân Y. Ông quay người trao cô gái ngồi ở băng ghế sau một xấp tiền in hình Ðức Thánh Trần.

- Anh Hai cho Út tiền vào Thương xá Tax sắm tết nè.

Cô gái dáng người mảnh mai, tóc ngắn, cổ cao, đôi mắt nâu to với làn da trắng xanh. Vén tà áo dài màu huệ trắng khuê các bước xuống xe, nàng dẩu môi làm mặt xấu nhìn anh cười lúng liếng.

- Cảm ơn anh Hai, mà Hai nhớ sáng mai mồng một Tết không được quên lì xì cho Út đó nha. Cái gì ra cái đó cho rành mạch. Không là em méc Má với Ngoại đó!

- Con nhỏ này! Chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, sắp làm cô giáo sư rồi mà còn đòi lì xì, lì xiếc. Ông bác sĩ bật cười.

- Hai không được ăn gian đó, em còn nhỏ mà. Hai đừng quên ở nhà em là Út Mén đó nha.

Chiếc jeep rồ máy chạy về phía đường Tự Do khuất dạng sau làn người xe nhộn nhịp. Người hạ sĩ quan lái xe, cũng là quản gia trong nhà.

- Dạo này thấy cô Út khỏe khoắn, vui vẽ tui mừng lắm. Cổ ghép tim vậy cũng được cả năm hơn rồi.

Ông Trung tá Bác sĩ gật đầu.

- Tôi mới đưa Út Nhiên đi xét nghiệm định kỳ xong. Tim thích ứng rất tốt với cơ thể, một thời gian ngắn nữa là có thể hoàn toàn yên tâm. Ông cười. Má tôi dưới Long Xuyên không nói ra, chớ Bà muốn ẳm cháu ngoại rồi.

Hạnh Nhiên vui. Nàng bước nhẹ vào lòng chiều Giao Thừa nắng đẹp, gió ngây ngây rì rào hàng cây dọc theo con dốc thoai thoải từ đầu đường Tự Do xuống công viên nhỏ bên đường có Ban quân nhạc Biệt Khu Thủ Ðô đang tưng bừng hòa tấu bài ?Ly Rượu Mừng? khiến nhiều người đứng lại lắng nghe, lòng nôn nao hạnh phúc.

Cô gái đi dạo dọc theo vỉa hè Lê Lợi, ngang qua rạp Rex rồi tìm đến Nhà sách Khai Trí, nơi lần nào đi phố nàng cũng la cà hằng giờ với sách truyện mới cũ ở đó. Hôm nay nàng muốn tìm tập truyện The Prophet của Kahlil Gribran đã được dịch ra Việt ngữ rất nỗi tiếng. Hạnh Nhiên mừng

rỡ tìm ra được tập truyện nguyên tác bằng Anh ngữ và quyển tiếng Việt do Phạm Bích Thủy dịch. Ý nghĩ ?Bói Kiềủ ngồ ngộ chợt đến, nàng trịnh trọng cầm tập truyện Anh ngữ, nhắm mắt tịnh tâm rồi ngẫu nhiên mở ra một trang sách. Trước mắt nàng là ?On Lovẻ, lời dạy về tình yêu của nhà tiên tri. Nàng đọc hết bài thơ, rưng rưng cảm động với câu ?to wake at dawn with a winged heart and give thanks for another day of loving??. Hởi những người đang yêu với tràn đầy khát vọng, hãy thức dậy vào mỗi sớm mai với con tim chấp cánh và tạ ơn đời có thêm một ngày nữa để yêu thương. ?Mỗi bình minh thức giấc. Nghe lòng chắp cánh bay. Xin tạ ơn trời đất.

Ðược yêu thêm một ngàỷ.

Lòng rộn vui, nàng đi về phía chợ hoa Nguyễn Huệ. Hạnh Nhiên muốn mua một bó huệ trắng để đi thăm mộ cô gái đã di chúc hiến tặng tim sau khi chết cho cơ thể bệnh nhân nào thích ứng với những xét nghiệm lâm sàng cần thiết. Hơn một năm trước nàng là ứng viên may mắn nhất nhận được cơ may chữa trị dứt điểm chứng bệnh tim trầm kha mắc phải từ những ngày thơ ấu. Càng may mắn hơn khi anh Hai nhờ quen biết đã xin cho em gái được giải phẩu ghép tim trên một tàu bệnh viện của Ðệ Thất Hạm Ðội Hải quân Hoa Kỳ.

Chợ hoa chiều cuối năm không rộn rịp như vài ngày trước. Hoa Tết màu sắc rực rỡ vẫn còn khá nhiều nhưng huệ trắng thì nàng đi gần hết vòng chợ vẫn chưa thấy. May sao nàng đã tìm ra một bó cuối cùng vẫn còn khá tươi ở một ki-ốt cuối dãy. Hạnh Nhiên bước ra phía quầy tính tiền. Nàng thoáng nhìn thấy một sĩ quan Hải quân đang đứng chờ phía bên kia quầy ki-ốt.

Hạnh Nhiên chợt cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Nàng lo sợ vô cùng nhưng cố gắng trấn tỉnh, hít thở sâu và đều đặn như đã được hướng dẫn sau khi ghép tim. Dần dần nàng cũng lấy lại bình tỉnh, ôm bó huệ trắng vào ngực như muốn bảo vệ trái tim đang thổn thức trong lồng ngực mình.

Người sĩ quan Hải quân cũng vừa nhìn thấy cô-gái-huệ-trắng. Ðôi mắt nâu to không cân đối với khuôn mặt xương gầy thanh tú, vướng vất nỗi monh manh quyến luyến nào đó rạng lên làn da trắng xanh làm khó cầm lòng cho một ngoái nhìn. Bó hoa huệ trắng chợt nhòa vào nụ cười dịu dàng vửa nở ra trên đôi mắt đẹp. Trái tim anh rộn lên nhịp đập bồi hồi, ngỡ như đang trở về tháng năm xưa hai đứa lần đầu gặp nhau trong một sinh hoạt thể thao giữa các trường Ðại học. Bị động viên, anh vào Hải quân. Họ ân cần dắt díu nhau qua từng mùa học của nàng. Họ hạnh phúc bên nhau thời gian anh là Sinh viên Sĩ quan học Anh ngữ ở Sài gòn. Họ nhớ thương nhau ngày tháng anh du học ở trường Hải quân Mỹ và chuyến hải hành xa đầu tiên anh thực sự sống đời lính hải hồ. Thế rồi định mệnh tang thương, anh muộn màng hay tin người yêu đã qua đời sau một tai nạn giao thông trong lúc anh đang theo tàu tuần dương vùng vịnh Thái Lan. Từ đó, việc đầu tiên anh làm mỗi lần chiến hạm trở về cập bến Sài Gòn là thăm mộ người yêu với bó hoa huệ trắng nàng rất yêu thích thời thiếu nữ.

Nhân thảng thốt nhận ra từ cái nhìn đầu tiên. Có điều gì đó rất quen thuộc trong ánh mắt ấy, một nỗi buồn man mác nhưng cũng rất ấm áp. Anh chợt nhận ra cô gái này có một nét tương đồng sâu thẳm kỳ lạ với người yêu đã qua đời của mình. Không phải nhân dáng, mái tóc hay làn môi, mà sâu lắng vời vợi của cảm giác xao xuyến khi lần đầu gặp gỡ. Trong khoảnh khắc ấy, Nhân cảm nhận như có một sợi dây vô hình nào đó đã kết nối hai người.

Người sĩ quan Hải quân bước đến.

- Xin lỗi anh, bó hoa huệ trắng cuối cùng đã được cô đây mua rồi. Chị bán hoa áy náy mỉm cười.

- Không sao đâu chị. Cảm ơn chị. Quanh đây hi vọng vẫn còn?

Nhân quay người định rời đi thì nghe giọng nói miền Tây thật dễ thương của cô gái.

- Anh có thể đợi tôi một chút không? Chúng ta có thể thương lượng về bó bông này mà!? Cô gái có nụ cười thật tươi.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, đồng ý. Anh tự giới thiệu và biết được tên cô gái là Hạnh Nhiên. Anh chỉ tay về một quán giải khát gần đó.

- Hay là chúng ta qua đó ngồi nghỉ chân để nếu chuyện thương lượng kéo dài thì khỏi bị mỏi chân.

Họ sánh bước về quán nước.

- Anh làm như Hòa Ðàm Paris không bằng.

Bó huệ trắng trên bàn, giữa hai người. Ly cà phê đá trên tay, Nhân khẻ nhìn Hạnh Nhiên nhỏ nhẹ khuấy đều ly sinh tố, có vẽ đang đắn đo điều gì.

- Cô Hạnh Nhiên muốn bắt đầu thương lượng như thế nào đây? Mà cuộc thương lượng này chỉ có Hai Bên thôi, không phải Bốn, đúng không? Anh cười.

Hạnh Nhiên duyên dáng vuốt mấy sợi tóc xõa trước trán.

- Cái anh này! Tôi chỉ có ý hỏi anh hay đúng hơn nói ra nhận xét của tôi, nếu tôi đoán đúng anh sẽ được tặng bó hoa này.

- Nếu cô đoán sai thì sao?

- Nếu là vậy tôi sẽ đền anh bó huệ trắng này.

Anh liếc nhanh tập truyện The Prophet ló ra khỏi xách tay nhỏ của cô gái.

- Vậy là từ thua tới thua, hay từ thắng tới thắng đây!? Anh bật cườỉThôi thì thắng hay thua gì cũng mong cô ngồi lại chuyện trò thêm chút nữa. Trời chiều Sài Gòn cuối năm đẹp thế này mà tôi lại là con bà phước.

Cô gái mở to mắt nhìn anh. Người sĩ quan cười.

- À, con bà phước ? Bà phước làm sao có con được. Cũng như bà ngoại sinh con so đó mà. Ý là tôi mồ côi, một thân một mình rất tội nghiệp và đáng thương ở thành phố hoa lệ này.

Hạnh Nhiên mắc cở ôm mặt cười.

- Xin chào thua ông lính này rồi. Nè, hãy nói về bó hoa trắng và nhận xét của tôi đi ha.

Nàng hắng giọng, ra vẻ trầm ngâm, chậm rãi đắn đo.

- Một người đàn ông trẻ - một sĩ quan con bà phước ở Sài Gòn - chiều ba mươi Tết - một bó hoa huệ trắng. Ông ấy cần đi đâu? Còn việc gì gấp gáp hơn?

Người sĩ quan cười nửa môi, nhìn cô gái với ánh mắt binh-xập-xám.

- Cô Nhiên nói ra nhận xét của mình đi.

- Anh viết ra giấy câu trả lời của anh trước, kẻo anh ăn gian người ta sao.

- Thì đằng nào tôi cũng sẽ có bó hoa huệ này mà!?

- Xí, khác nhau chứ.

Cô gái mở xách, lấy tập truyện đặt lên bàn rồi lục đưa cho Nhân cây viết và mẫu giấy trắng. Nhân hí hoáy viết rồi xếp tư mẫu giấy đặt lên bàn. Hạnh Nhiên đắn đo hồi lâu rồi nghiêm trang nói.

- Anh đi thăm mộ. Ðúng không?

Nhân gật đầu. Cô gái mở giấy đọc ?Viếng mộ người thân? rồi chúm chím cười.

- Ðồ ăn gian! Giao hẹn chỉ một câu trả lời mà anh viết tới ba.

Người sĩ quan Hải quân kéo bó hoa về phía mình, lì lơm.

- Cô đọc tiếp đi. Tôi là người rộng lượng. Nếu cô không cho tôi xin địa chỉ nhà thì tôi vẫn trân trọng mời cô thăm chiến hạm tôi trong vài ngày tới. Rất dễ tìm, HQ13, qua khỏi tượng Trần Hưng Ðạo, Công trường Mê Linh chừng ba trăm mét là tới. Tôi trực ngày mồng ba Tết, suốt buổi chiều tôi sẽ ngồi trên đài chỉ huy với cái ống dòm để đếm bước chân cô.

Hạnh Nhiên đưa nắm tay dứ dứ hăm dọa, đôi mắt to bây giờ có đuôi.

- Anh vừa gian vừa khôn. May không phải là gian manh. Thôi, thấy anh cũng khá lương thiện nên bổn cô nương cho nhà ngươi được toại nguyện cả hai. Nhưng mà anh coi chừng, anh Hai là sĩ quan cao cấp và rất nghiêm với Út. Ảnh mà không cho thì ông quan tàu cứ tự nhiên đếm bước chân người khác đi nha.

- Không sao, tuy rằng lúc đó tôi sẽ rất buồn, có thể sẽ hát một mình ??Giờ có riêng mình anh ở chốn này. Trời mây bốn bề màu xanh áo em??.

Anh nhìn đồng hồ. Lòng anh chùng xuống với cảm giác buồn buồn phải từ giã điều gì đó thân thuộc.

- Tôi hi vọng câu thứ ba trong mẫu giấy về tập truyện The Prophet, chúng ta có thể tiếp tục ?thương lượng? chiều mồng ba Tết.

Trái tim Hạnh Nhiên lại đập liên hồi, cô thở đều cố gắng trấn tỉnh. Trong lòng đã bớt lo sợ nhưng tự nhiên cô cảm thấy buồn như sắp phải từ giã một người thân. Cô đứng lên.

- Cảm ơn anh. Nói chuyện với anh rất vui. Tuy nhiên tôi sẽ để anh chờ tới mồng ba Tết mới cứu xét chuyện cho anh địa chỉ.

Nhân đưa cô gái qua bên kia đường, chiếc taxi trờ tới. Anh vẫy tay chào, đôi mắt nâu to sâu thẳm sau cửa kính xe. Chiếc taxi chạy về hướng chợ Bến Thành để Hạnh Nhiên tìm mua hoa ở đó.

Người sĩ quan Hải quân nhìn bó hoa huệ trắng trong tay, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh mơ hồ dự cảm cuộc gặp gỡ này ở ngoài sự tình cờ, một đưa đẩy nào đó chỉ có thể cảm nhận với lòng biết ơn đến người yêu đã mất. Có lẽ nàng muốn cho anh cơ hội ?thương lượng? định mệnh của mình về một bắt đầu mới. Anh bảo người xe ôm chạy về nghĩa trang thành phố.

Hạnh Nhiên hối hả bước qua cổng nghĩa trang Mạc Ðỉnh Chi lúc chiều đã xuống thấp. Người gác cổng già nhìn cô gái quen, thân mật nói sẽ chờ cô trước khi đóng cổng. Nàng ôm bó hoa đi về dãy mộ cuối nghĩa trang. Hạnh Nhiên bước đến ngôi mộ của cô gái đã hiến tặng trái tim đang sống động trong lồng ngực nàng. Chưa hết ngạc nhiên khi thấy hai cây tùng được xén tỉa công phu theo dáng bonsai vừa được trồng trước mộ, nàng đã sửng sờ đứng lặng hồi lâu. Hạnh Nhiên cúi nhìn bó hoa huệ trắng tựa ngay ngắn bên di ảnh của chị Tần Phương. Chính là bó hoa trắng tỏa hương mà trước đây không lâu nàng đã có lúc ôm sát vào lồng ngực. Nàng đặt bó hoa của mình bên cạnh, rồi đứng im lắng nghe hơi thở dồn dập theo nhịp trái tim đang đập liên hồi. Tim ơi, hãy thổn thức lần này rồi mãi mãi đập theo nhịp tình cảm của chính mình, của mắt môi, của đói no, lệ ứa môi cười, và thịt da căng rần cảm giác.

Người gác cổng nghĩa trang đang đứng chờ trước cánh cổng khép hờ khi Hạnh Nhiên bước ra. Nàng tặng ông tiền lì xì Tết.

- Bác có thấy người lính nào vừa trước đây vào nghĩa trang không?

- Có đấy! Ông sĩ quan Hải quân đó vừa đi ra chừng vài phút thì cô đến. Ông ta có hẹn với cô sao?

- Dạ không, tụi cháu cùng đi thăm một ngôi mộ. Ðến mồng ba Tết cháu mới có hẹn với anh ấy.

Ông già gác cổng vói theo câu chúc Tết lúc cô gái bước ra lề đường đứng chờ taxi. Sài Gòn chiều cuối năm vừa lên đèn.

Suốt chuyến xe về nhà, Hạnh Nhiên ngồi nhắm mắt, lặng yên lắng nghe tim mình thổn thức theo từng ý nghĩ vấn lòng. Trong cảm giác không thực mơ hồ, nàng hoang mang không biết nên buồn hay vui. Ðầu óc nàng rối như tơ vò. Có phải chị Tần Phương là người yêu anh ấy? Có phải trái tim đang đập trong lồng ngực mình đã bao lần từng rộn nhịp yêu thương cùng người sĩ quan Hải quân dễ mến nàng gặp chiều nay. Nàng có đủ can đảm đến gặp anh ấy trong vài ngày tới? Và rồi sẽ biết nói gi?. Nàng có cảm giác từ bây giờ đến chiều mồng ba Tết sẽ là một thời gian rất dài với nhiều suy vấn tơ vò.

Nàng nhớ lúc tim mình bỗng đập liên hồi khi chợt bắt gặp ánh mắt của người sĩ quan Hải quân đứng bên sạp hoa và vừa đây lúc nhìn thấy bó hoa huệ ở mộ chị Tần Phương. Nàng cố gắng trấn tĩnh, lắng nghe lồng ngực chậm rãi hít thở từng hơi dài theo thói quen tập được sau ngày giải phẩu ghép tim. Từ tri giác thẳm sâu nàng nhận ra cảm giác chiều nay là nỗi xúc cảm mơ hồ thẹn thùa thiếu nữ đã khiến má môi nàng hồng lên, khác với những cơn thở mệt đuối mỗi lần tim loạn nhịp nàng đã phải chịu đựng nhiều năm dài suốt thời Trung học. Nàng ngượng ngùng mỉm cười trong bóng tối của chiếc taxi đang kiên nhẫn từng vòng xe cuốn cạn buổi chiều rơi vào trừ tịch. Vào giây phút này, Hạnh Nhiên cảm thấy an tâm với ý nghĩ khi gặp người đó nàng sẽ không nói gì về điều nàng tình cờ biết chiều nay và rất lâu sau đó. Có lẽ sẽ rất thú vị lúc hai người trò chuyện nhiều về những lời tiên tri, về quyển thơ Mật Khải, ngọn đuốc thắp bằng Sự Thật và Tình Yêu để soi sáng những vấn đề muôn thuở, của cộc đời mà mỗi người phải sống và nghĩ, phải hỏi và đáp cho chính mình và cho tất cả?

Nhân về đến Công trường Mê Linh lúc thành phố vừa lên đèn. Chào người chạy xe ôm, anh xách túi bánh mì Bưu Ðiện lững thững bước về phía chiến hạm. Qua khỏi cổng Bộ tư lệnh Hải quân con đường dọc bờ sông nằm im lìm dưới ánh đèn vàng soi bóng vài cặp tình nhân dìu bước nhau nhìn thật nên thơ. Bỗng một vệt sáng thật dài của đèn giám lộ từ trên đài chỉ huy kiên nhẫn quét qua lại dọc suốt khoảng đường ngang chiến hạm. Có lẽ tìm được mục tiêu, vệt sáng co tròn lại lăn theo bước chân luống cuống của cặp tình nhân ?xấu số? đang bị tắm trong vòm sáng nhởn nhơ trêu cợt, cùng lúc tiếng hát đầm ấm của một ca sĩ thời danh vang lên từ loa phóng thanh? Ngày đó quay tàu anh tìm lối về. Mình đi giữa trời nhiều hoa lá bay. Chờ anh em nhé, hẹn em ngày mai. Có người nhặt hoa sóng về. Kết thành vòng hoa mĩ miều. Làm quà cưới cho ta đẹp đôỉ Ðôi trai gái cuối cùng đã dắt díu nhau khỏi tầm của ngọn đèn giám lộ, bóng họ chìm trong khoảng tối lối rẽ về Hải Quân Công Xưởng. Quầng sáng bây giờ nhấp nháy tín hiệu SOS quẩn theo bước chân Nhân đang rẻ vào khoảng sân lớn trước hạm kiều. Nhân đưa cao túi bánh mì cùng với nắm đấm hăm dọa Phúc đang đứng trên đài chỉ huy, miệng la lớn.

- Mày muống ăn bánh mì gà Bưu Ðiện hay để tao cho cá ăn?

Ngọn đèn giám lộ vụt tắt. Nhân bước lên cầu tàu, anh chào trả người thủy thủ gác hạm kiều rồi tặng anh ta ổ bánh mì ?tất niên?. Nhân cười.

- Ăn no, sáng mắt để canh cho kịp xe jeep của Ðại tá Nguyệt. Mật khẩu nữa, đừng quên.

- Dạ, ổng đến rồi. Chỉ đứng ở chân hạm kiều, nạt nộ mấy câu với thiếu úy Phúc rồi lên xe giông mất tiêu.

Sau tấm màn nỉ xanh, đèn sáng trong phòng ăn Sĩ quan. Lộc đang ngồi trầm ngâm.

- Lộc, mày không ở nhà đón giao thừa sao? Ngày mai mới tới phiên trực mà.

Tuần trước Lộc có công điện thuyên chuyển về giang đoàn Thủy Bộ dưới U Minh nên lòng không vui lắm. Hạm trưởng thông cảm đã đánh công điện trả lời viện cớ cần thời gian huấn luyện và bàn giao xin cho ở lại chiến hạm suốt thời gian nghĩ bến.

Phúc từ phòng ngủ bước ra, tay cài nút áo vừa khoác lên người.

- Nó đang nhớ người yêu bé nhỏ đang đứng chờ ông quan tàu thủy bên bờ Sông Hàn ngoài Ðà Nẵng nên mặt mày hơi bị hảm tài. Chiều nay nghe tao báo có công điện Hạm Ðội vừa quyết định cho tàu vào tiểu kỳ, có nghĩa là mình sẽ được ở Sài Gòn nguyên tháng mà mặt nó vẫn chưa tươi lên được chút nào.

Nhân mở túi lấy bánh mì đặt lên bàn.

- Ðói rồi. Ăn xong còn ra Sài Gỏn lang thang đêm giao thừa. À mà Phúc! mày đang ca trực dám chuồn ra Duyên Anh không?

Lộc hất hàm nhìn Phúc.

- Thôi, hai thằng mày đi. Tao ở lại coi tàu cho. Ðàng nào ngày mai tao cũng lên ca trực rồi.

- OK. Tao nợ mày chầu Mai Hương.

- Nó ở nhà làm thơ gởi nàng đó mà. Nhân cười. Thôi để tao mớm trước cho vài câu lấy trớn? Sông Hàn xanh thuở mười lăm. Vẫn xanh, xanh đến ngàn năm cuộc đời. Dòng sông đựng cả bầu trời. Dòng sông chan chứa tơi bời tình anh.

Hai ông quan tàu thủy lưởng lự nhìn vào quán cà phê quen rồi tặc lưởi bước vào. Phúc than thở.

- Ðúng là cái miệng thằng Quang ăn mắm ăn muối, em đi tắm ?tất niên? mất rồi.

Nhân cười khẩy, kéo hai ghế gần cửa quay lưng ngồi nhìn ra đường. Phúc tiếc rẻ ngồi theo. Cô thu ngân lạ mặt bước ra chào hỏi khách với bảng thức uống. Phúc gọi hai ly cà phê đá rồi hỏi bóng gió. Buồn quá, chúng tôi đi công tác xa có vài tháng mà cô Duyên đã bỏ đi lấy chồng rồi.

- Không phải đâu. Duyên là em gái tôi, bữa nay Duyên phải về sớm để phụ mẹ vớt bánh cúng giao thừa.

Nhân không bỏ lỡ cơ hội giúp bạn.

- May quá, chị vừa cứu anh bạn tôi một mạng đó. Hắn nói nếu không nhìn được Duyên hắn sẽ đi xe ôm ra bến Bạch Ðằng nhảy sông tự vận. Nhờ chị nói với em Duyên có thiếu úy Phúc nhắn là đừng vội lấy chồng. Còn nữa, tên cúng cơm của Phúc ở nhà là Anh đó. Cà phê Duyên Anh, đúng là số trời! Và nhất là nếu em Duyên cho ký sổ, tôi hứa sẽ theo trung úy Phúc ra đây uống cà phê mỗi ngày.

Cô gái thẹn đỏ mặt, quay bước vào trong miệng lí nhí.

- Hai thiếu úy vui tính quá.

Những ngụm cà phê lạnh làm hai người bạn tỉnh người. Ngoài đường người xe qua lại vội vã để kịp về nhà. Về Nhà. Nhân thở dài. Ngôi nhà đầu tiên bên lối vào chợ, từ sân thượng có thể nhìn thấy hồ Xuân Hương và những biệt thự trắng xây thời Pháp ở sườn đồi phía bên kia hồ. Bến xe bên kia đường, dãy xe chở hàng chót vót trên nóc những bành bắp cải, dâu tây, huệ trắng, lay-ơn đỏ và những cô buôn hàng chuyến Sài Gòn má đỏ au, áo len cổ cao xanh vàng, bận bịu treo trả tới lui trên mặt đất bùn sình. Ði cho nhanh qua mùi chua lét khăm khẳm của dâu, của bắp cải thối đọng lâu ngày trong mưa lạnh cuối năm rồi thoai thoải bước vào xóm Huế nơi Nhân có nhiều gia đình bà con O, Dì ở đó. Ngày mai là Tết lính thứ ba xa nhà. Ý niệm thời gian vụt tới khiến Nhân thấy lòng hụt hẩng như cảm giác khóc òa ngày đầu tiên đi học ngoái thấy tay mẹ vẫy từ bên kia sân trường xa quá. Xa như chiều nay từ một bến nước bơ phờ nhớ mẹ cha, gia đình. Rồi những ngày đầu vào lính? Tiếng Phúc vang lên khiến Nhân giật mình.

- Ê, làm gì mà ngồi bơ ra rồi cười cười khi dễ vậy?

- Tiên sư anh! Nghĩ chuyện cũ mà cười thôỉMới mấy ngày trước còn ngồi với nhau ở Giảng đường II, rồi anh vô lính trước tui hai ngày, ăn cơm canh bầu đầu tôm trước tui được hai buổi trưa vậy mà khi tui lóp ngóp vào Bạch Ðằng II anh đã trở thành niên trưởng, mặc đồ tím đội nón kepi, bắt đàn em ra tập chào tay, đàng trước đàng sau quay, bên trái bên phải quay các thứ?

- Ðể coi thằng nào kiểu cọ hơn? Mới vào lính ba ngày đã có người yêu bé nhỏ hậu phương lấp ló ở cổng Bạch Ðằng II vào thăm nuôi cứ như đã là lính trấn thủ lưu đồn ba năm?

Biết đã chạm vào nỗi đau buồn của bạn, Phúc trầm giọng hỏi.

- Chiều nay mầy thăm mộ Tần Phương về, tao có cảm giác có điều gì đó khang khác thì phải?

Nhân kể bạn nghe chuyện cô gái đã nhường tặng anh bó hoa huệ trắng và điều bất ngờ xảy ra ở mộ của Tần Phương đã khiến anh bối rối suốt chiều nay, không biết nên vui hay buồn. Khi Nhân đến thì bà mẹ và em gái của Tần Phương vừa thăm mộ và trông coi việc trồng hai cây tùng kiểu

bonsai rất đẹp trước mộ đã xong. Cô gái thấy anh từ xa nên hai người nấn ná đứng lại chờ. Em gái Tần Phương rất vui, mừng rỡ chào Nhân và giới thiệu anh với mẹ.

- Ðây là anh Nhân, bạn trai chị Hai.

Bà mẹ lịch sự thăm hỏi đời lính của Nhân và mời anh ngày mai mồng một Tết đến nhà ăn trưa.

- Thiếu úy còn nhớ đường đến nhà chúng tôi chứ?

Nhân thẳng thắn tuy có phần cay đắng, anh cười.

- Hơn ba năm cháu nhiều lần lấp ló trước cổng nhà, nên vẫn nhớ đường. Rồi anh bùi ngùi, thấp giọng. Từ hơn năm nay, nhà Tần Phương ở đây nên cháu vẫn thường ghé thăm mỗi khi tàu về nghĩ bến Sài Gòn. Ba tháng qua chiến hạm đi tuần hải phận Miền Trung mới về cập bến Bạch Ðằng lúc xế chiều.

Bà mẹ tỏ vẽ xúc động, giọng nói nghèn nghẹn.

- Cảm ơn cháu vẫn có lòng với Tần Phương. Chúng tôi biết ơn. Ngày mai chúng ta sẽ có thời gian nói chuyện nhiều.

Nghĩ đến người cha của Tần Phương, một giáo sư ở ÐH Vạn Hạnh, là người phản chiến thuộc Thành Phần Thứ Ba khá nỗi tiếng ở Sài Gòn. Ðây cũng là lý do ông không đồng ý và cấm cản tình yêu của con gái mình. Nhân hỏi bà mẹ.

- Cháu không có đồ xi vin, mặc quân phục đến nhà được không cô?

- Không sao. Có gì khác nhau nữa đâu cháu. Cháu mặc quân phục nhìn rất phong độ. Bà cười, Tần Phương mà còn, chắc con bé phải lo ngay ngáy suốt ngày.

Phúc ngồi yên chăm chú nghe hết câu chuyện kể. Hắn nâng ly cà phê chúc mừng.

- Năm mới, mồng một Tết vậy là mày ăn nên làm ra rồi.

Nhân cười.

- Còn nữa. Cho mày mặc cảm luôn. Tao trực ngày mồng Ba, Hạnh Nhiên, cô gái nhường tặng bó hoa huệ trắng hứa sẽ ghé thăm tao vào buổi chiều. Mày coi mà dọn dẹp phòng ốc cho sạch, rồi giờ đó biến cho tao nhờ. Thằng Quang lót chử Thị, phòng nó còn thơm hơn phòng con gái, tao không lo.

Hai người bạn lính ngồi yên lặng, qua màn khói thuốc con phố dần thưa người xe qua lại. Vài tiếng pháo lẻ không chờ kịp giao thừa nổ đì đùng vọng ra từ mấy con hẻm. Anh đến thăm em đêm ba mươỉ giọng hát Khánh Ly nghe buồn như tiếng khóc ?Tháng ngày đã trôi qua. Tình đã phôi pha, người khuất xa. Chỉ còn chút hương xưa, rồi cũng phong ba rụng cùng mùả Lời ca rụng vào lòng Nhân như từng tiếng nấc dàỉ Dòng sông đen hồn đen sâu thao thức. Ngàn vì sao mọc hay lệ khóc nhau. Ðá buồn chết theo sau ngày vực sâu. Rớt hoài xuống hư không cuộc tình đau.

Hai người rời quán, thơ thẩn chọn đường xa để về chiến hạm. Sắp đến giao thừa, Công trường Mê Linh đã vắng người, gió sông Sài Gòn thổi lên chạm vào những giây phút cuối cùng của năm khiến hồn người chợt có chút chạnh lòng. Năm hết Tết đến, mong manh giữa đó là lằn ranh u uất đi về của tâm hồn luôn ngóng đợi. Tết về Tết ở Tết đi. Tết từ ba bận Tết đề huề đi. Ði về đi ở đi đi. Ði là ly biệt từ khi chưa về (BG)

(còn tiếp 2 kỳ)

Phan Thái Yên

Mục Lục


3. Ngày Xuân Rực Rỡ

Tình Hoài Hương





Nhiều cuộn mây trắng lững lờ bồng bềnh gợn trên lưng trời sáng bạc, mây là đà in bóng trên mặt nước có hòn non bộ sau khu vườn hoa. Nắng long lanh ươm hồng những cành anh đào chúm chím nụ hồng, nắng nhảy nhót nơi cánh lá rì rào và bóng mướt. Chùm mimosa vàng rung rinh theo gió tỏa mùi hương thoảng nhẹ hơi hăng hắc. Từng đàn chim én thoăn thoắt chao liệng trên không trung, chúng bay bướm vẽ đường cong lả lướt, thật ngoạn mục. Tiếng thông reo vi vu hòa cùng tiếng chim ríu rít gọi nhau về mở hội ngày đầu năm mới ở hiên ngoài, tôi nghe thật vui tai.

Cảnh có dáng người to cao đĩnh đạc, cá tính điềm đạm thẳng thắn mực thước, chững chạc. Làn da anh ngăm ngăm vì nhuốm ít phong trần gió bụi quân trường, mái tóc quăn gợn sóng cắt ngắn ép sát vô gáy. Dưới vầng trán rộng và cao là cặp lông mày rậm nhưng không dữ dằn, đôi mắt anh hai mí to và đẹp, hàng mi cong cong, mũi lân miệng rộng, nụ cười tươi với hàm răng trắng bóng khá đều.
Nói chung, Cảnh cộm lên trong lòng tôi niềm trìu mến, ân cần mời gọi hay hay sao sao ấy. Cảnh là chàng trai sinh trưởng ở miền sông Hậu. Ba của anh ở miệt Cầu Kè (Trà Vinh), quê mẹ anh ở chợ nổi Cái Răng, nơi ấy:

Cần Thơ chợ nổi Cái Răng
Ai đi đến đó rằng không muốn về.
Cái Răng chợ nổi miền quê,
Quanh năm tấp nập xuồng về trên sông.
Xuồng ghe buôn bán bềnh bồng,
Bởi cơn sóng lượn trên sông vào mùa.
Trái cây thu hút người mua,
Xanh tươi ngon ngọt vụ mùa trái cây. (1)

Cho nên Cảnh hấp thụ lối sống giản dị hồn nhiên, chân thật bộc trực, ngọt ngào thẳng thắn không khách sáo. Anh chẳng ngại ngùng tự nhiên gõ cửa phòng riêng, khi ngày Chủ Nhật tôi cần nghỉ ngơi.

Cảnh cởi áo ra máng chiếc áo có cầu vai đỏ lủng lẳng dây biểu chương lên lưng ghế dựa. Cảnh cởi cà vạt đen và áo sơ mi trắng thẳng nếp ủi, anh mặc áo thun trắng, quần tây. Cởi đôi giày ra, anh nhìn lui nhìn tới ở trong phòng (thiếu nữ độc thân, làm gì có đôi dép loại đàn ông nào, mà tìm). Cảnh muốn đi chân không cho nhẹ nhàng. Tôi hiểu ý, tinh nghịch cầm đôi giày cao gót đưa ra trước chân anh.

Cảnh tủm tỉm cười ung dung xỏ ba ngón chân vô chiếc giày, còn ngón kế và ngón út chìa ra ngoài, cọ quệt xuống nền gạch. Cảnh hóm hỉnh đứng lên ưỡn ẹo uốn éo vặn vẹo thân hình đi ẹo qua ẹo lại, hai tay anh đánh đằng xa giống mấy cô người mẫu điệu hạnh. Ðôi giày không chịu nổi sức nặng gần ?trăm cân?, đã xẹo qua một bên, khiến Cảnh đo ván nằm chổng cù đơ trên sàn gạch.

Chúng tôi cùng cười rộ, bốn mắt âu yếm lắng đọng niềm khát vọng yêu thương trong bể tình. Tự dưng cảm thấy xôn xao niềm vui thích, tự tay tôi mở rộng cánh cửa đón nhận ?chất đam mể vừa âm ỉ cháy rực trong lòng. Kể từ khi chúng tôi tíu tít rón rén nhón gót? nhè nhẹ nháy nhó rủ rê nhau bước vào đời, thì gợn tình hây hây, phơi phới, đồng thời mang nhiều luyến thương dĩ vãng mờ phai đã xốc đứng tôi bật dậy. Hiện tại khẽ khàng líu ríu đã đọng lại nơi giếng mắt nhau.
Cảnh đá lông nheo, cười cười:
- Hồi tối đi ăn trộm sao, mà bi giờ ngủ say vậy. Em?
Vào phòng rửa mặt, tôi khúc khích cười, nói vọng ra:
- Ấy! Em vừa vô trong Võ Bị rinh anh ?dìả nè.
- Khỏi cần "ginh" anh. Anh cũng phải "dìa dới" Ngấn Thụy đó.
- Người ta nice name tên Thùy. Nhưng anh nhớ ai, lại sửa ?Ngấn Thụỷ há!
- Ừa. Vì đôi mắt em long lanh như ngấn lệ đọng.
- Ơ! ... Em?
- Hổng phải sao? Mừng ngày Tết cổ truyền, và happy birthday em mười tám tuổi, một tháng và bốn ngày lẻ.
- Trời! Anh còn tính kỹ hơn cả em à.
- Có những điều chính mình chưa nghĩ tới, người khác đã nghĩ thay cho em rồi.

Tôi cúi đầu suy nghĩ về điều Cảnh nói: "đôi mắt em long lanh như ngấn lệ đọng", có lẽ do thế mà đời mình buồn vậy chăng? Cảnh đến bên, anh đưa gói quà to tướng. Tôi hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao Cảnh biết rõ ngày sinh nhật của mình! Chà! anh nầy quả là thú vị nhe!

Tuy thắc mắc, nhưng tôi chỉ ngỏ lời cảm ơn anh, khệ nệ bưng quà tới chiếc bàn rộng, từ tốn mở ra: hộp kẹo dâu nhỏ, quyển ?Ðắc Nhân Tâm? của Dale Carnegie. ?Cách Mạng Con Ngườỉ của Krishnamurti. ?Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ? của Alexandre Dumas. Mấy quyển sách nầy Cảnh đã mua đem vô trường để đọc trong giờ giải trí, anh mê đọc sách, nay anh đem ra cho tôi. Bức tranh lụa của Tạ Tỵ như gợi lên lòng tôi bao nhớ nhung. Mỉm cười chỉ bức tranh, tôi hỏi:

- Anh thích bức tranh nầy sao?
- Hôm đi xem triển lãm, anh thấy em ngẩn người. Anh cho rằng: em thích bức tranh hoàng hôn bên suối. Phải không nà?

Tôi mỉm cười gật đầu cảm thấy Cảnh tuy chưa quen biết mình bao lâu, nhưng anh rất tinh ý, anh nầy ý nhị có lẽ xứng hợp với mình đây. Quả thật bức tranh sinh động, tuyệt vời, phong cảnh cây lá ở vùng quê có dải mây ngà với hoàng hôn chiếu trên bãi cát rất đẹp. Trải tranh lên bàn rộng, thuận tay Cảnh ghi hai câu thơ của V.S. Yeats:
?Dưới chân nhau, ước mơ ta dàn trải,
Hãy êm đềm nhẹ bước, kẽo mơ phaỉ.

Cảnh tự động xuống lầu lấy đinh, búa ở dưới garage lên, anh lúi húi đóng đinh, rồi treo bức tranh trên tường gạch:
- Ta nên treo bức tranh, thì căn phòng đẹp thêm, ha em.
- Anh chu đáo, biết nghĩ về người khác. Em cảm ơn anh.
Cười khà khà, Cảnh ngồi lên mép chiếc bàn vừa trải tấm tranh lúc nãy, chân phải anh gác lên ghế dựa, một tay anh chống ngang hông. Cảnh nhướng cao cặp lông mày nhúc nhích lên xuống mà trêu ghẹo tôi, coi tức cười ghê. Chỉ khung hình bỏ trống anh tỏ ý ngạc nhiên nhìn tôi dò hỏi:
- Hư vô không ảnh, ha em?
- Vô duyên như anh nói: "Ngấn Thụy", thì làm gì có ảnh chớ.
- "Ảnh" có hai nghĩa chính nghen em: "ảnh" có nghĩa là tấm hình, tấm ảnh. Có nghĩa nữa là "anh ấy", ?nhà tôỉ, hay ?ông xã? đó Thùy à. Còn khung ảnh ở trên bàn nầy chưa có hình ai: có nghĩa là em chưa chọn ?ảnh? tâm đầu ý hợp, để lộng kiến chưn, mà ngắm nhìn. Phải không em?
- Dạ... Anh muốn hiểu sao thì hiểu.
- Em khôn khéo và thông minh. Thùy có nghĩ rằng: nếu em có vài tấm hình của ?chàng trai tập sự làm lính? ở quân trường Võ Bị trong album của em, đó là thời trang của mỗi thiếu nữ, thì sẽ tăng phần thi vị nên thơ cho cuộc sống không. Em?
- Anh có ý tưởng ngộ à nhen.
- Em hãy ?lộng kiến? hình anh hén. Chớ đừng ?liệng cống? là đau khổ đời trai nầy.
- Hay thiệt ta. Hi hỉ
- Nếu anh có nhã ý tặng em?
- Em nghiêng đầu nói: ?rất hân hạnh?.
- Không khách sáo chớ.
- Cũng tùy.
- "Ong độc là ở cây kim,
Ðộc nhứt vẫn là con tim đàn bà"?
- Hứ! em là cô gái, chưa phải... núi Bà Nà!

- "Em là cô gái anh yêu.
Nhớ em khôn tả sớm chiều bâng khuâng".
- Anh xuất khẩu thành thơ à?
- Anh mượn thơ để tỏ tình đó thôi.

Cảnh tủm tỉm cười, dí dỏm và hồn nhiên đến nỗi tự tiện lồng tấm ảnh vô trong khung hình trống để trên bàn. Anh chả cần xin phép xin tắc gì ráo trọi. Rồi xuống lầu ra vườn hoa cắt mấy đóa hồng nhung, Cảnh đem vô cắm vô cái bình vừa rửa sạch, lau khô và thay nước mới.
Cảnh đến gần bên tôi, lại tự nhiên tình cờ đến nỗi tôi cảm thấy như việc Cảnh quen biết tôi coi như thân thiết từ lâu lắm, ở kiếp nào xa lắc xa lơ. Cảnh nhìn tôi mỉm cười, nhẹ đá hàng lông mi dài cong cong, anh tình tứ cười cười quàng tay qua vai tôi. Tay kia anh chỉ tới phía bức ảnh và bình bông:
- Em thấy sao?
- Anh biết cách cắm bông hồng, đẹp lắm.
- Không. Em hãy quan sát anh ấy chớ. Em thấy anh ra sao kìa?
- À. ?lính Võ Bị? oai hùng, khá dễ coi.
- Dễ thương không?
- Không biết nữa.
- Không biết là phải.
- Sao cơ?
- Vì? khi anh đã yêu, thì ?lính Võ Bị chưa sĩ quan? rất dễ thương và chân thật.
- À ra vậy.
- Anh xin em cho ?lính ấỷ ở mãi trong ngôi nhà nầy. Em chịu không?
- Anh không sợ sao.
- Không có gì cản được, không có gì phải sợ khi tình yêu chân thật tới.
- Anh tin vậy à?
- Hẳn nhiên rồi, em cho anh mượn ý từ lời thơ nầy nha:

Em ở lại với đời ta em nhé!
Em đừng đi cho ta nắm tay em.
Ta muốn nói bằng thơ bay nhè nhẹ,
Vào trong mơ em mộng rất êm đềm.

Ta sẽ đặt mười ngón tay lên mắt,
Ðể nhìn em qua khe hở du dương.
Vòng theo máu hai vòng tay khép chặt.
Ồ thưa em ta thấy mộng không thường. (2)
Anh thiệt nồng nàn ngọt ngào say đắm, tế nhị khôn khéo nhưng thực tế và chân thật khi tỏ tình. Mém chút thì tôi... thì tôi ôm chầm cánh tay anh. Và cũng xém chút nữa tôi... thì tôi... thôi mắc cỡ lắm, hổng dám nói đâu! Nhưng tôi sẽ làm bài thơ đáp lễ ngày xuân rực rỡ hôm nay, để gián tiếp giới thiệu với anh về tôi trong hiện tại.
***

(1) thơ Thiên Phong Vũ .
(2) thơ Bùi Giáng .

Tình Hoài Hương

Mục Lục


4. Tản Mạn Những Vần Thơ Mùa Ðông

Thanh Hà




Tản mạn của Thanh Hà

1/-
a) Ðông Xám

Mùa đông về gục mặt
Khóc trên bờ vai xuôi
Lời buồn đong ngút mắt
Cho lệ tím nào rơi

Bàn tay như cẩm thạch
Tóc huyền như khăn tang
Em đóng khung đời sống
Theo đỉnh sầu mang mang

b) Ðông buồn
Mùa đông với đôi mắt mờ mây
Cúi nghe hơi thở ướt trong tay

Có hay đâu đó đời đang rớt
Quên mất thiên đường mở sáng nay

c) Ước ao
Mùa đông về cho nhánh tóc khô
Phòng anh khói ấm bay vật vờ

Ước gì em là loài chim lạ Tới đậu ngoan hiền giữa chốn thơ

Trên đây là ba bài thơ mùa đông tôi viết từ những ngày bắt đầu tập tểnh làm thơ, lâu lắm rồi.

Quyển thơ đầu tiên ..lúc mất nhà theo vận mệnh quốc gia ..đã bị "họ" ném lẫn lộn cùng với các sách truyện, tập vở, giấy tờ cá nhân một đời người .. vào đống rác sau nhà cạnh bờ sông mỗi ngày hai buổi nước lớn nước ròng. Thuỷ triều lên, toàn bộ những gì tượng trưng cho "chữ nghĩa văn chương" nổi bập bềnh xô ra đẩy vào theo từng đợt sóng do mấy chiếc tàu, xuồng lớn nhỏ chạy ngang nhà tạo ra. Loanh quanh nấn ná một hồi như thể luyến lưu chào vĩnh biệt chủ nhân của nó, rồi "cái đống chữ nghĩa"kia quyển nào dầy nặng thì chìm trước từ đầu; những xấp giấy nhẹ giạt ra giữa giòng lênh đênh lặn ngụp thêm chốc nữa mới chịu lắng xuống đáy sông. Tôi chỉ chép lại một vài bài thơ ngắn còn lưu được trong bộ não chứ không nhớ hết những gì mình đã viết.

Lâu lâu đọc lại, có chút ngạc nhiên: Ủa lúc mới 15 tuổi mà cũng nghĩ ra được mấy câu thơ nhuốm tình lãng mạn thế à? Nhất là bài thứ ba, ao ước mình hoá thành con chim lạ ngoan hiền vào đậu trong "chốn thơ" ấm áp, tức "căn phòng của anh". Anh nào? Làm gì có anh nào. Chốn thơ có thể hiểu là một nơi bày biện theo phong cách nhuốm chút trữ tình, có thể hiểu chung quanh bộn bề la liệt những sách vở cùng bản nháp văn thơ..

Nếu không nhờ phía dưới mỗi bài đều ghi chú viết vào năm nào thì tôi không tin tôi đã làm ba bài thơ nầy lúc 15 tuổi.

Tưởng tượng nếu thời đó Ba Má vô tình đọc được bốn câu thơ "Ước ao" nầy, không hiểu hậu quả sẽ đến với "con nít quỉ tôi"như thế nào nhỉ?! Hình như trong tôi luôn có hai tính cách: một trẻ thơ, một người lớn. Hai bản tính đó vẫn song hành cùng tôi đến tận bây giờ nhưng theo chiều ngược lại, tức trong bản tính người lớn vẫn còn đọng lại tính trẻ thơ.


2/-
a)Tuyết
Từng bông vờn bay đuổi xô
Hoa trắng đẹp tựa hư vô
Ðó, điều diệu kỳ có thực
Trần thế hoà lẫn trời mở


Ðất trời trắng chỉ một màu
Tinh anh hội tụ cùng nhau
Ngàn thông tùng quân đứng mãi
Lạc lõng một cánh chim nào

Trong mênh mông cõi tuyết
Con người bỗng nhỏ nhoi
Muốn hoá thân như tuyết
Ðể thánh hơn phận đời

Khoảng cách thời gian giữa ba bài thơ kia với bài Tuyết là 20 năm. Lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi hiện thực trước mắt chứ không phải nghe nói, đọc, xem trên truyền hình, tranh, truyện ..có thể giơ tay hứng lấy, ngửa mặt cho bông tuyết rơi lên má, lòng lâng lâng phấn khích. Ðem cảm xúc bày lên trang giấy, chính xác đến từng chữ một. Giữa mênh mông đất trời phủ trùm màu trắng tinh khôi, bỗng thấy con người sao nhỏ nhoi tầm thường tục luỵ!


b) Một cành hồng, một bó hoa hồng, nhiều bó hoa hồng

Người thân chúc cho Tình Yêu đôi lứa

Tuyết rơi ..bông tuyết đầy trời
Em không lạnh bởi trong hồn có lửa ? (Ngày Hôn Lễ)


Ðó là trích đoạn trong bài thơ tả cảnh hôn lễ hạnh phúc của chúng tôi. Hôm ấy tuyết rơi dầy đặc không ngớt từ chiều cho đến nửa khuya, nhưng tôi không thấy lạnh bởi đang hạnh phúc, tâm hồn như có lửa rồi. Mọi người tham dự đều hoà chung niềm vui với chúng tôi trong bầu không khí thân mật, nồng ấm. Yêu anh như thể từ lâu

Yêu anh như thể lần đầu biết yêu
Nắng bình minh, sương lam chiều
Cũng xin rũ sạch đìu hiu cho đời
Tình anh một khối rạng ngời kim cương
Dâng chàng đây tấm tình chung!!!

(Ngày hôn lễ)

c)Hạnh phúc là điều có thực Người yêu là anh với em
Bỗng nhiên hoá thân duy nhứt Tình yêu mặt trời trong đêm
(Tia nắng không bao giờ tắt)


3/-
Sợi dây tơ hồng quấn chặt chúng tôi tưởng không có gì chia lìa được, nhưng một sáng chủ nhật trước lễ Chúa Giáng Sinh "đúng 10 năm trước" ông thần Ðịnh Mệnh tới đem anh đi mất, bỏ tôi bơ vơ trong ngẩn ngơ bàng hoàng.

Hai mùa Noel sau ngày anh ra đi, nhớ lại kỷ niệm theo thói quen mỗi lần mua áo mới mặc thử để anh ngắm đầu tiên xem có phù hợp, bởi anh có đôi mắt thẩm mỹ. Ðịnh mặc chiếc áo dành cho đêm lễ.

Hai mùa đông trước anh còn đó
Ngắm em thử áo mới không vừa

Hai mùa đông sau em tìm nó
Hỏi áo bây giờ đã cũ chưa ?

Món quà dành cho đêm Noel
Vui lễ cùng anh dưới hoa đèn
Chỉ có đôi mình ngồi đối mặt
Chả thiết bao người dù lạ quen

Nhưng chiếc áo sẽ còn nằm hoài trong tủ, bởi anh đã bỏ tôi ra đi 10 hôm trước lễ:

Chưa đón Chúa về anh đã đi
Chưa kịp mừng xuân vội phân kỳ
Áo mới xếp sầu vào rương cũ
Cho mãi tươi mầu dẫu biệt ly

(Chiếc áo mùa Noel)


Mùa thu và đông là hai mùa ghi dấu ấn sâu đậm nhất trong hồn tôi. Hạnh phúc có, mất mát tai nạn có, tang tóc có . với đại gia đình lẫn tiểu gia đình tôi.

U uẩn mỗi lần Noel sang
Gió nghiến tê mòn gót chân hoang Hoa tuyết rơi dồn lên vai lạnh
Anh hỡi! Sao nỡ để đời em dở dang!

(Tự sự vợ trách chồng)

4/-
Theo thời gian nỗi đau ít còn xâu xé cấu cào như lúc ban đầu, mà từ từ lắng chìm vào sâu thẳm tâm hồn.

a)Nỗi đau chìm lặng đáy hồn
Tim gom cất giữ vào trong ngăn sầu
Từ em mất lối bên cầu
Ánh dương chưa rạng phai mầu chiều đông
Tuyết che trắng khuất vầng hồng

Lắng nghe thiên khải vọng đồng trời xa..

Người đi bỏ lại nơi nầy
Liêu xiêu bóng đổ hao gầy cụm mai

(Bóng mờ qua truông)


b) Mùa đông trời Âu luôn có tuyết. Khi vui nhìn tuyết phủ toàn cảnh mầu trắng khiến lòng phơi phới, khi buồn nhìn đâu cũng thê lương áo não:

Một làn khói xám lang thang
Nhà ai mái ngói nhuộm vàng hoàng hôn
Trên không tiếng quạ kêu dồn
Vỗ đôi cánh nặng chở buồn lên cây

Ðường xưa tuyết trắng phủ đầy
Tìm đâu cho thấy vết giầy anh qua ?

"ngày ngày mỏi mắt trông xa"

chiều thôi tựa cửa tái tê đợi người

(Chiều đông đợi người)

c) Tháng mười hai tuyết trắng trời
Rơi tàn nhẫn xuống cây đời khẳng khiu
Rơi cho đèn vàng hắt hiu
Rơi đè vai nặng liêu xiêu dáng gầỷ

người về tan biến rêu rong
Hoa Xuyên Tuyết nở giữa mênh mông thế trần?

(Hoa xuyên tuyết)

5/-
Thoắt đã 10 năm anh ra đi. Dường như lâu thật lâu, dường như mới mất nhau hôm qua. Vẫn mường tượng bóng dáng, điệu cười giọng nói anh bên cạnh, cùng ngắm hoa cùng chia xẻ chuyện vui buồn?

Mười năm tình đã phai chưa
Không! Tình vẫn mới như vừa hôm qua
Tưởng chừng ta vẫn chung nhà
Vẫn ngồi đối ẩm uống trà ngắm hoa

Ðã mười đông mình lìa xa
Chớp mỉmộng vụt sang bờ tử sinh
Mặc tuyết băng, nở đoá quỳnh?
Mười năm cũ ngỡ mất tình hôm qua

(Như vừa hôm qua)


Tuyết trắng tượng trưng cho màu băng trinh, màu áo cô dâu. Ðồng thời cũng là màu tang tóc tuỳ theo thời điểm và hoàn cảnh. Ôi mùa đông! Mùa đông!



Jan.2024

****

Thanh Hà

Mục Lục


5. Hồi ký Miền Nam


Hai Hùng SG


Hồi ký Miền Nam
Bình Nhì Võ Thành quế
*
Ðơn vị tôi phục vụ ngày xưa ở Bộ chỉ Huy Liên đoàn 6 biệt động quân, quân số nằm trong các ban có một anh quân nhân mang cấp bậc binh nhì lâu năm nhất.

Binh nhì Võ Thành Quế là người quân nhân tui đề cập trong bài viết này.

Anh Quế là một thợ máy thật giỏi trong Ban quân xa của Liên đoàn, tui không biết anh phục vụ ở đây từ khi nào, mà cho đến ngày tan hàng năm một chín bảy lăm anh vẫn mang cấp bậc binh nhì. ( về sau tui mới biết anh về lúc đơn vị ở Kà Tum).

Anh Quế có căn nhà nhỏ nằm trong con hẻm sát chân cầu Trương Minh Giảng, căn nhà sàn ọp ẹp nằm ven kinh Nhiêu Lộc, quanh năm sống với dòng nước đen ngòm nên cuộc đời của những cư dân ở đây khá vất vả. Anh Quế cư ngụ tại căn nhà này với bà mẹ già và đứa cháu trai.

Lúc tui mới về trình diện Liên đoàn ở mặt trận An Lộc , tui được vô làm ở ban truyền tin do Trung úy Cao văn Tranh làm trưởng ban.

Ðược chừng một tuần tui lò mò tới ban Quân xa để làm quen với mấy anh em ở đây, thằng Liền một âm thoại viên trực máy với tui hàng ngày vốn dĩ nó chơi thân với mấy ông ban Quân xa nên nó muốn tui ráp vô "Băng" này cho vui.

Hai thằng lọ mọ đến chỗ ban Quân Xa, có một anh cũng hơi lớn tuổi, mặt cũng khá dữ dằn cất tiếng hỏi:

- Ê Liền, mầy dẫn thằng "Con nít) nào tới đây vậy.

Biết anh nọ muốn ghẹo mình với cái kiểu Ma cũ ăn hiếp ma mới , tui hơi quê cơ và thầm nghĩ:

"Cha nội này thấy mình mới về muốn lấy le chứ gì"

Bổng tui nghe thằng Liền lên tiếng:

-À đây là thằng Hùng, nó là lính mới tò te của ban truyền tin đó anh Quế.

Rồi thằng Liền chỉ vào anh Quế nó giới thiệu:

-Còn đây là anh Võ Thành Quế, thợ máy giỏi của ban Quân xa mình đó Hùng.

Tui bắt tay anh Quế,và gật đầu chào anh cho phải phép, anh Quế cười hiền anh đáp lời :

-Nãy anh Quế ghẹo mầy chơi thôi đừng giận nhe, thằng Liền nó là Truyền tin mà nó ăn dầm nằm dề với tụi anh y như nó là lính của ban Quân Xa vậy đó.

Tiếp theo đoạn này nào là anh Lập thợ máy, hạ sỹ Nghé tài xế, anh Hạ Sỹ nhất Quỳnh tài xế , Bùi Tuyền, ông Thượng Sỹ Kiệm xuất hiện, mọi người chào đón tui như người thân trong gia đình, tự nhiên tui thấy thật ấm lòng khi đang dấn thân vào vùng hỏa tuyến, mà thật vậy khi xa gia đình và những bạn bè nơi hậu tuyến , nay gặp những đàn anh trong. Quân ngũ thể hiện tình cảm tốt đẹp hỏi sao tui không xúc động.

Ở An Lộc anh Quế ngụ trong căn hầm rất kiên cố, bữa nọ khi bàn giao ca trực cho thằng Bùi Ðức Kết xong, tui đi thẳng tới căn hầm của anh Quế để chơi.
Thấy tui đến anh Quế vồn vã mời tui chui vô "Tệ xá" của anh, một cái ghế bố nhôm được kê cuối vách căn hầm. Một bộ bàn ghế được đóng bằng ván thông của thùng đạn pháo binh, tuy vật liệu đơn sơ mà anh đóng bộ bàn ghế thật đẹp, trên bàn có cái Radio Catsset hiệu Sony với Model TC 110A và một chồng băng nhạc, nào là Trường Hải 11, Giao Linh, Phương Dung, rồi băng Tiếu vương Hội do Thanh Việt, khã Năng, Phi Thoàn, Xuân phát, La thoại Tân, anh cũng không quên tậu về mớ băng Cải Lương nghe để bớt nhớ nhà.

Anh Quế rót cho tui ly trà số một Quảng ngãi, rồi anh kể lại cuộc đời của anh :

-,Hùng biết không đáng lẽ anh không có ở đơn vị này đâu, anh đi lính gần nhà đi đi về về hàng ngày cũng sướng lắm, một hôm bà già bệnh nặng phải vô nhà thương nằm, để bà già nằm một mình tội nghiệp nên anh "lặn" về nhà lo cho má, dự tính ở mười bốn ngày rồi lên trình diện đơn vị, nhè đâu gần cả tháng mới yên, lúc này đơn vị báo cáo anh đào ngũ rồi..

Anh Quế kể tiếp, anh đành trốn ở nhà rồi ra đầu cầu chỗ tiệm sửa xe của chú ba phụ sửa xe kiếm tiền độ nhật và giúp cho mẹ già.

Bữa nọ xui cho anh , đang ráp cái máy xe Honda cho khách, gặp tuần cảnh hổn hợp bố ráp bắt quân dịch, do họ nhanh quá ập vô tiệm bắt anh trình giấy tờ, khi biết anh đào ngũ họ giải về Quân vụ thị trấn rồi đưa lên Quân lao Gò vấp thụ án, vậy là anh Quế thành người Lao công đào binh từ đó.

Ðợt đưa lao công đào binh ra các đơn vị tác chiến, anh Quế được đưa về Liên Ðoàn, do anh giỏi về máy móc nên thay vì đi vác đạn hoặc làm tạp dịch thì anh được làm thợ máy sửa các loại máy móc xe cộ của Liên đoàn.

Tui hỏi anh vậy chứ anh về Lien Ðoàn hồi nào, anh Quế nói:

- Chèn ơi lâu lắm rồi Hùng, Lúc Liên Ðoàn đóng ở "kà Tum" lận, lúc này là Trung Tá Trinh Văn Bé làm Liên đoàn trưởng, ông Bé cũng thương anh lắm, có lúc anh sửa xe xong, hoặc đi hệ thống điện cho Trung tâm hành quân thì ổng hay cho anh tiền uống cà phê, cái này cũng tiền ổng cho anh mua chứ lương lính sao dám mua.

Thì ra, anh Quế mua cái radio Catsset bằng tiền của sếp cho.

Vậy đó không mấy chốc tui thân với anh Quế còn hơn mấy anh em trong ban truyền tin, có lúc tui với thằng Liền ăn ngủ tại ban Quân xa, cũng vì chuyện này tui với thằng Lê văn Liền bị ông Ðại Úy Bôn ( trường ban truyền tin thay thế trung úy Tranh) rầy rà quá chừng:

-Tao thấy hai thằng bây ngộ ghê, tối ngày có chỗ ở không chịu cứ đi "Ngủ Lang" hoài vậy.

Những lần vậy anh Quế nhảy ra "Ðỡ đạn" cho tui với thằng Liền tức thì:

- Ôi kệ tụi nó đi Ðại úy, ngủ đâu cũng được, miễn sao tụi nó làm tròn nhiệm vụ thì thôi.

Rồi cả ban Quân xa "Hùa" vô bênh vực, khiến Ðại úy Bôn đành nhượng bộ không còn khó dễ gì hai thằng lính đi "Ngủ Lang" nữa.

Từ chiến trường An Lộc, đơn vị tui di chuyển nhiều nơi như Chánh Lưu ( Vùng xôi đậu cũng ác liệt lắm) Quảng ngãi, Mộ Ðức, Ðức phổ. Tam Quan Bồng Sơn, Ðèo Phù cũ, Ðồng Xuân Tuy Hòa....

Ra đến đèo Phù cũ đơn vị tui năm nơi đèo heo hút gió, cũng may phước có cái radio Catsset của anh Quế nên tụi tui cũng giải trí đỡ buồn, có những đêm nằm nghe chương trình Dạ Lan đài phát thanh Quân đội mà rưng rưng nước mắt.

Một trưa nọ, mấy anh em tập tập trung xuống lều của thượng sỹ Nghiệp để ăn cơm, thằng Liền ghé Trung Tâm Hành Quân kêu tui xuống ăn cùng cho vui, tui nói nó tình hành bên ngoài đang đụng trận dữ lắm không bỏ đi được.

Thằng Liền nói :

-Nhờ đỡ anh Trung Sỹ nhất Hoàng Tùng ngó giùm chút xíu mầy lua mấy cái rồi lên liền.

Tui thoái thoát:

- Thôi cứ ăn đi, xong ca trực máy tao ăn sau, lớ quớ có chuyện gì ông 639 ( Trung tá Tống Viết Lạc) cạo đầu khô luôn đó mầy.

Thằng liền đi xuống ăn với mấy anh em ban Quân xa. Rồi bổng dưng tui nghe hai tiếng nổ long trời lỡ đất, rồi nghe tiếng la thất thanh bên phía nhà ăn.

Tui bỏ chạy xuống coi tình hình ra sao, anh Quế, anh Lập, thằng Liền, Hạ sỹ Nghé nằm oằn oại dưới mấy vũng máu, thì ra pháo một trăm lẻ bảy li của phía bên kia trong núi An Lão phóng ra.

Sĩ Quan trực tức tốc gọi trực thăng tản thương đưa các,anh em về Quân y viện Quy nhơn cấp cứu.

Cũng may vết thương cũng không quá nguy hiểm thời gian ngắn các anh lại quay về Liên đoàn.

Một hôm đang nghe tuồng cải lương Mùa Thu trên bạch mã sơn, đang tới lúc vô vọng cổ của kép chánh tui nhấn stop rồi hỏi anh Quế:

-Ủa mà Anh Quế, anh về Liên đoàn lâu lắm sao cứ Binh nhì hoài vậy.

Lại với nụ cười hiền lành, anh nói:

- Hồ sơ quân bạ của anh bị sao đó, ban một cứ nói cố gắng chờ, mơi mốt điều chỉnh được sẽ thăng hai ba cấp luôn, giờ thây kệ miễn sao an lành, ngày mỗi cử cà phê nghe nhạc cũng là hạnh phúc lắm rồi Hùng, ngòai kia anh anh gian khỗ đổ máu hàng ngày, anh cũng không cần cấp bậc làm gì, tới đâu thì tới, miễn cấp trên và đồng đội quý mến mình là tốt lắm rồi.

Sau câu nói tui nhìn kỹ anh Quế và có suy nghĩ:

" Trên cõi đời này nếu như ai cũng như anh Quế chắc không có chiến tranh gây bao đau thương cho dân tộc mình"

.

Miền nam gãy súng tụi tui trỡ về đời sống dân sự, ngày nọ buồn quá tui mò ra dốc cầu Trương minh Giảng theo lời kể của anh Quế hồi còn ở chiến trường.

Gặp anh đang rị mọ sửa chiếc xe Honda PC của cô nàng nào đó gửi sửa, tui tới sau lưng vỗ nhẹ vai anh Quế khiến anh giật mình quay lại, nhận ra thằng Hùng "Ngủ Lang" ngày nào anh mừng rỡ ôm lấy tui trong tiếng nấc nghẹn ngào anh nói:

-không ngờ gặp lại Hùng anh mừng quá.

Anh xin phép chú Ba chủ tiệm sửa xe để dẫn tui qua bên kia cầu uống cà phê.

Hai anh em mừng mừng tủi tủi ôn lại những ngày quân hành quan khỗ mà đầy ấp tình huynh đệ chi binh.

Thỉnh thoảng tui đem cái xe Suzuki M12 ra cho anh Quế sửa, mục đích là để có cớ phụ cho anh thêm tiền để sinh sống, vì nghề sửa xe như đi câu cá, sống đắp đổi qua ngày.

Tui có viêc phải đi làm xa Sài gòn, một vài tháng mới có dịp quay về, lần nọ tui cưỡi xe ra cầu Trương Minh Giảng dự định cho anh Quế ít tiền, tới nơi tui tá hỏa, tiệm sủa xe của chú Ba và vài căn nhà của hẻm dọc bờ kinh này đã bị giải tỏa không biết họ dọn đi đâu, nhìn những đống gạch vụn vỡ nơi nhà anh Quế lòng tôi se thắt lại, tui lần mò hỏi han cũng chẳng biết anh dọn đi nơi nào, tiếc rằng thời đó chưa có.điện thoại di động hoặc máy nhắn tin sau này.

Vậy là tui với anh Quế mất nhau từ đó, anh Binh nhì muôn năm Võ Thành Quế ơi, em rất nhớ đến anh, nếu anh đọc được những dòng này. Anh comment dưới bài viết để mình còn cơ hội nghe lại giọng hát của "Con Nhạn trắng Gò công" vói bản nhạc Biển mặn mà mình đã cùng nghe nơi vùng dừa trĩu nặng Tam Quan- Bồng Sơn nghe anh.

Nhớ Anh nhiều.

16.2.2025


****

Hai Hùng SG

Mục Lục


6. Món Quà Valentine Cuối Cùng

PhamPhanLang




Trời tháng Hai vẫn mang cái lạnh khe khẽ, như một lời nhắc nhở về những ngày Lễ Tình Nhân đã qua. Ngồi bên cửa sổ, nhìn những cặp đôi dắt nhau trên đường, tôi không thể ngăn được cảm giác nhớ thương người đã xa.

Ngày 14/2/1985, đúng 40 năm trước, tôi có ca trực làm AOD (Administrative Officer of the Day) từ 4 giờ chiều đến 8 giờ sáng hôm sau tại bệnh viện quân đội Hoa Kỳ, Moncrief Army Medical Activity (MAMA), Fort Jackson, SC. Khi ấy, tôi đã gia nhập ngành Y của Lục quân Hoa Kỳ được 5 năm và mang cấp bậc Ðại úy. MAMA cũng là nhiệm sở đầu tiên của tôi sau khi hoàn thành khóa huấn luyện quân sự và khóa Thực tập Dinh dưỡng gần hai năm.

Hôm đó, tôi tranh thủ hoàn thành công việc sớm hơn thường lệ và xin phép về nhà lúc 2:00 chiều để có thể trở lại bệnh viện nhận ca trực AOD lúc 4:00 chiều. Nhà tôi nằm trong khu cư xá sĩ quan, cách bệnh viện chỉ một dặm, nên tôi nhanh chóng về nhà chăm sóc mẹ chồng đang bị cảm (mẹ chồng tôi bị bệnh tiểu đường, áp huyết cao, bệnh tim và bệnh thận), giúp bà uống thuốc và tiêm insulin. Sau đó, tôi nấu sẵn bữa cơm chiều cho bố mẹ chồng và chồng con, rồi vội vã trở lại bệnh viện nhận ca trực trước khi chồng và con tôi đi làm và đi học về.

Ðêm hôm đó, tôi rất bận rộn với trách nhiệm AOD. Ngoài những công việc thường trực, tôi còn lo thủ tục hành chính cho một binh sĩ tự tử bằng thuốc độc cần cấp cứu và hai bệnh nhân qua đời. Mãi đến gần 11 giờ đêm, tôi mới có cơ hội trở về phòng trực để nghỉ ngơi, người mệt nhoài và bụng đói meo vì từ trưa đến giờ chưa được ăn gì. Khi mở cửa phòng, tôi sững sờ ngạc nhiên khi thấy chồng tôi đã ngồi đó từ bao giờ. Bên cạnh anh là một lọ hoa với 12 đóa hồng nhung đỏ thắm, một hộp kẹo chocolate và bữa cơm chiều tôi đã nấu sẵn ở nhà. Anh đứng dậy, dịu dàng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn tôi và nói: "Happy Valentine vợ yêu của anh, chắc em mệt lắm. Anh đã mang hoa và cơm tối đến cho em đây. Anh đã đợi em từ lúc 7:00 tối để mình cùng ăn cơm với nhaụ.."

Tôi ngồi ăn cơm với chàng mà nước mắt cứ ứa ra vì lòng cảm động nghẹn ngào và hạnh phúc. Chúng tôi đã lấy nhau được 16 năm, có với nhau ba con 11, 13 và 15 tuổi, đã định cư ở Mỹ được 10 năm sau ngày miền Nam Việt Nam bị mất vào tay Cộng sản. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng trong ngày Lễ Tình Nhân từ chàng. Tôi biết không phải vì anh không yêu tôi - trái lại anh thương yêu tôi tha thiết - mà vì phong tục Việt Nam không có ngày lễ này, anh luôn cho rằng lòng yêu thương chân thành từ trái tim mới là điều đáng quý. Tôi cũng đã quen tính anh, không vì điều này mà buồn giận, cũng không mong nhận hoa hồng vào ngày Valentine.

Nhưng tôi nào ngờ đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh tặng hoa hồng cho tôi vào ngày Lễ Tình Nhân. Chỉ vài tháng sau đó, định mệnh cướp anh ra khỏi đời tôi vào ngày Lễ Ðộc Lập Hoa Kỳ 4/7/1985, khi anh cố gắng cứu bốn đứa bé (trong đó có con gái út của tôi) bị sóng ngầm cuốn xa trong lần picnic cùng bạn bè bên bờ biển Folly Beach, Charleston, SC.

Sau khi chàng mất đi, trong ngày Lễ Tình Nhân năm sau, tôi đã mua 12 đóa hồng nhung đặt trên bàn thờ và mộ chàng. Ðêm ấy, lần đầu tiên chàng hiện về trong giấc mơ...

CHIÊM BAO

Trong giấc mơ anh trở về mờ ảo
Dáng anh gầy tóc rối mắt hư hao
Anh nhìn em không nói một lời nào
Và cứ thế anh dần dần tan biến...

Trong khói sương dáng anh mờ ẩn hiện
Em nghẹn ngào níu kéo bóng hình anh
Một tí thôi tí nữa đừng đi nhanh
Xin anh đó xin anh đừng đi vội....

Anh mờ dần tia mắt anh bối rối
Lẫn ngậm ngùi chua xót và yêu thương
Anh đi rồi em ôm lấy mùi hương
Ðừng tan mất xin hương đừng tan mất...
phamphanlang


CHIÊM BAO - Thơ PhamPhanLang - Nhạc Mộc Thiêng - Ca sĩ Hương Giang

Ðã 40 năm qua rồi, nhưng mỗi năm vào ngày Lễ Tình Nhân, tôi lại hồi tưởng ký ức xưa và lòng dạt dào tưởng nhớ đến người chồng yêu quý với nụ hôn dịu dàng, vòng tay ôm thắm thiết và những đóa hồng nhung đỏ thắm chàng tặng tôi trong ngày Valentine.

phamphanlang
14/2/2025

The Last Valentinés Gift

The chilly air of February still lingers, a subtle reminder of past Valentinés Days. Sitting by the window, watching couples strolling down the street, I can't help but be overwhelmed with memories of the one I lost.

On February 14, 1985, exactly forty years ago, I was on duty as the Administrative Officer of the Day (AOD) from 4:00 PM until 8:00 AM the next day at the Moncrief Army Medical Activity (MAMA) hospital at Fort Jackson, SC. At that time, I had been serving in the ỤS. Army Medical Corps for five years and held the rank of Captain. MAMA was my first assignment after completing Army Basic Officer Training and Army Dietetic Internship for almost two years.

That day, I finished my patient care duties earlier than usual and was granted permission to go home at 2:00 PM so I could return to the hospital in time for my AOD shift at 4:00 PM. My house was located in the officers housing area, just a mile from the hospital, allowing me to quickly return home to tend to my mother-in-law, who was ill. I gave her medication, administered her insulin shots (she had diabetes, high blood pressure, heart, and kidney disease), and prepared dinner for my in-laws, husband, and children. Then, I hurried back to the hospital before my husband and children returned home from work and school.

That night, I was extremely busy with my AOD responsibilities. Besides routine duties, I had to handle the administrative procedures for a soldier who attempted suicide by poisoning and required emergency care, as well as two patients who passed away. It wasn't until nearly 11:00 PM that I finally had a chance to return to the on-call room to rest. I was utterly exhausted and starving, having not eaten since noon. When I opened the door, I was stunned to see my husband sitting there, waiting for me. Beside him was a vase with twelve vibrant red roses, a box of chocolates, and the dinner I had prepared earlier. He stood up, gently embraced me, kissed me softly, and said, "Happy Valentinés Day, my love. You must be exhausted. I brought you flowers and dinner. Íve been waiting since 7:00 PM so we could eat together."

Tears streamed down my face as I ate with him, overwhelmed by emotion and happiness. We had been married for sixteen years, had three children aged 11, 13, and 15, and had been living in the ỤS. for ten years after the fall of South Vietnam to the Communists. This was the first time he had ever given me roses on Valentinés Day. It wasn't that he didn't love me ..on the contrary, he loved me deeply. However, in Vietnamese culture, Valentinés Day was not a common tradition, and he always believed that genuine love from the heart mattered more than gifts. I had long understood this about him and never felt upset about not receiving flowers on Valentinés Day.

But little did I know that this would be the first and last time he would ever give me roses on Valentinés Day. Just a few months later, fate took him away from me on July 4, 1985. He lost his life trying to save four children (including our youngest daughter) who were swept away by an undertow during a beach picnic with friends at Folly Beach, Charleston, SC.

The following Valentinés Day, I bought twelve red roses and placed them on his altar and grave. That night, for the first time, he appeared in my dreams...

A Dream

In my dream, you return in misty glow
Thin and frail, your hair unkempt, eyes full of woe
You gazed at me, yet spoke no word
And slowly, you faded, like a drifting bird...

Through misty haze, your form appears so slight
I reach for you but you drift out of sight
Just a moment, don't step so far, so fast
Please, my love, don't let this moment pass...

Your tender eyes, so full of love and pain
A touch of sorrow, a longing deep, ingrained
You fade away, just fragrance left behind
Oh, dearest scent, please linger for all timẻ

phamphanlang

Forty years have passed, but every Valentinés Day, I find myself reliving that memory, my heart swelling with remembrance of my beloved husband?the gentle kisses, the warm embrace, and the deep red roses he gave me on that one unforgettable Valentinés Day.

2/14/2025

PhamPhanLang

Mục Lục


7. Tình Yêu Không Hẹn Trước

Kim Loan



****
Lúc tôi đậu thanh lọc, được chuyển từ trại "cấm" sang trại tự do, tinh thần vui vẻ, tôi không có ý định tiếp tục công việc ở post office mà muốn thử công việc mới, làm thiện nguyện 3 jobs không hề mệt mỏi . Sáng sớm dạy lớp English Vỡ Lòng cho người lớn tuổi tại trường ESL, sau đó chạy "show" qua trường Việt Ngữ dạy Tiếng Việt cho các em nhỏ, và thời gian còn lại trong ngày làm việc là dành cho Văn Phòng Cao Ủy Ðịnh Cư .

Nơi nào tôi cũng có người quen, vì ở trại Transit (tự do) này mọi người đều chung hoàn cảnh may mắn, đậu thanh lọc, chờ ngày tìm được phái đoàn nào đó phỏng vấn rồi đi định cư, tương lai phơi phới, nên chúng tôi mau chóng gần gũi mến thương nhau .

Ở trường ESL có một nhóm Thầy, Cô khá hợp "gu", mặc dù tôi nhỏ tuổi nhất, ngoài giờ dạy, chúng tôi còn gặp nhau ngoài quán cafe, hủ tíu, đến nhà nhau ăn cơm mỗi khi có sinh nhật, giỗ quảy .

Trong nhóm này, tôi thân nhất với Chị, một phần vì Chị ở chung lô nhà, hai "nhà" đối diện nhau, gặp nhau cả ngày, đến trường cũng gặp nhau, phần khác là Chị cũng từng là giáo viên Tiểu Học như tôi khi còn ở Việt Nam, nên hai chị em ríu rít mỗi ngày, rủ nhau đi chợ, đi ăn, tối tối rảnh cùng vài Thầy Cô khác kéo nhau lên trường ESL tán dóc với Thầy Hiệu Trưởng "đóng đô" ngày đêm trên đó . (Thầy được phân công ở ngay căn phòng nơi cổng sau của trường).



Chị qua trại cùng với hai đứa con, một trai một gái, mười tuổi và tám tuổi. Chồng chị bị mất tích trên biển trong một chuyến vượt biên từ vài năm trước. Chị kể, chuyến tàu mang chồng chị và mấy chục người khác, ra khơi mấy tháng liền không có tin tức, tất cả các gia đình có người thân trong chuyến tàu dáo dác hỏi thăm nhau, rồi niềm hy vọng dần dần tàn lụi, đớn đau tuyệt vọng . Gần ba năm sau, chị quyết định mang hai đứa con lên đường ra khơi, mặc dù gia đình Chị ngăn cản vì lo sợ hiểm nguy, Chị bảo:

- Chả lẽ số phận đã để ảnh mất tích trên biển, rồi không tha ba mẹ con chị luôn sao?



Vết thương nào rồi cũng nguôi ngoai, Chị tin rằng hoàn cảnh Chồng chị mất tích đã giúp ba mẹ con đến bờ tự do và may mắn đậu thanh lọc, Chị mong hương hồn Chồng tiếp tục phù hộ cho Chị và các con trên con đường tương lai khi định cư ở nước thứ ba .



Bữa đó tôi đến nhà Chị, thấy ba mẹ con đang ăn cơm với hai người tôi không quen biết, Chị giới thiệu:

- Loan ơi, đây là Phúc, người đi chung chuyến tàu chị. Ðây là Tân, em chồng của chị, cũng đi chung chuyến tàu, Phúc và Tân mới đậu thanh lọc, vừa nhập trại Transit mình hôm qua đó.



Tôi sà vào ăn cơm chung với cả nhà. Anh Phúc nhỏ hơn Chị 4 tuổi, còn Tân nhỏ hơn tôi hai tuổi . Bữa ăn hội ngộ rộn ràng, và Chị vui vẻ nhận lời nấu cơm tháng cho anh Phúc và Tân, vì đàn ông một mình vụng về cơm nước, mà Chị thì đằng nào cũng lo cơm nước cho ba mẹ con . Tôi nghe kể anh Phúc từng là giáo viên Tiếng Anh bên Việt Nam bèn đề nghị Chị rủ Anh Phúc vào dạy trường ESL, còn Tân thì có bạn sẽ giúp đưa vào làm ngoài bệnh viện khu Lào-Hmong. (Ở trại tỵ nạn Thailand, những người đi làm thiện nguyện, ngoài chuyện mỗi tháng có chút lương bổng tượng trưng từ Cao Ủy, còn được ưu tiên miễn làm lao động định kỳ trong trại, và nhất là có chút ...uy với người xung quanh, nên chúng tôi, kẻ trước người sau, thường giới thiệu bạn bè quen biết cùng đi làm thiện nguyện)



Thế là từ đó, hàng ngày, ngoài buổi sáng đi dạy chung, Anh qua nhà chị ăn hai bữa cơm, rồi dạy các con chị học bài hoặc chơi với chúng.



Tình yêu, có ai ngờ! Lửa gần rơm hay hai trái tim đã tìm thấy rung một nhịp đập? Anh chị bắt đầu yêu nhau, nhưng chỉ trong âm thầm vì còn biết bao cản trở xung quanh: Trước tiên là hàng rào tuổi tác (tình yêu chị em hả, có ai chấp nhận và hiểu cho!), rồi là rào cản của thị phi cuộc đời, làm sao thoát khỏi những cái miệng ?rảnh rang?của những ông bà Tám cùng lô nhà, rằng ?trai tân cặp với gái già?? Làm sao công khai nơi trường ESL khi họ vẫn gọi nhau là chị/em? Làm sao ăn nói với hai đứa nhỏ khi lâu nay chúng vẫn gọi anh là ?chú? rất thân thương, yêu mến? (Từ ?chú? chuyển thành ?chả khó à!). Ngoài ra, rào cản ?nặng ký? khác là thằng Tân, em chồng đang ăn cơm tháng ở nhà chị. (Trên giấy tờ căn cước tỵ nạn của chị còn ghi rành rành tên chồng với ghi chú ?Lost at Seả).



Mà hai người dấu kỹ lắm, các Thầy Cô trường ESL không ai nghi ngờ, thằng Tân cũng rất vô tư chẳng tò mò thắc mắc, các "bà Tám" trong lô cũng chẳng chút mảy may đặt dấu hỏi gì, vì hàng ngày cả Anh và thằng Tân đều đến nhà Chị ăn cơm hai bữa, Anh nán lại chỉ bảo bài vở cho hai đứa nhỏ, và cũng có mặt tôi thường xuyên đến chơi nữa mà!

Tuy nhiên, Chị không thoát khỏi "cặp mắt sắc bén" của tôi, dầu đôi lần tôi ỡm ờ dọ ý Chị vẫn chối phăng. Cho đến một buổi chiều kia tôi đến cửa nhà Chị thì Anh vừa bước ra, tôi tiến vào nhà thì Chị còn đứng đó, trên tay là một nhánh hoa hồng đỏ, còn lấp lánh mấy giọt nước .

Lần này Chị bèn trút hết bầu tâm sự cho tôi nghe, thú nhận cõi lòng vì Anh vừa được phái đoàn Mỹ phỏng vấn và nhận cho định cư, trong khi Chị và hai con đang bị Mỹ "pending" treo hồ sơ .

Chỉ cành hoa hồng, chị nói:

- Ảnh tặng chị đó, ảnh nói hôm nay là Valentines, ngày Tình Yêu.

- Ủa, ngày gì lạ à nghen, chắc ảnh mê chị rồi ảnh bịa ra, chớ nào giờ em có nghe gì về ngày này đâu nà!

- Thì chị cũng như em, có biết gì đâu. Nhưng ảnh nói bà Sue người Úc bên Hội Thánh Tin Lành nói cho ảnh biết đó .

- Vậy là có Ngày Tình Yêu thiệt hả chị?



Thấy Chị buồn, tôi khuyên Chị cứ chờ phái đoàn Mỹ tái phỏng vấn, và hãy để thời gian minh chứng tình yêu . Tôi cũng cảm thông khi hai người không dám công khai tình yêu . Tôi bảo, khi qua Mỹ rồi thì Chị và Anh nếu còn tình yêu thì lúc đó hai con sẽ hiểu và chấp nhận, còn với trại tỵ nạn thì trăm nghìn miệng lưỡi thế gian, vả lại, Anh cũng sắp lên đường định cư, thôi thì ráng giữ gìn cho nhau, hẹn ngày tái ngộ không xa .



Do vậy, họ tiếp tục yêu thầm lặng, chỉ trao nhau tình yêu qua ánh mắt, qua những cử chỉ lặng lẽ, và những cái nắm tay vội vã những lúc hiếm hoi ở bên nhau ngắn ngủi. Một vài giờ riêng tư bên nhau cũng không thể , vì lúc nào cũng có con cái, thằng em chồng, hàng xóm xung quanh tấp nập, nên bỗng dưng mối tình trở nên ?lén lút?, còn khổ hơn ?cách núi ngăn sông?.



Cứ thế, cho đến ngày Anh có tên trong danh sách lên đường đi Mỹ. Nửa đêm hôm đó, khi cả trại còn say giấc, Anh liều mạng mò qua nhà Chị, rồi chui vào mùng (Chị ngủ 1 mùng, hai đứa nhỏ 1 mùng. Cũng may Anh không chui lộn mùng trong trời tối đen vì anh có mang theo cái đèn pin). Chị giật mình khi nhận ra Anh nhưng không nói một câu nào vì sợ hai con thức giấc. Họ hôn nhau dồn dập trong bóng đêm, vỡ oà bao nỗi niềm của những ngày câm nín. Khi Anh sắp chạm vào giới hạn ?rực rỡ chơi vơỉ, thì Chị bừng tỉnh, chỉnh lại áo quần, rồi lao ra bên ngoài. Anh sững sờ, rồi chạy theo Chị.

Chị vẫn chạy đi trong đêm, qua các lô nhà, băng qua những con đường gập ghềnh trong trại, đôi chân trần của Chị bị đau vì rướm máu. Anh vẫn đuổi theo sau, như hai bóng ma, không dám gọi tên nhau. Khi đến gần cổng trại, thấy có bóng lính Thái và ban bảo vệ đi tuần tra, Chị đành rẽ vào khu bể nước gần đó, vừa lúc Anh đuổi kịp. Anh ôm Chị, liên tục xin lỗi, và lau những giọt nước mắt nức nở, nghẹn ngào trên khuôn mặt người yêu, rồi hai người bước trở về khu nhà khi trời đang hừng sáng để tiễn anh lên đường đi định cư.



Những chi tiết trên, là Chị kể lại cho tôi nghe trong một chiều mưa sau khi anh rời trại được mấy hôm, lòng còn đầy nỗi niềm nhớ thương vời vợi.



Một thời gian sau đó, tôi đi định cư Canada, có viết về trại cho Chị vài lá thư rồi bị mất liên lạc, nghe nói ba mẹ con Chị cũng lên đường đi Mỹ .



Mỗi mùa Valentines tôi lại nhớ Chị, nhớ cành hoa hồng Anh tặng Chị năm xưa. Trong một lần gặp gỡ vài người tỵ nạn cũ ở California nhiều năm trước, có người cho tôi biết Chị từng sống ở Quận Cam, chỉ với hai đứa con, không có Anh, rồi ba mẹ con dọn đi tiểu bang khác. Vậy là mối tình nồng cháy, không hẹn trước nơi trại tỵ nạn ấy cũng theo ?lời nguyền? mà dân tỵ nạn hay nói với nhau ?chặt cua là khuất bóng?, chỉ còn là kỷ niệm mang theo trong đời!?



Tôi chợt nhớ câu hát của nhạc sĩ Trúc Phương tôi thường đùa, hát cho chị nghe mỗi khi chị nôn nao đợi chờ thư của Anh từ Mỹ Quốc: "Ðường vào tình yêu, có trăm lần vui, có vạn lần sầu "?, rồi chị mắc cở, mắng tôi: "Hát gì tầm phào không hà, nghe xui thấy mồ!"

Chẳng lẽ tôi có "cái miệng ...ăn mắm ăn muối" thiệt sao!?

Edmonton, Valentines 2025

Kim Loan

Mục Lục


8. Gã Khờ Hay Thằng Ngốc Việt Nam ....

Nguyễn Bàng



****
CÒN SÓT LẠI Ở ÐẦU THẾ KỶ 21 NÀY?

*

Biết tôi hay lò dò lên mạng để tìm đọc dăm ba thứ thay vì phải đọc báo in, nghe đài hay xem nghe truyền hình thời sự nhưng lại là một ông già không biết chơi Phây, không biết Gúc để tìm tòi các trang mạng hay, nhà văn Ðặng Xuân Xuyến đã gửi Mail chỉ đường dẫn mời tôi đọc CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, một truyện ngắn anh viết năm 2006, ra sách năm 2007 (in chung) nhưng giờ mới post lên blog của anh và gửi một số trang và như anh nói gửi để tôi đọc cho vui. Chính vì thế, khi nhìn vào tên truyện, tôi ngỡ mình sẽ được đọc kiểu truyện chàng khờ với hình tượng nhân vật trung tâm là các anh chàng ngốc nghếch với những hành động, việc làm? ngây ngô ngớ ngẩn dại khờ đã đem lại tiếng cười sảng khoái và những trải nghiệm vô cùng lí thú để từ đó người nghe, người đọc rút ra những bài học cho bản thân. Nhưng đọc xong CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, tôi chẳng được vui tý nào mà lại cảm thấy đắng lòng khi nhận ra gã Khờ này phải chăng là một THẰNG NGỐC VIỆT NAM còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này.

Ðúng là gã Khờ của Ðặng Xuân Xuyến không giống những chàng ngốc, những thằng dại khờ như trong các truyện dân gian của ta với cái ngốc cái dại không biết để đâu cho hết khiến mọi người phải ca thán bảo nhau:

Một đêm quân tử nằm kề

Còn hơn thằng ngốc vỗ về quanh năm.

Hay:

Con vợ khôn lấy thằng chồng dại

Như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu

mà gã đã từng là một thằng ngốc đại gia trong xã hội Việt Nam đương thời ?đã từng vụt sáng chói lóa trong mắt mọi ngườỉ.

Những chàng ngốc trong truyện dân gian vì ngốc quá nên luôn bị lừa như có anh mười năm đi ở cho lão trọc phú chỉ được ba nén vàng giả nhưng cầm trên tay, anh ngốc cứ tưởng là vàng thật. Rồi chàng hí hửng muốn đi du ngoạn khắp nơi, đầu tiên có kẻ gạ chàng ta đổi 3 lạng vàng lấy sáu nén bạc mà thực ra chỉ là sáu miếng chì, rồi có kẻ gạ đổi 6 miếng chì lấy bó "lụa đinh kiến" quý hiếm mà thực ra chỉ là bó giấy dó, rồi đổi bó giấy dó lấy cái ?thiên địa vận? biết trước mọi việc trên thế gian mà thực ra chỉ là cái chong chóng, rồi đổi cái chong chóng lấy viên ngọc lưu ly chưa chắc vua đã có được mà thực ra chỉ là một con niềng niễng có đôi cánh xanh đỏ.

Gã Khờ trong truyện của Ðặng Xuân Xuyến bị lừa tiền, lừa nhà đi đến cảnh ?bây giờ, hắn tiều tụy, thảm thương còn hơn mèo đi kiết? hiển nhiên không phải vì gã ngu đần như chàng ngốc kia mà chỉ vì gã có tính thương người và lòng trắc ẩn. Với tấm lòng tốt đẹp ấy, gã rất tin vào tình người nên đã cho thằng bạn nối khố mượn tiền mà không cần giấy ghi nợ, cũng không cần có người làm chứng, vì vậy khi cần đến đòi lại thì được thằng bạn ?nhướng đôi lông mày thô đậm, xoăn tít, nhìn hắn từ đầu xuống chân rồi hô hố cười, bảo hắn là thằng khùng, nếu đói quá, không có chỗ xoay sở thì cầm lấy vài chục nghìn mà đắp đổi qua ngày, việc gì phải diễn trò ngớ ngẩn như thế?. Tiền không đòi được, hắn tìm về lấy lại ngôi nhà nho nhỏ ở ngoại ô đã giao cho thằng em kết nghĩa trông coi. Thằng em kết nghĩa này là một thằng bé đánh giày nhem nhuốc mà gã đã lầm tưởng là người lương thiện nên đã cưu mang đem nó về nhà nuôi ăn học. Nhưng khi đến ngôi nhà, chạy ra đón hắn không phải là thằng em kết nghĩa mà là con chó có tên là ?Tình Nghĩả. Rồi thằng em ấy, khi biết ý định của gã, nó đã không ngượng mồm, nói trắng phớ ra rằng: ?Vâng, nhà này mua bằng tiền của anh nhưng em đã làm sổ đỏ đứng tên là chủ sở hữu rồỉ và đuổi hắn đi như đuổi một con chó.

Hai cái khờ dại, hai cái sai lớn nhất về sự ngộ nhận tình người đến nỗi gã bỏ ngoài tai những nhận xét tinh tế của vợ gã về ông bạn nối khố và thằng em kết nghĩa, không để tâm đến những lời can ngăn của thị, dẫn đến cảnh ?nhà hắn thưa dần rồi mất hẳn nụ cười hạnh phúc của người vợ? và đưa tới cảnh ?vợ hắn nằng nặc nộp đơn ly dị?.

Trong một xã hội mà mọi chuẩn đạo đức đang bị băng hoại, dối trá lừa đảo phát triển như nấm độc khắp nơi nơi như: lừa đảo qua mạng, lừa đảo bán hàng đa cấp, lừa đảo xin việc làm, lừa đảo chiếm đoạt tài sản ?, gã Khờ đã không thèm nhớ đến lời mọi người vẫn thường bảo nhau: Cho bạn vay tiền: "Ðứng" cho vay, "quỳ" đòi nợ, cho thằng bạn nối khố vay tiền mà không cần giấy ghi nợ cũng không cần có người làm chứng. Trong lúc chưa bao giờ câu nói ?tấc đất tấc vàng? đúng cả nghìn lần như bây giờ khiến cháu giết bà vì sổ đỏ, anh em ruột thịt đâm chém nhau vì nhà đất, thì gã Khờ lại giao hết giấy tờ và nhà đất cho thằng em kết nghĩa trông coi hộ. Gã Khờ tuy không ngu đần, không kém về trí khôn nhưng đã suy xét, ứng phó, xử sự chỉ với thứ lòng tốt đơn thuần và cao thượng của riêng gã nên mới ra nông nỗi thảm hại hơn cả những thằng ngốc trong truyện cổ dân gian. Thế chẳng phải là một thằng ngốc còn sót lại ở đầu thế kỷ này thì sao! Và thế thì làm sao mà vui được khi nghe chuyện về gã? Họa chăng có một chi tiết làm người đọc vui gượng tý chút, ấy là thấy gã tinh thông về tử vi lý số, biết về mình: ?Thôi thì cũng là do số phận. Cung nô của hắn chẳng ra gì thì đành chấp nhận. Ðã Tham Lang hãm địa lại đồng cung với Thiên Diêu hãm địa thì đời hắn tàn vì chữ tình là phảị? mà vẫn mù quáng đi đến chữ ?tàn?. Thật đúng là ?Số thầy thì để cho ruồi nó bâủ!

Kiểu truyện chàng ngốc trong dân gian thường có hai xu hướng kết thúc, hoặc là chàng ngốc phải chết hoặc là chàng ngốc gặp may mắn tìm được hạnh phúc, trở thành người giàu có, khôn ngoan hơn. Gã Khờ trong truyện ngắn của Ðặng Xuân Xuyến đã không phải chết vì gã không phải là nhân vật xấu, không bị người đời căm ghét; gã cũng không phải chết để khắc sâu bài học kinh nghiệm sống của con người là: Ðừng ngốc nghếch làm việc một cách máy móc thụ động, không biết suy xét vấn đề một cách kĩ lưỡng, không hiểu gì về cuộc sống cả mà phải biết làm chủ được những suy nghĩ và hành động của mình để tránh phải sẽ gặp sự thất bại.

Không bắt gã Khờ phải chết mà rốt cục, Ðặng Xuân Xuyến cũng cho gã được gặp may, nhưng trước khi đến với vận may, gã còn phải ê chề nếm thêm ít nỗi nhục nhã đắng cay của thời đại mới.

Ấy là, sau khi biết bình đã vỡ rồi, gã Khờ cũng nhận ra là phải lấy thân mà trả nợ đời cho xong. Ðầu tiên, gã vùi mình trong men rượu rồi tự nguyện làm một ?Thằng đàn ông bán thân nuôi miệng, một thằng điếm?.

Như đã nói, gã Khờ trong truyện ngắn của Ðặng Xuân Xuyến là một kẻ có học. Vậy gã thừa hiểu, ở Việt Nam từ xưa đến nay người ta đã không mấy ưa loại người làm đĩ, cho dù là đĩ cái. Thì kia, cô Kiều của Nguyễn Du trong văn chương Việt Nam tuy đã được Kim Trọng khen ngợi là: ?Như nàng lấy hiếu làm trinh - Bụi nào cho đục được mình ấy vaỷ?, và cô đã sống trong niềm yêu mến của bao lớp người Việt từ bậc thức giả đến kẻ bình dân xưa vậy mà cũng vậy, thế mà mấy lần cô Kiều đã bị cụ Huỳnh Thúc Kháng, một chí sĩ yêu nước gọi là "Con đĩ Kiều", "Cái giống độc con đĩ Kiềủ .

Ấy là đĩ cái vốn đã cùng với mại dâm xuất hiện và phát triển từ thời nguyên thủy huống chi đĩ đực mới chỉ đến thế kỷ này mới xuất hiện. Gã Khờ bất chấp mọi giá làm một thằng điếm, một con đĩ đực vì ?Hắn cần tiền. Hắn cần tạo dựng lại cơ nghiệp. Hắn cần được tung hô, cần được trọng vọng như ngày trước. Ðời hắn không thể thiếu thứ hàng xa xỉ đó?.

Làm đĩ đực, ấy là con tàu tốc hành để gã nhanh chóng đi tới ga nhặt tiền.

Ngay lần đầu tiên làm thằng điếm đực, gã đã may mắn không phải hầu hạ một máy bay bà già đã sồ sề, nhăn nhúm nhưng thèm khát tình dục mà là gặp một ?ả? có ?Khuôn mặt đẹp, da lại trắng hồng?. Mới đầu, thấy ?Ả đẹp. Hắn cũng thích? nhưng khi vào cuộc gã mới nhận ra ả là một ?con vợ đĩ lên đĩ xuống, đĩ ngang đĩ dọc mà thằng chồng cấm dám ho hẻ, một ?con đàn bà đĩ thõa đang lên cơn động đực?. Thế là ?Hắn không thích cuộc chơi này nhưng hắn không còn sự lựa chọn? vì gã cần tiền như trên đã nói và thêm nữa vì gã sợ cái thằng vừa dẫn mối vừa bảo kê cho ả mua dâm gã, với ?Một giọng nói sắc gọn, rờn rợn vang lên?:

- Làm bổn phận đi. Muốn chết à?

ở đằng sau cánh cửa.

Hầu hết các truyện dân gian về các chàng ngốc đều kết thúc có hậu như gặp vua được vua ban thưởng một chức quan trong triều đình và sống cuộc đời giàu có sung sướng hoặc nhờ nói mò mấy câu văn chương học lỏm mà cuối cùng được hưởng hạnh phúc. Nhưng phổ biến nhất là các chàng ngốc đều may mắn có được cô vợ thông minh hết lòng vẽ đường chỉ lối cho chồng làm ăn nhưng ngốc vẫn hoàn ngốc, hết lần này đến lần khác đều thất bại khiến người vợ bị người đời mỉa mai muốn tự tử cho xong đời nhưng rồi vì lòng thương chồng các nàng đã bỏ ngay ý định tiêu cực đó, quyết tâm tìm cách giúp chồng trở thành người khôn ngoan hơn.

Ðặng Xuân Xuyến cũng dành cho gã Khờ của mình một kết cục có hậu tuy rất khác các truyện dân gian. Gã được một người 12 năm trước đã chịu ơn gã. Người ấy, khi xong việc để lại cho gã một bức thư: ?lấy lại đầy đủ giấy tờ ngôi nhà từ tay thằng em kết nghĩả của gã bằng cách làm cho: ?Nó thua bạc, gán nhà trả nợ theo đúng kịch bản mà em cùng nhóm bạn thân dàn dựng?. Người ấy cũng cũng lấy lại ?sợi dây chuyền ?bảo bốỉ mà anh rất quý, bị thằng bạn nối khố của anh chiếm đoạt? cùng ?Số tiền thằng bạn nối khố lừa đảo, em cũng đã đòi lại và chuyển vào tài khoản cá nhân của anh?. Bằng cách: ?dùng các chứng cứ phạm pháp ?uy hiếp?, bắt tên khốn kiếp phải trả lại anh số tiền đã chiếm đoạt, bọn em đã chuyển cho nhà chức trách những bằng chứng phạm pháp của nó, bắt nó phải trả giá cho những tội ác đã gây rả

Một cái hậu tưởng như mơ, đẹp quá sức tưởng tượng khiến CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ như một cổ tích hiện đại và nhân vật Gã Khờ thấy lại lòng yêu trời, yêu đất và yêu cuộc sống: ?Hắn bước ra sân, ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt. Tiếng họa mi nhà ai lảnh lót làm hắn lặng người, rồi bất chợt hắn mỉm cườị?

Một số bạn đọc cho rằng: ?kết thúc truyện lộ bàn tay sắp đặt của tác giả quá?, nói như các nhà phê bình văn học là tô hồng quá. Thì tác phẩm văn học là đứa con tinh thần của nhà văn nên nhà văn tạo dáng cho đứa con tinh thần ấy của mình ra sao là tùy thích. Vì vậy tôi có phần đồng ý với nhận định trên của người đọc. Nhưng đọc xong CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, tôi có cảm nhận trong sự sắp đặt lộ liễu ấy, Ðặng Xuân Xuyến đã rất muốn giải trình cùng bạn đọc những suy nghĩ ẩn dấu bên trong mà tác giả không thể nói trắng ra được. Theo tôi, thì đó là:

Ðành rằng thời đại ngày nay ở nước ta không còn vua nên gã Khờ sao còn được vua cứu giúp và ban thưởng. Ðành rằng, vợ gã Khờ đã cám cảnh kiểu thương người một cách mù quáng của chồng, đã ly dị gã nên gã đâu còn được cô vợ thương yêu giúp chồng khôn ngoan hơn trong cách sống của một xã hội đang loạn chuẩn đạo đức để xóa bỏ ảo tưởng về sự lãng mạn của tình yêu và sự chân thành của tình huynh đệ, bằng hữu. Không có vua ban thưởng, không còn vợ giúp khôn nên phải có một người 12 năm trước đã chịu ơn gã nay ra tay cứu giúp gã. Như thế cũng hợp lý.

Nhưng hà cớ gì người đó không phải là một người Việt đang sống cùng gã trên giải đất hình chữ S này mà lại phải là một người Nhật gốc Việt, nói một cách khác là một người Việt đã dời xa xứ sở Thiên đường Xã hội chủ nghĩa của mình để đến sống ở ?Ðất nước Mặt trời mọc? tư bản đang giãy chết. Bao nhiêu luật lệ để đâu, bao nhiêu người Việt đứng về lẽ phải đi đâu mà phải để người Nhật gốc Việt đó về nước và như có phép lạ, lấy lại cho gã tiền bạc đã bị thằng bạn nối khố bất lương quỵt nợ và nhà cửa đã bị thằng em kết nghĩa chó chết chiếm đoạt. Ðã thế người đó còn để lại trong thư cho gã những lời lãng mạn đẹp như hoa hồng buổi sáng:

?Vâng! Nhất định khi trở về Việt Nam em sẽ đưa vợ con đến chào anh. Lúc bấy giờ, em sẽ thoải mái được nói lời cám ơn anh, cám ơn vị ân nhân đặc biệt của mình.

Ps: Anh!

Chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Hãy đến làm lành với chị để các cháu được sống trong vòng tay yêu thương của cả bố, cả mẹ.?

Và vì thế tôi coi nhân vật GÃ KHỜ trong truyện ngắn của Ðặng Xuân Xuyến là một THẰNG NGỐC VIỆT NAM còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này. Một thằng ngốc hiện đại nên mới có được sự may mắn từ những phép màu hiện đại như khả năng kỳ tài của anh chàng người Nhật gốc Việt kia. Tôi thấy mình cần phải đọc CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ này kỹ hơn và ngẫm nghĩ sâu hơn?

Sài Gòn, cuối tháng 07.2018


Sài Gòn, thứ sáu 09-09-2016

Tác gia, Nhà giáo

Nguyễn Bàng

Mục Lục


9. Xoay Vòng Sinh Nhai

Bạch Liên



**** *****
Dòng đời âm thầm trôi. Giật mình! Tôi xa Sài Gòn mấy mươi mùa thu thay lá. Lâu lâu thả hồn, rủ mây ngàn về thăm quê ngoại bên kia bờ đại dương. Trước mắt tôi là thảm lúa xanh xì, mịn màng như tấm thảm nhung chạy dài tới cuối chân trời.

Ông bà ngoại cả đời sống nhờ vào ruộng lúa. Thế kỷ trước, người dân hiền hòa thường sinh nhai với nghề nông chân chất này. Miền Nam hãnh diện là vùng đồng bằng trù phú. Ruộng vườn trải dài ngút ngàn tận chân mây, cò bay thẳng cánh. Sông ngòi giăng mắc khắp mọi nơi, loang chảy dòng nước ngọt ngào tưới đẫm cánh đồng lúa bao la.

Miền tây được mệnh danh là vựa gạo trời ban tặng. Hình thể đất nước mỏng manh, uốn cong tựa như chữ S. Ðược ví như đôi giống gánh đong đưa hai thúng đồng bằng. Ðòn gánh yếu gầy của miền Trung nằm giữa, thon gọn với hai đầu thúng là miền Bắc và miền Nam.


Tam giác miền Bắc chở chuyên nhiều sương mù cùng mùa đông lạnh giá.

Vùng đất phì nhiêu miền Nam là thúng lúa nặng trĩu, chất đầy hạt gạo trắng nõn nà.



Nguồn nước ngọt lịm của những nhánh sông, nuôi lớn con người miền Nam chất phác hiền hòa. Miền tây chằng chịt sông rạch đem mạch nước vào những cánh đồng phẳng lặng. Những mạch nước cuộn theo phù sa, màu mỡ chảy vào tận cùng vào thôn xóm. Mặc dù miền quê xa rời thành phố rực rỡ, muôn màu của ánh sáng đô thị.



Người dân sống đời lam lũ, quây quần bên mảnh ruộng gia đình. Kế sinh nhai là đây. Cuộc đời giản dị, tươi vui như màu xanh hy vọng của mạ non. Tánh tình chất phác như hạt lúa vàng chắc nịt, trĩu nặng trên nhánh lúa kiêu sa.



Những cơn mưa đồng nội làm dâng cao mực nước, thấm dần vào khoảnh đất khô cằn. Cánh đồng ngập nước chẳng bao lâu sẽ xanh rì màu mạ non. Ngày mùa sẽ là ngày mang niềm vui sướng cho người dân thôn dã. Những ngày bận rộn cày cấy, xới bón vun bồi thửa ruộng. Tuy chân lấm tay bùn nhưng đầu óc thanh thản nhẹ nhàng.



Xóm làng rối rít cùng nhau gieo trồng hạt giống tươi tốt. Ai cũng mong chờ, trông thấy dãi lụa nhung xanh rợp trời, uốn lượn tận chân mây. Cánh cò trắng bay là đà, vẽ vời nhiều lấm chấm trên bức tranh hương đồng cỏ nội nên thơ.



Chiều tím hoàng hôn ẩn hiện những mái tranh xa xa, với làn khói lam nhẹ bay từ các bếp than, đang rộn ràng sửa soạn cho buổi cơm đạm bạc cuối ngày. Những cánh chim rủ nhau tìm về tổ ấm, lốm đốm trắng phao tạo nên sắc màu tuyệt diệu.



Buổi chiều quê xưa thật êm đềm. Trẻ con trong làng tụm ba tụm bảy rong chơi sau một ngày vất vả, phụ giúp người thân ngoài đồng sâu. Tờ mờ tinh sương, mọi người đều tất bật ra đồng, chuẩn bị cho một ngày mới chan hòa mưa nắng.



Hạt lúa vàng ngọt ngào trổ hoa óng ánh, cho ta hạt gạo thơm tho. Hạt gạo trắng ngần, dạt dào tình yêu thương nuôi ta khôn lớn thành người Việt Nam. Chúng ta cho dù có trôi giạt nay đây mai đó, hay định cư bất cứ nơi đâu trên quả địa cầu. Hạt gạo ân tình vẫn mãi cho ta những bữa cơm thơm ngon.

*
Miền Nam là thúng gạo thơm
Cho ta bao chén cơm ngon no lòng
Cá kho tiêu mặn cay nồng
Chất đầy bao tử xoay vòng sinh nhai
*
Nuôi ta khôn lớn từng ngày
Bước vào đời sống nhiều bài học hay
Ðánh vần, viết chữ?thẳng ngay
Cửu chương vanh vách không saỉnhớ hoài

FEB 5 - 2025

Bạch Liên

Mục Lục


10. Khối Tình Lận Ðận ...

Dương Ninh Ninh



****
KHỐI TÌNH LẬN ÐẬN CỦA CHÀNG TRAI
TRONG THƠ ÐẶNG XUÂN XUYẾN

1.

Tôi không quen Ðặng Xuân Xuyến và cũng chưa một lần được tiếp xúc với anh mà chỉ gần đây mới biết tên anh khi tôi đọc trên mạng bài thơ "Quê Nghèo" cùng hai bài bình của nhà thơ Chử Văn Long ở Hà Nội và bác Nguyễn Bàng, nhà giáo nghỉ hưu ở Sài Gòn. Bài thơ Quê Nghèo của Ðặng Xuân Xuyến đã hay lại thêm hai bài bình của hai vị cao niên rất có tâm và xứng tầm bút lực thâm sâu khiến tôi tìm đến Trang Ðặng Xuân Xuyến để đọc thêm thơ anh. Và tôi thật bất ngờ, chủ nhân trang nhà là một người đa tài: một doanh nhân, một bàn phím thơ văn sung sức và một tinh thông tử vi lý số cùng văn hóa tín ngưỡng và tôn giáo. Nhưng chỉ là một người thích đọc thơ, không đủ kiến văn về các lĩnh vực khác nên tôi chỉ dừng chân bên vườn thơ của Ðặng Xuân Xuyến và tôi lại nhận ra, vườn thơ ấy không nhiều những cây lá như "Quê Nghèo" mà lại có vẻ xum xuê đài nụ thơ tình.

Ðọc thơ tình của Ðặng Xuân Xuyến, ta cũng thấy lòng buồn, không phải nỗi buồn xót xa nặng trĩu như đọc "Quê Nghèo" của anh mà là nỗi buồn mênh mang bởi hàng trăm vần thơ chất nặng một khối tình lận đận. Chưa quen Ðặng Xuân Xuyến nhưng đọc thơ tình của anh, tôi lại thấy rất thân quen với nhân vật trữ tình chủ đạo trong thơ anh, một chàng trai đã nửa đời ?ngậm trái bồ hòn? của một nghĩa vợ tình chồng tan vỡ. Vì vậy, tôi không dám nói khối tình lận đận trong thơ Ðặng Xuân Xuyến này là của riêng anh mà gọi đó là khối tình lận đận của chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến.

2.

Không hiểu chàng trai ấy biết yêu từ bao giờ nhưng từ khi còn ngồi trên giảng đường Ðại học, hình ảnh chàng đã lọt vào cặp mắt biếc của một cô gái. Người con gái ấy, hẳn đã cảm mến chàng rất thật lòng nên đã không dấu giếm, không sợ miệng tiếng người đời, tự mình ?cọc đi tìm trâủ, đến thăm chàng với một đóa hoa nhài. Nhưng, chàng đâu biết đóa nhài cực kỳ tao nhã biểu tượng của tình yêu và sự tinh khiết ấy là tấm tình thơ ngây của nàng nên chàng đã:

Tôi mỉm cười

Nhìn mây bay

Hờ hững

Rồi lần sau và cả nhiều lần sau nữa, nàng (Hoa Nhài) đến thăm chàng: Vẫn bình dị những đóa nhài nho nhỏ

Và chàng vẫn chỉ cười: Hờ hững ngó mây trôi.

Thế rồi không thấy nàng đến thăm nưã.

Và rồi:

Một ngày đông hoa nhài không nở

Tôi ngơ ngẩn bên thiếp hồng để ngỏ

Bấy giờ chàng mới giật mình thảng thốt khi thấy:

Thấm trong tôi hương nhài nỗi nhớ

và: Tôi trách mình hờ hững ngó mây trôi.

Nhưng tự trách mình mà làm chi, một khi chính mình ?Lửa hương chốc để lạnh lùng bấy lâu!" cho người ta khiến giờ đây chỉ còn những mảnh tình thơ ngây tan tác:

Ngày mai em theo chồng

Ngày mai tôi lên biên cương

Mối tình ngày thơ bẻ lửa

Thôi.

Về.

Sao còn lần lữa

(Không đề)

Ðóa nhài tinh khiết trong thơ Ðặng Xuân Xuyến trở thành đóa sầu muộn giống như nụ tầm xuân xanh biếc trong ca dao trở thành nụ tiếc nuối. Nhưng thà rằng như chàng trai trong ca dao, một lần trèo lên cây bưởi hái hoa, bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân nhìn rõ cảnh ?chim vào lồng, cá cắn câủ để rồi xót xa đau khổ:

Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay

Còn hơn chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến cứ ?hờ hững ngó mây trôỉ để rồi thở dài ngao ngán:

Em cười. Làn môi héo hắt

Giọt sầu tôi mang!

(Không đề)

Trai khôn lấy vợ. Sau đó, không biết chàng trai đã theo đuổi những tơ duyên nào, đã dò bao lòng sông để rồi đi đến quyết đinh sắm một con thuyền. Thơ Ðặng Xuân Xuyến không có bài nào cho thấy con thuyền đó hình hài màu sắc ra sao và cơ duyên nào đã đưa con thuyền ấy đến với chàng.

Cũng không có bài thơ nào cho thấy vợ chồng chàng đã ăn ở với nhau ra sao, nhưng qua mấy bài Qua Ðò, Nhớ, Ðêm, ta thấy họ đã có với nhau những phút giây ân ái hừng hực mặn nồng: ?Ánh mắt cườỉ lăn trên chiếủ những phút ?căng người, run rẩy cuộc?, ?Em đè ta nghiến ngấủ. Nhưng như người đời thường nói, đến với nhau thì dễ nhưng sống chung với nhau thì khó. Chỉ sau ít năm chung sống với bấy nhiêu đằm thắm, cuộc hôn nhân của họ đã đổ vỡ, đầy đọa chàng vào cảnh: Khép nụ cười héo hắt nửa đời trai

Người vợ ấy đã đi đâu, về đâu, cũng không ai biết. Nhưng sau khi bỏ chồng, có bao giờ mỗi độ gió thu, nàng thở dài tự hỏi như người thiếu phụ trong thơ Tản Ðà xưa:

Vàng bay mấy lá năm già nửa,

Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng

Chắc chắn không, một nghìn lần không. Bởi lẽ, một người đàn bà dứt áo ra đi, không chỉ cắt đứt hẳn với chồng mà cả với đứa con, vứt bỏ lại đứa con còn trứng nước cho chồng, quyết tâm tìm bến đỗ hạnh phúc mới cho riêng mình thì làm sao trong trái tim con người đó có được những giây phút chạnh lòng.

Nhưng người chồng, chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến thì không thế. Sau khi ?anh đi đường anh, tôi đường tôỉ, mỗi độ gió thu, chàng vẫn chìm lòng vào nỗi buồn xa vắng của những ngày đang tàn theo năm tháng:

Hồng bay mấy lá năm hồ hết

Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không

Mỗi bận Qua Ðò trở lại bến xưa, lòng chàng lại cuộn lên nỗi xót thương một thời lỡ dở:

Sao ta mãi thẩn thơ

Thương một thời lỡ dở...

"Người xưa đâu xa vắng

Ai đưa tôi qua đò.".

Một mình đớn đau vất vả nuôi con nhỏ nên mỗi lời hát Ru Con của chàng là một tiếng thở dài buồn lắng:

Con mỗi ngày mỗi lớn

Mình mỗi ngày mỗi già

Tóc đầy thêm sợi bạc

Ðêm trở mình nhiều hơn.

Nhiều người đọc bài thơ này bảo đó là cảnh ?gà trống nuôi con?. Không đúng. Gà trống nuôi con ví cảnh người đàn ông phải một mình vất vả trong việc nuôi con, thường do goá vợ. Nếu góa vợ mà phải chịu cảnh gà trống nuôi con, người đàn ông không buồn tủi mà chỉ xót thương, tiếc nhớ người vợ bấy lâu cùng mình chung xây tổ ấm đã sớm phải lìa trần để lại đứa con mồ côi mẹ tội nghiệp cho cha nó nuôi, mà như người đời đã nói:

Mồ côi cha ăn cơm với cá,

Mồ côi mẹ liếm lá đầu đường

Người đàn ông trong thơ Ðặng Xuân Xuyến đâu có góa vợ và đứa con đâu có mồ côi mẹ. Nên tiếng hát ru con đáng lẽ phải là tiếng của người mẹ:

Cái Bống là cái bồng bang

Mẹ Bống yêu Bống, Bống càng làm thơ

Nhưng mẹ Bống đã phũ phàng bỏ bố con Bống đi tìm hạnh phúc riêng nên bố Bống phải thay mẹ ru Bống trong tâm cảnh:

Lặng nhìn con nằm ngủ

Ngổn ngang mối tơ vò

(Ru con)

Cùng những lời nghẹn đắng Ru Con:

Giận ?người lớn? dạy hư

Khiến con thơ phải khổ

Kiếm nụ cười trong mơ.

Cũng không có câu thơ nào nói căn nguyên tan vỡ của cuộc tình chồng vợ đó. Nhưng qua việc người chồng nhận nuôi con thơ, qua những tiếng ru con của anh, ta thấy anh là người không hề muốn có cuộc chia tay đau đớn ấy. Chính vì thế, sau khi vợ chồng bỏ nhau, dù người vợ cũ không ngó ngàng gì nữa đến chồng con nhưng người chồng vẫn luôn nhớ và nghĩ về nàng:

Em giờ ở nơi đâu?

Có thương về chốn cũ?

Có tan vào giấc ngủ

Buốt lạnh vài giọt ngâu?

(Qua đò)

Trong anh vẫn khắc khoải một niềm chờ đợi cầu mong nàng hồi tỉnh:

Vâng, từ độ ấy đến giờ

Sông trăng dẫu cạn vẫn chờ đò xưa

Cầu trời đổ một trận mưa

Cho sông trắng nước đò xưa trở về

(Sông trăng)

Nhưng anh đâu biết đò xưa không bao giờ trở về và quá khứ là những thứ đã qua. ?Cá chuối đắm đuối vì con?, người đàn bà một lần đi qua đời anh đã vứt bỏ con cho anh thì còn gì nữa đâu mà mong mỏi ?cho sông trắng nước đò xưa trở về??

Phải 10 năm sau, mười năm chàng cô đơn ?hong tơ ướt?, khi gặp lại Người xưa cũ, chàng mới nhận ra:

Lời em nhạt lắm, xa xăm lắm

Em chỉ chiều ta. Ðâu có yêu.

Chàng mới có thể nhìn kỹ nàng hơn:

Chạm trán nhau dẫu hà tiện nụ cười

Thì cũng chớ cau mày, quay mặt

Em như thế càng thêm quay quắt

(Buông bỏ nhé em)

Nàng không chỉ là một kẻ bạc tình:

Xưa ai khéo phụ câu thề

Ðem tình chồng vợ quét lê phố phường

Mà còn là một người đàn bà phóng đãng:

Lời thường nói chẳng thèm nghe

Lẳng lơ nên mới éo le lối về

?

Nực cười cái thói hồng nhan

Mười phương đủ cả còn oan nỗi gì!

(Kẻ bạc tình)

Bây giờ, gặp lại Người Xưa, chàng mới biết mình là kẻ dại khờ và buông lời tự trách:

Ta trách vì ta quá dại khờ

Dại khờ nên mãi cứ ngu ngơ

Mười năm gặp lại em chẳng nỡ

Ta lại mơ hồ lạc bến mơ.

Và cũng bây giờ chàng mới nhìn ra cái nguyên nhân người vợ cũ đã bỏ chồng bỏ con:

Ờ thì... đấy chuyện ngày xưa

Em giờ cũng khác em xưa đã nhiều

Em quen nhung gấm mỹ miều

Nhớ làm chi thủa liêu xiêu những chiều...

(Dở hơi)

Hầu hết những bài thơ lục bát của Ðặng Xuân Xuyến đều hay và phảng phất hương vị thơ Nguyễn Bính. Chắc chắn Ðặng Xuân Xuyến rất yêu thơ Nguyễn Bính, đọc nhớ nhiều thơ Nguyễn Bính. Vậy mà sao Ðặng Xuân Xuyến lại để cho chàng trai trong thơ của mình mười năm sau cuộc hôn nhân đổ vỡ mới hiểu ra ?lòng ngườỉ, cái ?lòng ngườỉ mà Nguyễn Bính đã nói từ rất lâu rồi:

?Lòng ngườỉ? chị Trúc nhớ hay quên?

?

Người ta đi lấy cái giàu sang,

Rời cả keo sơn, bỏ đá vàng.

Khiến dằng dặc cả mười năm ?Sưng tấy trái tim yêủ, chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến mới nhận ra lòng dạ đàn bà trong người vợ cũ và bấy lâu nay mình đã sống:

Anh ngợp mình trong ảo vọng ái ân

Mải lặn ngụp xây lâu đài trên cát

(Trả em)

Giờ đã hiểu người và hiểu mình thì đúng như câu hát nhạc Trịnh:

Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè

Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê.

Chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến đã tìm đến với bạn bè. Nhưng những người bạn hiền, tất cả đều ?cùng một lứa bên trời lận đận?, tất cả đều đang bị cuốn sâu trong cái bộn bề của cuộc sống đầy khó khăn cơm áo, đâu dễ gặp được nhau:

Mày về quê chơi đi

Biền biệt thế

Bặt tin như thế

Tao nhớ mày

Rượu tao uống chẳng say

(Về quê đi mày)

Những kẻ ?học ngu nhưng thủ đoạn tàỉ giờ trở thành những Bạn Quan thì đạo đức và nhân cách của họ đã bị băng hoại hết: Ðời đã chó/ Quan trường càng chó

Bạn Quan chó má như thế nên dẫu có gặp thì cũng:

Rượu mày mời

Tao uống khó trôi

Thịt mày gắp

Tao nhai khó nuốt

Không có bạn để chia sẻ nỗi niềm, chàng chỉ còn cách tìm chua cay trong Rượu Say:

Ừ này thì rượu. Ừ thì say

Ừ rượu tri âm ủ lâu ngày

Ta uống đêm nay cho thỏa thích

Cho trời cùng đất ngất ngưởng say.

Khắp trời cùng đất trong mắt chàng bây giờ chỉ rượu và Rượu Say:

Rượu ngọt đào thơm vơi lại đầy

Cụ Trích tiên Tản Ðà xưa đã từng mơ được lên Hầu Trời, đọc thơ văn cho Trời và chư tiên nghe. Chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến hôm nay không chỉ ?chống chếnh men saỷ một mình mà cũng mơ được ?sóng sánh mềm môi chén rượu đầỷ với cả chú Cuội từ trên cung Trăng xuống:

Thôi Cuội về đi ta chỉ muốn

Ðêm nay thỏa thích ta được say.

(Rượu say)

Nhưng ở đời ai mà say mãi hết ngày dài rồi lại đêm thâu, mà không có lúc tỉnh? Nàng Kiều khi ở nơi lầu xanh đầy ?cuộc say, trận cườỉ cũng phải có khoảnh khắc hiếm hoi để sống thực với mình:

Khi tỉnh rượu lúc tàn canh,

Giật mình mình lại thương mình xót xa.

Chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến cũng thế, khi tỉnh rượu, tự đối diện với mình chàng đã nhận ra:

Người đi vá víu nụ cười

Tôi hong tơ ướt cũng mười năm nay

Khật khừ say tỉnh tỉnh say

Cứ ngu ngơ đợi heo may trái mùa

(Khờ)

Ðôi tai chàng đã nghe được những lời thị phi của người đời:

Anh bảo

Sao mãi mày chưa cưới vợ

Chị cười chắc đợi bén duyên

Anh nhìn, đẹp trai như nó

Thiếu gì đứa ngẩn đứa ngơ.

(Ế duyên)

Và hiểu ra trong những lời khen đó:

Ðã nghe câu mắng thằng khờ

Suốt ngày trăng sao mây gió

Duyên đâu đến kẻ ngù ngờ...

(Ế duyên)

Những tiếng thằng khờ, trăng sao mây gió, kẻ ngù ngờ đã giúp chàng hiểu rõ trắng đen: Ðò xưa rời bến rồi không quay lại nữa mà dù có quay lại thì tất cả cũng đâu còn vẹn nguyên được như ngày nào. Cần gì phải thiên trường địa cửu, nhất nhất sắt son mà hãy quên đi những khổ đau đã trở thành quá khứ. Tình yêu bắt đầu sống lại trong trái tim để chàng hiểu ra, phải tìm một tình yêu mới với một niềm tin mới cho mình đứng lên sau giông bão.

Chàng đến và đến với chàng, có khi là một thiếu nữ còn rất tơ duyên:

Người đâu mà trắng, tươi như nắng

Suối tóc vờn bay giỡn nắng vàng...

(Người đẹp)

Có khi là một cô gái xinh đẹp làng quan họ:

Ngơ ngác níu tìm ?người ơi người ở?

Chống chếnh men say ?người ở đừng về?

(Người ơỉ Người ở)

Cả khi là một người đàn bà đã một lần sang sông lỡ dở:

Gặp nhau khi đã trễ tràng

Dở dang duyên phận nhỡ nhàng lời yêu

Chỉ là gạo nấu chung niêu

Chẳng mong củ ấu khéo yêu thành tròn

(Gá tình)

Chàng sinh viên hờ hững đóa hoa nhài năm xưa, người chồng bị phụ tình hôm nay, có lúc trở nên táo bạo bạo, trần trụi trong cuộc tình mới với Em:

Ta gạ em cạn chén

Nhưng trớ trêu thay:

Thế là em cạn ta

Nửa đời ta trễ hẹn

Em nồng nàn đốt ta.

Và thế là một nửa đời trai còn lại:

Nửa đời trai trinh bạch

Em nhuộm ta ngả màu

Ðã hết rồi cái thời ?Tơ tằm đã vấn thì vương? mà giờ là những cuộc tình gấp gáp, chẳng còn e ấp, chẳng biết phải sợ điều gì, sẵn sàng bỏ hết ngoài tai miệng tiếng người đời:

Sợ gì danh phận hư hao

Sợ gì thiên hạ trông vào nhỏ to

Sợ gì nhỉ? Chẳng phải lo!

Trai đơn gái lẻ ? nhỏ to bằng thừa!

(Nhỏ to bằng thừa)

Nhưng thật tội nghiệp, khi đang cuồng nhiệt tắm mình trong những tình yêu ấy cũng là khi chàng nhận ra mình đã chớm già:

Thì đấy, em chớm vào hạ

Anh đà ngấp nghé thu qua

Chữ yêu nghe chừng xa lạ

Biết mình, chẳng dám mơ xa.

Phút đầu chàng còn bông lơn với các nàng để khỏa lấp sự lo lắng:

Nỡ nào gọi anh bằng chú

Ðể anh nhanh bạc mái đầu

Hơn chừng đôi ba chục tuổi

Có nhiều xa cách lắm đâu

(Nỡ nào thế em)

Nhưng rồi sự thật khiến chàng bắt đầu mặc cảm:

Sao chẳng nói yêu từ sớm

Khi anh đương còn trẻ trai

Bây chừ lừ đừ, lọm khọm

Anh nào dám mộng với ai.

(Lánh yêu)

Và đành thú thật:

Ta thực lòng chỉ muốn ngắm em thôi

Ðâu dám ước điều ta mong đợi

Chỉ tại em cứ thản nhiên rời rợi

Ðốt lòng ta bằng ánh mắt biết cười.

?

Ta già rồi, ốm yếu lại ngu ngơ

Sao cứ khát giấc mơ em, rõ khổ.

(Mơ em)

Nhưng sợi tơ tình đâu có dễ gỡ nên nói thì nói vậy mà lòng thì lại cố níu Ở Lại:

Ta muốn đêm này em với ta

Quyện từng hơi thở trộn thịt da

Ưu phiền cứ mặc trôi theo gió

Nào hãy cùng ta dạo bến mơ.

Chính vì thế nên ngày Valentine, ngày lễ tình yêu hay ngày lễ tình nhân, những đôi lứa, những bạn bè khác phái bày tỏ tình yêu của mình bằng cách gửi cho nhau thiếp Valentine, hoa hồng, sô cô la hay những món quà tặng đặc biệt cùng những lời chúc Valentine thật đẹp và ý nghĩa nhất thì chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến lại thở dài cay đắng:

Có lẽ xưa đường tu vụng dại

Vung vãi tình giờ nghẹn đắng chữ yêu

(Viết cho ngày valentine)

Và: San niềm vui gom vội niềm cay đắng

Ta cuộn mình sống hết kiếp nhân sinh.

(Viết cho ngày valentine)

Nhà thơ lãng tử bạc mệnh Nguyễn Tất Nhiên ở tỉnh lẻ Biên Hòa trước 1975 có bài thơ nổi tiếng ?Hai Năm Tình Lận Ðận? đã được nhạc sĩ tài hoa Phạm Duy phổ nhạc. Ấy là cái tình lận đận của một cặp đôi học trò, khi cô bé còn thắt bính ?nuôi dưỡng thời ngây thở, cậu bé còn luýnh quýnh ?giữa sân trường trao thử. Tình của cô cậu chỉ lận đận khi có nguy cơ phải chia tay. Thời gian đâu có dài, chỉ hai năm thôi, vậy mà:

Hai năm tình lận đận

Hai đứa cùng xanh xao

?

Hai năm tình lận đận

Hai đứa cùng hư hao

Xanh xao và hư hao nhưng dẫu sao 2 năm tình lận đận ấy cũng được chia đôi cho 2 đứa để ?cùng thở dài như nhaủ. Còn cái tình lận đận của chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến thì khác hẳn. Về thời gian kéo dài mười mấy năm rồi mà chưa biết bao giờ mới dứt. Về tâm can, chỉ một mình chàng chịu đựng trong cảnh thui thủi một mình nuôi dạy con thơ, dẫu sau này có yêu thêm nhiều cô gái khác, được nhiều cô gái khác yêu thương nhưng không dám hôn nhân lần nữa, một mặt chàng thấy mình đã chớm già, sợ cưới nhau rồi trước là pháo hoa sau cũng ra tăm tối như cuộc hôn nhân đầu đã đổ vỡ, sợ đến nỗi có lúc đã cảm thấy chán cái vị yêu đương mới:

Ta bỗng chán vị yêu nhạt thếch

Xộc xệch tình

Lếch thếch tiếng yêu.

(Chán yêu)

mặt khác vì chàng luôn yêu thương xót xa cho một tuổi thơ thiếu tình mẹ của đứa con mà đã bao năm chàng một mình nuôi dạy:

Con như búp non tơ

Cần đời cha bóng cả

Cha đã qua mùa hạ

Chở che con mấy mùa?

(Ru con)

Ở đời này, dễ gì có được một người đàn ông vừa làm bố vừa đóng vai trò làm mẹ khi vợ bỏ đi theo tình yêu mới, nghĩ cho con được như vậy? Tấm lòng người cha ấy ở chàng thật cao thượng!

3.

Ðặng Xuân Xuyến rất tinh thông tử vi lý số. Nào đâu những cung Phu Thê, Mệnh, Thân và Phúc đức, nào đâu những sao Ðào hoa, Cơ cự, Thiên hỷ, Thiên riêu, Phục binh, Không kiếp? Sao anh không nghiên cứu đặng kích hoạt những sao tốt, hóa giải những sao xấu cho chàng trai trong thơ anh khiến chàng đã phải ôm khối tình lận đận nửa đời trai rồi giờ lại còn có ý tự nguyện chịu thua cuộc như vậy?.

Lại cũng lạ, nhà thơ họ Ðặng người Hưng Yên, yêu quê hương thắm thiết mà sao không tìm cho chàng trai trong thơ của mình một cô gái quê nhà vừa giòn vừa xinh như cô gái Hưng Yên trong thơ Huy Cận:

Mắt đen hạt nhãn cười tinh nghịch

Tóc quấn trần trông rất có duyên

(Cô gái Hưng Yên đi khai hoang Tây Bắc)

Mà cứ mải mốt tìm tận đâu đâu:

Bồng bềnh người ơi

Mây tím lưng trời.

(Hương thu)

Phải chăng là vì duyên số? Tôi mù tịt về lý số nhưng tôi tin ở duyên số, cái duyên số như trong thiên truyện ngắn cùng tên của Thạch Lam: Một người trẻ tuổi lãng mạn con nhà gia phong giàu có, bình sinh chỉ ao ước được một người tuyệt thế giai nhân để sánh vai kề gối. Rồi anh yêu một cô gái mà thoạt nhìn anh đã choáng váng như người nhấp cốc rượu mạnh. Nhưng rốt cuộc, chính vì mình mà anh không lấy được cô gái đó khiến anh thất vọng theo lời mẹ cưới một người đã đứng tuổi, vẻ mặt xấu xí như những đàn bà nhà quê thường thấy. Nhưng sau một thời gian chung sống với người đàn bà đó, khi bạn đến chơi nhà, anh đã vui vẻ nói với bạn: ?Tuy vậy mà tôi với nhà tôi hợp ý nhau lắm, trong gia đình rất thuận hòa. Biết đâu, nếu tôi lấy cô Bảo kia, rồi sau lại không được như thế??

Phải, biết đâu? Biết đâu chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến không bị vợ bỏ chắc gì chàng đã làm nên sự nghiệp và thành một ông bố tốt? Và cũng biết đâu, sau đó chàng cứ mạnh dạn đi bước nữa với một người phụ nữ yêu mình, đến với mình, giúp chàng gạt đi quá khứ đau buồn, gạt đi những vụn vỡ đắng cay từ mối tình chồng vợ ban đầu, cùng chàng lo toan vun vén mái ấm gia đình, chàng sẽ có được người vợ yêu thương chung thủy trọn đời như cô gái trong ca dao: Trăng tròn chỉ một đêm rằm/ Tình duyên chỉ hẹn một lần mà thôi

Tôi mong mỏi thật lòng cái biết đâu này bởi qua những vần thơ tình chân thật chảy ra từ đáy lòng, đọc lên có chút phần u uẩn trong thơ Ðặng Xuân Xuyến, tôi rất cảm mến nhân vật trữ tình trong thơ anh, một chàng trai ôm nặng khối tình lận đận nhưng tâm hồn vị tha trong sáng, rất hiền trong tình yêu, trách người chỉ biết trách nhẹ nhàng, còn lại là trách mình, sẵn lòng nhận hết đắng cay về mình.

Ngạn ngữ phương Tây có câu: "Con người đau khổ. Hát lên cái khổ đau của mình, con người sẽ vượt qua cái đau khổ ấy". Chàng trai trong thơ Ðặng Xuân Xuyến đã ngân lên được nỗi đau tình lận đận của mình làm se sắt lòng người, chàng sẽ vượt qua cái đau khổ ấy!

*

Sài Gòn, tháng 08/2016

Dương Ninh Ninh

Mục Lục


IV. Hộp Thư Toà Soạn ___________________________________________________



Nguyệt San Giao Muà xin cám ơn những thân hữu đã dóng góp bài vở cho Nguyệt San Giao Muà số 271 . Một số bài khác sẽ được đăng dần vào số tớị Mong mỏi sẽ nhận được những sáng tác của các bạn bốn phương để cho Nguyệt San Giao Muà thêm phần hương sắc trong tương laị

Mục Lục


Thể lệ để nhận Nguyệt San Giao Muà: 1) Ðể vào danh sách của NSGM (subscribe), xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
2) Ðể rút ra danh sách của NSGM (unsubscribe), xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
3. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com 4. Mọi bài vở, đóng góp, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com Nguyệt San Giao Muà Homepage: http://www.GiaoMuạcom Thể lệ gửi bài cho Nguyệt San Giao Muà: Mong bạn gửi Bài cho GM theo cách này là tốt nhất : 1. Dùng mẫu chữ Vietnet (VIQR) hay Unicode 2. Viết Hoa chữ đầu của bài và bút hiệụ Ví dụ: Giọt Mưa Trên Lácủa NS Phạm Duy 3. Gửi bài ngay trong email (không kèm file), để cho BBT khỏi mất công download xuống để đọc 4. Gửi tất cả các bài trong 1 tháng 1 lần trong1 email, nếu tiện. 5. Bài vở xin gửi đến trước ngày 25 mỗi tháng 6. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com Cám ơn bạn rất nhiều, vì nhân sự có hạn, BBT không thể ngồi đánh máy lại từng đề bài hay bút hiệụ

Ðịa Chỉ Liên Lạc:

Nguyệt San Giao Muà
P.O . Box 378
Merrifield, Virginia 22116
USA

Trang Nhà 

Web Counters
Web Site Hit Counter

Copyright 2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors