Nguyệt San phát hành định kỳ vào mỗi đầu tháng
Nguyệt San Giao Mùa
Merrifield, Virginia
22116
USA
Số 269
Ngày 1 tháng 1 năm 2025
Home
|
Giao Mùa (Unicode)
|
Giao Mùa (Vietnet)
Những Số Cũ | Thư Ngỏ | Liên Lạc | ||
Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút: | Ðinh Trường Như (TK Trung Kỳ) |
Ban Biên Tập: |
Mạc Phương Ðình, Phan Thái Yên |
|
Chung Thủy, Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
& TK Trung Kỳ |
Mọi bài vở đóng góp xin gửi về GiaoMua@hotmail.com
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bài vở trên Giao Muà là do các tác giả gửi đăng và Giao Muà không chịu trách nhiệm về nội dung. Muốn xin trích đăng lại, xin liên lạc với GiaoMua@hotmail.com.
I . Thơ _______________________________________________________________________
1. Giáng Sinh Nguyện Cầu | ______ Hàn Thiên Lương | |
2. Ẩn | ______Diệp Thể Nhiên | |
3. Ðông Ơi Ðừng Vội | ______Phạm Phan Lang | |
4. Trời Paris Tháng Chạp Và Em | ______Lê Miên Khương | |
5. Tất Cả Ðều Là Em | ______Nguyễn Thị Thanh Dương | |
6. Lá Thu | ______ ChinhNguyên/H.N.T. | |
7. Về Với Quê Ta 1. . | ______Bảo Giang. | |
8. Chợ Xuân | ______ Bạch Liên | 9. Ta Giờ Quá Sợ Chuyện Xưa | ______ Ðặng Xuân Xuyến |
II . Văn _______________________________________________________________________
1.Cho Em Một Màu Son ___________ Nguyễn Thị Thanh Dương | 2. Tình Người Nơi Chiến Ðịa ___________ Hai Hùng SG |
3. Tản mạn Thi Ca Mùa Ðông ___________ Thanh Hà |
4.Cây Giáng Sinh Nhà Hàng Xóm ___________ Kim Loan |
5. Ðọc "Tiệc Rượu Trong Mơ" ___________ Nguyễn Toàn Thắng |
6.Vài Cảm Nhận Về Thơ Trần Mai Ngân ___________ Ðặng Xuân Xuyến |
7.Cây Nêu ___________ Bạch Liên |
III . Tin Tức /Trả Lời Bạn Ðọc__________________________________________________
1. Tin Tức/Trả Lời Bạn Ðọc _______ Ban Biên Tập |
I . Thơ __________________________________________________
II . Văn___________________________________________________________
Nguyễn Thị Thanh Dương
Hai Hùng SG
Thanh Hà
4. Cây Giáng Sinh Nhà Hàng Xóm Kim Loan Kim Loan Nguyễn Toàn Thắng
Nguyễn Toàn Thắng 6. Vài Cảm Nhận Về Thơ Trần Mai Ngân Ðặng Xuân Xuyến Ðặng Xuân Xuyến Bạch Liên Bạch Liên IV. Hộp Thư Toà Soạn
___________________________________________________
Thể lệ để nhận Nguyệt San Giao Muà:
1) Ðể vào danh sách của NSGM (subscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
Ðịa Chỉ Liên Lạc:
Nguyệt San Giao Muà
Copyright
2002 by Giao Muà e-magazine and respective authors
CHO MÔI EM MỘT MÀU SON.
Em một nửa đi tìm anh một nửa,
Mộng đêm xuân xin ghép lại cho tròn.
*************
Bích vừa lui cui làm bếp vừa dặn dò chồng:
- Anh Ðoan, những ngày bạn em ở đây anh đừng lạnh lùng và nghiêm trang như một thày tu nữa nhé. Chốc nữa cùng em ra phi trường đón nó em muốn anh phải thực hiện ngay cho em thấy, tươi vui và nồng nhiệt lên....
Ðoan hứa cho vợ vừa lòng:
- Em muốn anh tươi vui thì anh sẽ tươi vui ngay.
Bích hào hứng:
- Em hoàn tất bữa cơm đãi khách xong là đi tắm rửa thay quần áo đây. Anh cũng sẵn sàng đi là vừa.
Khách từ phương xa đến, Hoài Thu vừa từ Việt Nam sang Mỹ du lịch hai tháng, nàng ở nhà người chị họ ở California một tháng và sẽ bay từ Calif. đến Texas ở nhà vợ chồng Bích một tháng . Lịch trình này Hoài Thu và Bích đã rộn rã email và nói chuyện phone trao đổi nhiều lần.
Khi xưa ở Việt nam, Bích và Hoài Thu là cô giáo dạy chung trường, dạy cùng môn văn, dù Hoài Thu kém Bích 3 tuổi nhưng hai người vẫn là bạn thân, luôn chia sẻ cho nhau những buồn vui nghề nghiệp và cuộc đời.
Bích định cư ở Mỹ. Sau này Bích đã liên lạc được với Hoài Thu, tình bạn giữa Bích và Hoài Thu lại thân thiết kéo dài cho đến bây giờ.
Ðoan thay đồ xong, chàng nói với vợ:
- Anh trình diện em đây, đủ chỉnh tề để chào đón bạn em chưa?
Chàng vốn ít nói, nghiêm trang và thầm lặng. Hai vợ chồng hai công việc và cả những ý nghĩ cũng hoàn toàn khác nhau, Bích làm chủ một tiệm nail cách nhà 1 giờ xe, Ðoan là kỹ sư làm việc gần nhà ngay downtown Dallas. Buổi chiều chàng về nhà có cả một khoảng thời gian dài riêng tư để sống theo ý mình, đọc sách hay lên net.
Ðứa con trai duy nhất của họ chọn học một trường đại học ở tiểu bang khác, nó mới vào đại học năm ngoái.
Ngôi nhà rộng 4,000 Sq. ft. qúa thênh thang cho hai vợ chồng. Bích đã hớn hở rủ Hoài Thu sang Mỹ chơi và đến ở nhà nàng. Ðây là lần đầu tiên đôi bạn gặp gỡ sau bao nhiêu năm xa cách.
Chuyến bay từ phi trường LAX đáp xuống phi trường DFW lúc 4 giờ chiều. Bích điệu đàng ôm một bó hoa xinh để chào đón khách. Dù đã từng trao đổi nhau hình ảnh mà khi Hoài Thu xuất hiện Bích vẫn ngỡ ngàng vì nàng trẻ đẹp hơn so với tuổi 42, có lẽ phụ nữ độc thân chưa từng lập gia dình vẫn giữ được nét son trẻ lâu hơn.
Bích trao hoa cho bạn và ôm nàng trong vòng tay :
- Hoài Thu ơi, chẳng ai ngờ hai đứa mình lại gặp nhau nhỉ.
Ðoan lên tiếng chào :
- Chúc mừng hai cô ?nối lại tình xưả.
Bích liền vui vẻ giới thiệu:
- Ðây là Hoài Thu, cô bạn nhỏ của em. Còn đây là anh Ðoan chồng Bích, như Bích đã kể trước cho Hoài Thu rồi, anh Ðoan vốn là người nghiêm trang như thày tu lại trầm ngâm như nhà thơ. Nhưng anh? chẳng thuộc kinh và cũng chẳng biết làm thơ.
Hoài Thu dè dặt:
- Chào anh Ðoan, không biết là em có làm phiền anh không? Cho em xin lỗi trước nhé.
Ðoan lịch sự:
- Cô đừng khách sáo.
****************
Bích đã giao tiêm nail cho nhân viên trông coi, nàng nghỉ hẳn một tuần ở nhà tiếp khách, Ðoan cũng lấy một tuần vacation cùng vợ đưa khách đi chơi đó đây.
Trước tiên là Bích đưa Hoài Thu đến thăm tiệm nail để được dịp khoe những thành công của mình, tiệm mở đã lâu, dưới tay nàng luôn có gần chục cô thợ nail làm chăm chỉ không hết việc.
Ðưa Hoài Thu đến vài danh lam thắng cảnh trong vùng xong Bích đề nghị một chuyến đi chơi xa tiểu bang nào đó nhưng Hoài Thu nói nơi nào trên đất Mỹ đối với nàng đều là cảnh lạ, đều đẹp, chẳng cần đi xa khỏi tiểu bang Texas làm gì.
Ði trên xa lộ thấy những cánh đồng mênh mông sau mùa gặt hái cỏ khô trơ trọi cũng làm nàng tò mò thích thú. Thấy những con đường nhỏ hun hút vào sâu trong đám rừng ven đường nàng cũng bâng khuâng khi biết con đường đó dẫn vào một trang trại một mình một cõi của chủ nhân. Nàng ao ước:
- Gía mà chúng ta được vào một trang trại xem saỏ
- Nhưng vắng vẻ và buồn lắm Hoài Thu ạ.
Hoài Thu mơ màng:
- Hoài Thu thích sống nơi ấy với ? một người thương.
Bích thắc mắc:
- Tại sao một người đẹp và có học như Hoài Thu lạỉchưa lấy chồng cho đến bây giờ nhỉ? Kén chọn qúa hở?
Hoài Thu bào chữa:
- Có nhiều người đến với Hoài Thu nhưng có lẽ tại duyên chưa đến thì đúng hơn. Nhìn lại mới biết mình?đã gìa.
Ðoan lái xe lặng im nghe vợ và bạn nói chuyện, mới gặp Hoài Thu lần đầu chàng cũng đã tự hỏi như Bích đã hỏi và chàng thấy mơ ước của Hoài Thu hình nhửgiống chàng. Ở một nơi vắng vẻ nào đó chàng vẫn muốn tìm đến, một cuộc sống đơn giản, bình yên, êm ả. Trong khi Bích thích cuộc sống ồn ào, nhà cao cửa rộng, xe đẹp đời mới để phô trương với bạn bè sang đẹp. Cô giáo dạy môn văn khiêm nhường đơn giản ngày nào đã thay đổi theo thời gian, theo dòng đời.
Sau một tuần thì Bích đi làm lại, sáng đi chiều tối mới về đến nhà, là chủ nhân nên nàng phải đến tiệm sớm và là người ra về sau cùng.
Ðoan cũng đi làm lại, nhưng chàng có buổi chiều để đưa Hoài Thu đến những nơi nào đó trong thành phố. Bích đã giao phó cho Ðoan công việc này.
Hoài Thu thích ra hồ, cách nhà chỉ 15 phút, nàng và Ðoan thong dong đi bộ quanh hồ và nói đủ thứ chuyện cho đến khi mỏi chân thì cùng ngồi trên băng ghế đá dưới gốc cây dọc theo bờ hồ, lại vừa chuyện trò vừa nhìn những con vịt trời bơi trong làn nước cho đến khi chiều xuống thấp, gió lành lạnh hai người mới ra về.
Ðoan vài lần đã hỏi:
- Em chán cảnh hồ chưa? Mai anh đưa em đến nơi khác. Thành phố Dallas với những thành phố nhỏ lân cận em càng đi càng thấy mênh mông.
- Ngày nào em cũng thích ra đây, xung quanh mình là gió, nước với mây trời còn chỗ nào đẹp hơn nữa.
Ðoan cũng từng nghĩ thế. Không hiểu sao chàng và Hoài Thu là hai kẻ lạ, ở rất xa nhau mà bỗng gần nhau, hiểu nhau như tri kỷ tự bao giờ.
Về nhà Hoài Thu và Ðoan chung tay làm bếp sửa soạn bữa cơm chiều đợi Bích về cùng ăn. Ðoan thích thú khi được Hoài Thu ?sai bảỏ lấy thứ này thứ nọ. Căn bếp ấm cúng khi chỉ có hai người.
Mỗi cuối tuần tiệm nail đóng cửa Bích lại cùng chồng đưa Hoài Thu đi chơi và đi ăn. Hai vợ chồng chủ nhà đã đưa Hoài Thu đi thêm nhiều nơi trong và ngoài thành phố để hiểu biết thêm về cuộc sống ở Mỹ.
Hoài Thu thấy tiếc từng ngày trôi qua, có gì đó khiến nàng gần gũi thân quen nơi căn nhà này. Garage ngăn nắp do bàn tay Ðoan sắp xếp, vườn sau có patio xinh đẹp là thành qủa của Ðoan, chàng lát những phiến đá nâu đỏ, hàng rào gỗ nâu với bụi hoa hồng leo màu vàng xum xuê. Chiếc ghế xích đu và bộ bàn ghế kê trong sân patio là dịp vợ chồng bên nhau. Chàng là người đàn ông của gia đình.
Nàng cũng đã từng ước mơ có một người đàn ông như thế trong đời.
Chiều nay là chiều cuối cùng Hoài Thu ở Mỹ. Chiều mai nàng sẽ gĩa từ. Chuyến đi nào cũng có ngày về, nhưng lần về này chắc sẽ buồn hơn bao giờ. Tự nhiên Hoài Thu cảm thấy thế.
Ðoan đi làm về sớm hơn mọi ngày, vừa mở cửa thấy Ðoan, Hoài Thu không kìm nén được sự ngạc nhiên và mừng vui thốt lên:
- Anh đã về?.
Nàng chợt ngượng ngùng bối rối, anh là ai mà làm nàng chờ mong đến thế.
Chàng cũng bối rối giải thích:
- Anh về sớm vì?. chỉ còn một buổi chiều nay. Em muốn đi đâu không? trước khi Bích về sớm chúng ta cùng đi nhà hàng ăn dinner.
Nàng dí dỏm:
- Ra bờ hồ như mọi ngày anh ạ, để em tạm biệt những con đường, hàng cây và cả những con vịt trời đáng yêu bơi trên hồ nữa chứ.
- Chắc chúng sẽ buồn lắm vì không có em thả những mẩu bánh mì sandwich cho chúng ăn.
Chàng muốn nói thêm ?và anh sẽ buồn hơn cả triệu lần..? nhưng chỉ là tiếng nói thầm trong lòng.
Nàng vào trong phòng thay quần áo. Khi Hoài Thu đang trang điểm thì Ðoan gõ cửa, Hoài Thu mở cửa ra thấy anh đứng chờ ngay nơi khung cửa, nàng không thể và không đủ can đảm mời anh lui ra để khép cánh cửa vào.
Nhìn vào tấm gương từ bàn trang điểm Hoài Thu thấy Ðoan, anh như có điều gì băn khoăn muốn nói. Anh như kẻ đang đứng giữa ngã ba đường chưa chọn được một lối đi.
Nàng mở tung hộp trang điểm lục tìm từng thỏi son.
Chiều nay lần cuối cùng đi ra ngoài với Ðoan chẳng hiểu sao nàng muốn thay đổi một màu son. Nàng vẫn là Hoài Thu hay là một con người mới mẻ nào khác?
A, đây rồỉnàng thầm reo lên khi đã tìm được một màu son vừa ý.
Hình như Ðoan bước đến sau lưng nàng, Hoài Thu đứng lên xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau qúa gần.
Ðể tránh ngượng ngùng Hoài Thu vờ vô tư mở nắp thỏi son môi màu hồng san hô và khoe:
- Anh thấy màu son này đẹp không?
Ðoan hỏi lại nàng:
- Cho phép anh tô một màu son lên môi em không? màu son sẽ không bao giờ nhạt phai.
Hoài Thu ngỡ ngàng lặng người và run rẩy, suốt một thời con gái cho đến tuổi xuân muộn này chưa có người đàn ông nào có ý nghĩ đáng yêu như anh, tô điểm cho đôi môi nàng một màu son.
Không đợi câu trả lời Ðoan đã nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi nàng một nụ hôn dài. Ðôi môi người phụ nữ chưa từng yêu dịu dàng và ngọt thơm như trái cây chín giữa mùa.
Hoài Thu chợt bừng tỉnh cơn mê, nàng phản ứng như một cái máy chứ không phải là chính nàng. Hoài Thu tát Ðoan một cái chắc chắn là đau lắm:
- Anh không được làm thế.
Ðoan cũng như bừng tỉnh một cơn mê, chàng thảng thốt ngượng ngùng:
- Anh xin lỗi em. Anh vừa làm một chuyện điên rồ.
Chàng bước ra khỏi phòng. Hoài Thu đóng cánh cửa lại. Cánh cửa ngăn cách hai người, ngăn cách hai cuộc đời.
Chiều Bích về sớm, Hoài Thu vẫn giữ vẻ bình thản và thân thiện với vợ chồng bạn khi cùng nhau đi nhà hàng ăn bữa tối cuối cùng bên nhau..
***************
Hôm sau vợ chồng Bích nghỉ ở nhà. Bích và Hoài Thu cùng nhau nấu một bữa ăn ngon, cả ba đã chuyện trò vui vẻ. Hoài Thu chân tình nói với vợ chồng Bích:
- Cám ơn sự tiếp đãi của vợ chồng Bích, nhất là anh Ðoan ?vất vả mỗi chiều đưa Hoài Thu đi đây đó.
Ðoan lại nói một câu như ngày đầu mới gặp:
- Cô đừng khách sáo.
Buổi chiều chỉ một mình Bích đưa Hoài Thu ra phi trường.
Ðoan tiễn khách ra tới ngoài sân, người ngồi trong xe và người đứng ngoài xe cùng giơ tay chào tạm biệt. Bích giải thích với Hoài Thu:
- Anh Ðoan thế đấy, đòi ở nhà. Anh bảo để hai đứa mình ra phi trường tha hồ chuyện trò trước khi chia tay.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi sân, Ðoan bước vào trong nhà, bước chân chàng như có ma lực nào đó đưa đẩy chàng bước vào phòng của Hoài Thu, dù nơi này chàng đã cảm thấy mình có lỗi với Bích và với Hoài Thu .
Mắt Ðoan chợt vui khi thấy thỏi son môi còn nằm trên góc bàn trang điểm, thỏi son san hô hôm qua đã mở nhưng hôm nay nắp đậy lại gọn gàng trong chiếc hộp be bé xinh xinh. Nàng không bỏ quên, rõ ràng là nàng đã cố ý để lại cho chàng, Hoài Thu không cần đến thỏi son môi này nữa vì nàng đã có màu son môi chàng cho không bao giờ tàn phai.
Ðoan cầm hộp son lên mở ra và ngắm nghía, cây son xài dang dở này đã từng tô điểm đôi môi nàng, cây son ở lại như một lời thương.
Trên chuyến bay dài chiều nay có một người con gái ngồi khóc lặng lẽ.
Trong đời Hoài Thu đã từng được tỏ tình nhưng chưa ai cho nàng rung cảm ngây ngất như Ðoan. Khi nàng cảm nhận được một tình yêu thật sự, một tình yêu mà cả đời nàng vẫn đang tìm kiếm chờ mong thì chỉ là con đường cùng, ngõ hẹp.
Hoài Thu nhớ lại từng giây phút chiều qua, Ðoan đã ôm hôn nàng.
Bất giác Hoài Thu đưa ngón tay đặt lên môi, vẫn thấy nụ hôn nồng ấm của anh còn đó.
Anh đã cho nàng một nụ hôn, một màu son môi bất diệt.
Có lẽ cuộc gặp gỡ định mệnh trên chiến trường
trong thời chiến tranh, một thời kỳ đầy đau thương và mất mát, nhưng cũng là nơi tình người tỏa sáng.
Tôi vốn là một người lính của một đơn vị Biệt Ðộng quân bình thường, tôi đã có những trải nghiệm không thể nào quên trong những năm tháng chiến đấu ác liệt, và trong ký ức của tôi, hình ảnh anh Hưng, vị đại úy phi công trẻ trung của Phi đoàn 243 Mãnh Sư, sự gan dạ của anh mãi luôn in đậm trong tâm trí tôi.
*
Tam Quan vùng đồi núi chập chùng ở phía Tây, phía Ðông giáp Biển chạy dài xa tít, nơi đơn vị tôi đóng quân là khu căn cứ đối diện chi khu Tam quan cách bởi Quốc lộ 1.
Vào một ngày nọ trời vừa hừng sáng tôi đã nghe tiếng động cơ trực thăng của Phi Ðoàn 243 tăng phái cho đơn vị chúng tôi, chẳng bao lâu cả ba chiếc UH-1 đã đáp xuống bãi đáp trong căn cứ .
Ra bãi đáp tôi gặp ngay anh Hưng, và đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tại chiến trường ác liệt ở Tam Quan.
Anh Hưng gốc là người miền Bắc, mang trong mình vẻ đẹp của chàng trai Hà Nội. Ðôi mắt sáng, nụ cười ấm áp và sự điềm tĩnh lạ thường mỗi khi gặp những tình thế hiểm nguy trên không, nó đã khiến tôi bị cảm phục ngay từ khi cùng anh quần thảo trên bầu trời Tam Quan Bồng Sơn.
Ra đón các anh gồm các vị sĩ quan trong đơn vị, sau một hồi giới thiệu thân thế của hai bên , các anh được mời vào Trung tâm hành quân của đơn vị tôi để nghe thuyết trình tình hình và phối trí lực lượng của ta và địch.
Khoảng một giờ sau tôi cùng Sếp lên chiếc C and C do Ðại Úy Hưng làm phi công chính, thấy tui lần đầu anh Hưng vỗ vai hỏi:
- Chú em mầy tên gì, chắc chuyên mang PRC 25 theo ông Trung tá Lạc liên đoàn trưởng phải không ?
Lấy làm lạ, vì lần đầu tiên đi bay cùng các anh không quân, có bao giờ họ chú ý đến mấy thằng "Cắc ké" như tôi đâu, tôi trả lời anh:
-Dạ em tên Hùng đó đại úy, đại úy nói đúng rồi, thằng em chuyên mang máy cho Sếp em từ lúc về đơn vị này đến giờ.
Ðến lượt anh Hưng giới thiệu:
- Mình là Hưng , tương lai chắc "Ăn cơm tháng" với Liên đoàn của chú em mầy hoài đó, mà tôi hỏi thiệt nghe, chú em mầy đi trực thăng có sợ không, lên ngồi nhớ vịn cho chắc chớ không gió nó thổi là rớt xuống biển đó nghe.
Biết anh nói chơi cho vui, tôi dạ rân:
- Dạ tuân lệnh Ðại úy ...
Sau nhiều chuyến đi bay với anh Hưng, tự nhiên hai anh em tôi thân thiết hồi nào chẳng hay, mỗi khi các đơn vị trực thuộc của Liên đoàn tôi chạm địch, thì trong tích tắc chiếc UH-1 mang số hiệu 0777 của anh lại xuất hiện trên bầu trời, anh chở thầy trò tôi bay lên quan sát chiến trường từ trên cao, nhờ đó sếp tôi đã chỉ huy giải tỏa áp lực địch một cách hiệu quả hơn.
Có lần, khi một đơn vị trực thuộc của đơn vị tôi bị phục kích, đại úy Hưng đã không ngần ngại lao vào bầu trời có những làn đạn phòng không phía bên dưới, anh điều động hai chiếc Gunship bắn rốc kết và những tràng Miligun trên trực thăng, các anh pilot đã cứu các chiến hữu tôi trở về an toàn.
Từ đó tình Huynh đệ chi binh giữa chúng tôi từ đó trở nên khăng khít hơn bao giờ hết. Có những buổi chiều tĩnh lặng, khi không có bận bịu nhiệm vụ, chúng tôi thường cùng nhau ngồi bên chiếc bàn nhỏ, nhâm nhi ly cà phê nóng và trò chuyện. Anh kể cho tôi nghe về bầu trời, về những khoảnh khắc nghẹt thở khi đối mặt với kẻ thù. Còn tôi, tôi chia sẻ với anh về cuộc sống của một người lính bộ binh, về những nỗi sợ hãi, những ước mơ và cả những kỷ niệm đẹp.
Một lần nọ, sau một phi vụ thành công, anh Hưng chở tôi về đơn vị của anh ở phi trường Phù Cát. Hai anh em tôi ghé vào một quán nước nhỏ bên ngoài phi trường, gọi vài chai bia Larue uống giải khát kể chuyện đời cho nhau nghe, chiều hôm đó, chị Hưng đã chuẩn bị một bữa cơm tối thịnh soạn cho chúng tôi, trong căn nhà nhỏ đơn sơ, chúng tôi cùng nhau thưởng thức những món ăn dân dã, trò chuyện vui vẻ, khiến cho tôi có được cảm giác ấm áp, gần gũi như gia đình, nó đã làm cho tôi quên đi những mệt mỏi, những lo âu của chiến tranh đang hiện diên trên đất mẹ.
Sáng hôm sau trước khi ra về anh Hưng tặng tôi một chiếc đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ Timex thật mỏng có khắc tên anh ở mặt sau.
Ðưa cho tôi chiếc đồng hồ anh Hưng nói:
- Hùng mang nó đi, cứ mỗi khi nhìn vào chiếc đồng hồ này, anh muốn em nhớ rằng luôn có một người bạn ở bên cạnh em nhé.
Chiếc đồng hồ ấy đã trở thành kỷ vật quý giá của tôi, luôn theo sát tôi trong suốt những năm tháng chiến tranh, tiếc rằng trong thời gian di tản chiến thuật, sau một lần lội qua Sông Ba ở quận Cũng Sơn ( Phú yên) tôi đã làm rớt nơi nào chẳng hay, chừng phát hiện ra điều này khiến tôi buồn vô hạn vì mình đã đánh mất một báu vật không dễ gì có được .
Cuộc chiến kết thúc thật đột ngột, vừa đúng một tháng rưỡi kể từ khi đơn vị tôi giã từ Thị xã Kontum, Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi trở về đời sống dân sự ở Sài gòn, anh Hưng thì sau khi phục vụ ở Phi trường Phù Cát anh được thuyên chuyển về một phi trường ở Vùng bốn chiến thuật, đúng vào ngày gãy súng anh Hưng và đồng đội đã bay ra Hạm đội Bảy của Hoa kỳ bắt đầu cho cuộc đời của người tị nạn, sống mỗi người một nơi. Nhưng tình bạn giữa tôi và anh Hưng tôi nghĩ nó vẫn luôn bền chặt.
Nhờ mạng Internet toàn cầu, nhờ mạng xã hội Facebook chúng tôi liên lạc thường xuyên với nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp.
Chiến tranh đã qua đi, nhưng những kỷ niệm về anh Hưng và những người đồng đội vẫn luôn sống mãi trong trái tim tôi. Tình bạn giữa chúng tôi, một người lính bộ binh và một phi công, là một minh chứng đẹp đẽ cho tình Huynh đệ chi binh, tình bạn vượt qua mọi khó khăn thử thách.
*
Ðại úy Hưng năm nay ngoài tám mươi, tuy không còn phong độ một thời khiến các em nữ sinh thầm ao ước kết giao, nhưng tinh thần anh còn rất minh mẫn, qua trò chuyện tôi hỏi anh:
- Bây giờ cho anh lên UH-1 anh vẫn lái ngon lành không anh Hưng.
Anh phá lên cười, anh nói:
- Mình bây giơ mắt mờ, chân tay run rẫy rồi , dễ gì lái được như hồi xưa nữa Hùng ơi!
Rồi anh nói tiếp:
-Cuộc chiến vừa qua nó khốc liệt quá, nhất là anh em mình ở nơi vùng hai chiến thuật, nơi bom đạn kinh hoàng nhất vậy mà mình còn nguyên vẹn hình hài này, quả là phước đức ông bà để lại cho mình dữ lắm.
Sau câu nói của anh Hưng , trong video Call tôi thấy anh nghẹn ngào như mình không kém.
Tôi và anh Hưng thầm ước mong có dịp nào đó, hai anh em tôi được gặp lại nhau ngoài đời để nhắc lại những buồn vui đã qua trong thời chinh chiến, thời gian mà chúng tôi đã cống hiến tuổi trẻ của mình để gìn giữ quê hương.
Sài gòn một sáng mưa buồn 15.9.2024.
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuờ
Ðỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng
(Khung Trời Cũ, Ðại Thiền sư Hoà Thượng Thích Tuệ Sỹ)***
I/-
Tôi đã từng viết về mùa thu, giờ mùa thu sắp tàn nhường bước cho mùa đông ngự trị, nên tôi sẽ nói về mùa đông cho công bằng- kẻo chúng kiện tôi thiên vị-.
Theo lịch thì mùa đông bắt đầu ngày 22.12 của năm trước, kết thúc vào 20.03 của năm sau. Miền Nam Việt Nam nằm gần đường xích đạo, nhiệt độ không khác biệt bao nhiêu nên gần như không có mùa đông đúng nghĩa đông. Nhưng xứ tôi sống hiện nay thì thời tiết thay đổi rõ rệt. Các người làm dự báo thời tiết so sánh những năm 1990 mùa đông trung bình +0,2 oC, đến năm 2020 trái đất ấm dần đã tăng +1,4 oC. Tháng 1, 2 cái lạnh khắc nghiệt nhất. Mỗi ngày vua mặt trời chỉ vạch mây ngó xuống nhân gian chừng vài tiếng, còn lại thì cả bầu trời chỉ một màu trắng đục hoặc xam xám, âm u khiến rất nhiều người bị bịnh?trầm cảm thời tiết?phải cầu cứu đến bác sĩ.
Tôi lục trong trí nhớ tìm thơ của các thi sĩ Việt viết về mùa đông. So các bài viết về mùa thu thì hơi ít. Sao vậy nhỉ? Có lẽ mùa đông ít thơ mộng trữ tình nên ít gợi cảm hứng? đây là thiển ý của tôi không biết đúng saỉ. Mùa đông thường cho màu xám trắng, không sắc đỏ vàng của lá, xanh thẳm của không gian. Ở Việt Nam bầu trời không tuyết rơi, quá giá lạnh, cây trơ trụi chỉ còn cành khô khốc? có chăng ở miền Bắc được thú đi dưới mưa phùn? Miền Nam có gió bấc thổi qua được vài hôm là hết. Các nữ sinh chỉ kịp lôi áo len màu vàng chanh, mỡ gà, thanh thiên, lục lam, tím Huế, tím sen? làm dáng chưa kịp gây cảm hứng cho các thi nhân, các cây si đứng ngóng đợi góc sân trường nói lên nỗi lòng thì nhiệt độ đã nóng bức trở lại, đành xếp áo cất vào tủ đợi mùa bấc sang năm.
Lần giở lại quyển thơ Ðường, ông Thôi Hộ đời Ðường Ðức Tông có làm bài thơ thất ngôn tứ tuyệt kể về chuyện một chàng trai nhân tiết thanh minh dạo chơi ở phía nam Ðô thành, ngang qua trang viên cẩm lệ có bao nhiêu hoa đào nở. Ðẹp quá nên lấy cớ vào xin nước uống, cơ duyên gặp tiểu thư đem lòng cảm mến.
Năm sau trở lại hy vọng gặp nàng, nhằm lúc cả nhà đi vắng cổng đóng then cài chỉ thấy hoa đào đùa cợt với gió đông. Thất vọng tưởng nàng đi lấy chồng chàng đề một bài thơ trên cánh cổng. Cô con gái trở về nhà xem thơ, nhớ thương sinh bịnh thời gian sau ốm chết. Chợt Thôi Hộ ngẫu nhiên lại đến, ôm thây khóc. Khiến nàng hồi tỉnh. Ông cha đem nàng gả cho chàng trai (tức Thôi Hộ?). Chuyện tình kết thúc có hậu.
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Ðào hoa y cựu tiếu đông phong
(Ðề Ðô thành nam trang, Thôi Hộ)
Dịch nghĩa:
Năm ngoái ngày này vẫn cửa trong
Hoa đào mặt ngọc gợn ánh hồng
Mặt người nay biết đi đâu vắng
Chỉ thấy hoa đào cợt gió đông
Thấy hoa đàỏ đồng nghĩa với tiết xuân đông. Thi hào Nguyễn Du dựa vào điển tích trên mà viết chuyện Kim Trọng trở về chốn cũ tìm Thuý Kiều, than ôi cảnh đã khác xưa
Ðầy vườn cỏ mọc lau thưa
Song trăng quạnh quẻ vách mưa rả rời
Trước sau nào thấy bóng người
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông
( Kiều, Thơ Nguyễn Du )
Từ câu chuyện hoa đào, tôi nhớ sang bài thơ Ông Ðồ của thi sĩ Vũ Ðình Liên:
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua..
Ngày xưa mỗi dịp Tết, người ta thường thuê ông đồ viết câu đối để trang trí phòng khách. Dần dần, chế độ phong kiến bãi bỏ, chữ nho không được coi trọng, ít người thuê viết đối liễn. Ông đồ không còn ngồi bên phố hoa đào chờ người thuê viết chữ:
Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
( Ông đồ, thơ Vũ Ðình Liên)
2/-
Tôi vẫn tìm ra mấy vần thơ trác tuyệt của các đại văn thi sĩ Việt Nam thuở xưa diễn tả tâm tư u uẩn trong cái sầu lạnh mùa đông qua lời lẽ thanh tao tinh tế, không kém phần lãng mạn:
*Lò sưởi bên mình ngọn lửa hồng
Giải buồn chén rượu lúc sầu đông
Tuyết đưa hơi lạnh xông rèm cửa
Gió phẩy mưa băng giải mặt sông
( Mùa đông, thơ Ngô Chi Lan)
Nữ sĩ Ngô Chi Lan biểu tự Quỳnh Hương, thường được gọi là Kim Hoa nữ học sĩ. Dưới triều vua Lê Thánh Tông, là chị em họ với vua, cháu gái của Quang Phục Hoàng thái hậu. Bà là một trong những nữ thi sĩ đầu tiên trong lịch sử văn học Việt Nam.
*Ông Ðặng Trần Côn làm quan dưới thời Hậu Lê tiền bán thế kỷ 18 có viết Chinh Phụ Ngâm Khúc, nữ sĩ Ðoàn Thị Ðiểm dịch theo thể thơ song thất lục bát:
Thuở đăng đồ mai chưa dạn gió
Hỏi ngày về chỉ độ đào bông
Nay đào đã quyến gió đông
Tuyết mai trắng bãi phù dung đỏ bờ
(Phù dung lại đã bên sông bơ xờ)
( Chinh phụ ngâm khúc, Ðặng Trần Côn. Bản dịch của nữ sĩ Ðoàn Thị Ðiểm )
*Tương tự thể thơ song thất lục bát, Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều cũng sinh cùng thế kỷ 18 đời Hậu Lê, tả nỗi lòng nàng cung phi bị thất sủng. Nhưng thật ra ông đã mượn tình cảnh cung phi để tự nói lên thân phận mình:
Cái đêm hôm ấy đêm gì
Bóng dương lồng bóng trà mi trập trùng?
Chồi thược dược mơ mòng thuỵ vũ
Ðoá hải đường thức ngủ xuân tiêu
Cành xuân hoa chúm chím chào
Gió đông thôi đã cợt đào ghẹo mai
( Cung oán ngâm khúc, Nguyễn Gia Thiều )
*Ðại thi hào Tố Như Nguyễn Du (thế kỷ 18- 19) than thở giùm cho Thuý Kiều, nếu biết sắp để chuộc cha phải bán mình cho Mã Giám Sinh một phàm phu tục tử thì thà lúc trước hiến dâng tiết hạnh cho người tình xứng đáng, tức là Kim Trọng.
Biết thân đến bước lạc loài
Nhị đào thà bẻ cho người tình chung
Vì ai ngăn đón gió đông
Thiệt lòng khi ở, đau lòng khi đi
( Kiều, Nguyễn Du)
*Uy Viễn tướng công Nguyễn Công Trứ với bài thơ Vịnh mùa đông:
Nghĩ lại thì trời vốn cũng sòng
Chẳng vì rét mướt bỏ mùa đông
Mây về ngàn Hống đen như mực
Gió lọt rèm thưa lạnh tựa đồng
(Vịnh mùa đông, Thơ Nguyễn Công Trứ)
Cụ có nhiều câu thơ tôi rất tâm đắc, như hai câu thơ nói lên chí khí bậc quân tử trong Vịnh Cây Thông:?Kiếp sau xin chớ làm người/ Làm cây thông đứng giữa trời mà reỏ. Nhất là hai câu mà tôi dùng làm kim chỉ nam cho cách sống thường nhật:
Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc
Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn
Dịch: Biết đủ là đủ, chờ đợi đủ bao giờ mới đủ
Biết nhàn là nhàn, chờ đợi nhàn bao giờ mới nhàn.
*Sang thế kỷ 20, thi sĩ Lưu Trọng Lư viết về mối-tình giữa người con gái có đôi mắt buồn vời vợi ngồi bên song cửa:
Ðôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng
Với chàng trai đứng bên ngoài bờ tường, nhìn nhau hiểu nhau qua ánh mắt mà không cần bày tỏ tiếng yêu, bởi ?"có nói cũng không cùng" trọn một mùa đông. Rồi cũng như đàn sếu hết mùa ân ái nên sang sông, thì tình cũng vụt phôi phai theo thời gian:
Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng
Qua hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi
Qua rồi mùa ân ái
Ðàn sếu đã sang sông
Em ngồi bên song cửa
Anh đứng tựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Một ngày một cách xa
( Một mùa đông, thơ Lưu Trọng Lư)
*Khi nhắc đến thi sĩ Nguyễn Bính là chúng ta nghĩ ngay đến Cô Hàng Xóm: "Nhà nàng ở cạnh nhà tôi/ Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn"
Hay Những Bóng Người Trên Ga "Những cuộc chia lìa khởi tự đây/ Cây đàn sum hợp đứt từng dâỷ/" Những chiếc khăn mầu thổn thức bay/ Những bàn tay vẫy những bàn tay/ Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt/ Buồn ở đâu hơn ở chốn nầỷ
Thật hiếm gặp bài thơ tác giả nhắc về mùa đông:
Cơ giời định rớt cả mùa đông
Suốt chín mươi đêm xuống một lòng
Giấc bướm ngại sang đò bến lạnh
Không về với kẻ lẻ chăn bông
( Mùa đông nhớ cố nhân, thơ Nguyễn Bính)
*Biết chăng chị? Mỗi mùa đông
Ðáng thương những kẻ có chồng như em
Vẫn còn thấy lạnh trong tim
Ðan đi đan lại áo len cho chồng
( Ðan áo cho chồng, thơ TTKH)
Thi sĩ TTKH bí ẩn chỉ đăng có 4 bài thơ vào khoảng cuối năm 1937 ở Hà Nội rồi biến mất không để lại chút dấu vết nên gần 90 năm sau có rất nhiều giả thuyết đưa ra mà vẫn không ai biết tác giả là ai, nam hay nữ. Bài đầu tiên Hai Sắc Hoa Ti-gôn nổi tiếng nhất được nhiều người đem chế thơ trào lộng rất thịnh hành.
Nên hiểu hể bài thơ hay nhạc nào được công chúng đem chế lại thành trào lộng luôn là những bài quen thuộc phổ biến rất được yêu thích.
*Trong số các thi sĩ hiện đại- thế kỷ 20,21 những thi sĩ có nhiều bài thơ, câu thơ kiệt xuất được giới yêu thích thi ca thuộc nằm lòng ở đây tôi kể vài bài thơ tiêu biểu họ viết liên quan đến mùa đông (không nhớ hết):
Em ơi! Lửa tắt bình khô rượu
Ðời vắng em rồi, say với aỉ ?
Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nối đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió trà mi động mấy bông
( Ðời vắng em rồi say với ai, thơ Vũ Hoàng Chương)
*Chiều mùa đông
Ðốt ngọn lửa hồng
Ta đọc tập thơ sầu, cười với bóng
Khói thuốc xanh bay về hư không?
?Ôi những bước u hồn về ảo phố
Anh đã đi và tôi sẽ đi!
(Hoài niệm, thơ Ðinh Hùng)
Tôi đặt thơ hai thi sĩ kề nhau, vì cả hai sinh cùng thời chỉ chênh lệch 4 năm. Vũ Hoàng Chương sinh năm 1916, Ðinh Hùng năm 1920. Thi sĩ Vũ Hoàng Chương cưới chị ruột thi sĩ Ðinh Hùng, trở thành anh rể thi sĩ Ðinh Hùng. Là các thi sĩ cự phách trong làng văn thơ, nhưng chưa bao giờ có nhà riêng và đều qua đời trong túng quẩn.
*Thi sĩ Cung Trầm Tưởng lưu lạc nơi trời Tây, diễn tả tâm trạng trĩu nặng nỗi buồn tiễn người yêu về quê giữa khung cảnh mùa đông rét mướt Paris ở ga Lyon đèn vàng:
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia lỷ
ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng?
tàu em đi tuyết phủ
Toa anh lạnh gió đầy
Làm sao anh không rét
Cho ấm mộng đêm nay
Và mơ ngon trên khắp nẻo đường rày!
( Chưa Bao Giờ Buồn Thế, thơ Cung Trầm Tưởng)
*Cùng thời, thi sĩ Tô Thuỳ Yên:
Mùa Ðông Bắc, gió miên man thổi
Khiến cả lòng ta cũng rách tưa
Ta hỏi han, hề, Hiu Quạnh Lớn
Mà Hiu Quạnh Lớn vẫn làm ngơ
(Trường Sa hành, thơ Tô Thuỳ Yên)
Em hãy cho ta tin tưởng mãi
Những lời thề ngọt uống trên môi
Những đêm thừa gió trăng man dại
Những tháng mưa đông vắng mặt trời
(Một lần cuối khác, thơ Tô Thuỳ Yên)
*Em ngủ trong mùa đông
Cánh đồng tôi nước ròng
Em đi qua bến sông
Nhớ gì chăn gối cũ
Linh hồn tôi ăn năn
Về giữa ngày giá buốt
( Chẳng bao giờ dậy nữa, thơ Du Tử Lê)
Các thi sĩ thời hiện đại tôi kể trên đều đã rời bỏ nhân gian, bước vào cõi vĩnh hằng mà chúng ta gọi họ là?người thiên cổ?cả rồi !
*Ngoại trừ vài thi sĩ còn tại thế như thi sĩ Hà Huyền Chi của "Ðơn xin cưới anh thảo rồi lại xé/ Từng mảnh hồn anh nhầu nát so đo/ Bởi không muốn thấy người yêu nhỏ bé/ Một sớm nào thành goá phụ ngây thơ (Goá phụ ngây thơ)?cũng nhắc về mùa đông trong:
Em khóc nghìn chiều thành suối thành sông
Ta đau từng chiều tình xám mùa đông
( Gần nhau thật gần dù tình mãi xa, thơ Hà Huyền Chi)
?Hay trong mấy câu thơ nghe cái lạnh thấm cả hồn dù không nhắc đến hai chữ mùa đông:
*Người đi mang cả hồn ta theo
Những sớm mù sương, những tím chiều
Những khuya trăng lạnh soi đời lạnh
Ta có gì ngoài núi quạnh hiủ
( Thăng trầm, thơ Hà Huyền Chi)
Thi sĩ sinh năm 1935, tại Hà Nội. Xuất thân trường Võ Bị Ðà Lạt. Là nhà thơ, đạo diễn, diễn viên rất nổi tiếng ở miền Nam trước 1975. Là một trong các văn thi sĩ tiền bối hiếm hoi còn tại thế, mấy năm gần đây nguồn thi hứng vẫn còn phong phú, tiếp tục cho ra đời nhiều bài thơ tuyệt luân.
Ông Phạm Thiên Thư là một thi sĩ từng đi tu(1964?1973) rồi hoàn tục. Hiện nay ông sống tại Saigon. Thơ của ông vừa có nét thiền vừa trữ tình một cách nhẹ nhàng thanh thoát, thể hiện nhiều nhất trong trường thiên lục bát Ðộng Hoa Vàng:
*Ðôi uyên ương trắng bay rồi
Tiếng nghe tha thiết bên trời chớm đông?
Gầy em vóc cỏ mây dời
Tay em mai nở chân trời tuyết phả
Ðất nam có lão trồng hoa
Mùa hoàng cúc nở ướp trà uống đông?
Bông hoa trắng rụng bên đường
Cánh thơm thông điệp vô thường tuyết băng
( Ðưa em tìm động hoa vàng, thơ Phạm Thiên Thư)
Bài thơ Em Lễ Chùa Này thi sĩ viết dựa vào câu chuyện buồn có thật của một vị sư kể lại khi ông còn là chú tiểu thì có 1 cô bé hay đi chùa, chú tiểu là người đánh chuông cho cô bé. Ðến cuối năm đó cô bé bịnh chết.
*Vào mùa đông- cùng em đi lễ
Lễ chùa này- một thoáng mưa baỷ
Tàn mùa đông vào chùa bỡ ngỡ
Tiễn đưa em trong áo quan này
Từng cội hoa-trầm lặng thương nhớ
Tóc em xưa-tơ óng như mây
( Em lễ chùa này, thơ Phạm Thiên Thư)
Các bài thơ trên đều được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc được mọi giới công chúng yêu thích, sẽ thiếu sót nếu quên nhắc bài Ngày Xưa Hoàng Thị
Tháng Mười Hai lại đến, năm nay tuyết đổ thưa thớt vài trận, không như bên Wichita Kansas bà chị của Thảo nói rằng tuyết đã ngập đầy đường. Sáng nay Thảo đi bộ ra thùng thư đầu xóm, đi ngang qua nhà John đã thấy cây Giáng Sinh thật cao ngay cửa sổ, đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy, đúng lúc John mở cửa để đi ra check thư . Thảo vui vẻ:
- Trời, nhà tôi quá bận rộn đủ thứ chuyện, chưa kịp dựng cây Giáng Sinh mà bên nhà anh đã có vẻ sẵn sàng mọi thứ rồi nhỉ, cây Giáng Sinh đẹp quá.
John thật thà:
- Chị biết rồi đấy, chúng tôi Ðạo Hồi, chỉ có lễ Ramadan, đâu có thờ Chúa, cũng chẳng mừng Lễ Noel, nhưng tuần rồi chúng tôi đưa Jimmy đi shopping, cháu thích cây Giáng Sinh và Hang Ðá trưng bày ở tiệm shopping, thế là cháu đòi mua về, chúng tôi cũng chiều cho cháu vui.
- Ôi, dễ thương làm sao. Mà trời còn sáng mà anh đã để đèn nhấp nháy rồi, tốn điện lắm á.
- Cũng vì Jimmy chị ơi! Cháu say mê ngắm cây Giáng Sinh, mà phải có đèn mới chịu. Lúc đầu chúng tôi chưa biết ý cháu, chỉ bật đèn buổi tối, đến sáng không thấy đèn là cháu không chịu, là rơm rớm nước mắt, nên chúng tôi phải nhớ mỗi sáng dậy sớm, mở đèn cây Giáng Sinh, khi cháu thức dậy là chạy ngay đến ngắm cây Giáng Sinh và Hang Ðá, rồi vừa ăn sáng lại vừa ngắm nghía, cả ngày không biết chán chị à, thương lắm.
- Thế ư? Ôi Jimmy bé bỏng! Tôi cũng nhớ Thomas nhà tôi khi còn bé, hễ thấy trời bắt đầu đổ tuyết đầu mùa, bất kể có năm tuyết lất phất đến sớm từ tháng Mười, là cháu chạy ngay xuống basement, khệ nệ kéo cây Giáng Sinh lên lầu, bởi trong suy nghĩ đơn sơ của cháu, có tuyết là phải có... cây Giáng Sinh.
John cười lớn:
- Ðúng là thế giới Tự Kỷ đáng yêu vô cùng, có phải?
.............................
Hồi đầu mùa Xuân năm nay, vì công việc của ông xã, phải dọn nhà. Cả gia đình Thảo, gồm vợ chồng con cái năm người, chồng chất nhau trên chiếc xe U-Haul, lái xuyên bang từ New York đến khu ven đô Washington DC này. Sau vài tuần sắp xếp nhà cửa, mọi thứ đi vào ổn định, kể cả chuyện học hành cũng như công ăn việc làm của mọi thành viên trong nhà.
Rồi vợ chồng Thảo cũng làm quen được với hai gia đình hàng xóm kế bên. Bên phải là nhà Linda và Mark, cặp vợ chồng da trắng làm nhân viên bưu điện sắp vào tuổi hưu, con cái đã ở riêng. Nhà này vui vẻ thân thiện, hễ đụng mặt nhau ngoài sân trước sân sau hoặc ngoài thùng thư, họ luôn mở đầu câu chuyện, nói loanh quanh chuyện thời tiết, thời sự địa phương, còn nếu gấp gáp thì cũng có nụ cười tươi dễ mến.
Nhà bên trái, một gia đình trẻ, đạo Hồi gốc Iran, John và Jessy. Cặp vợ chồng này trí thức, vợ là y tá tại một bệnh viện dưới downtown, chồng là kỹ sư cơ khí. Là tín đồ Ðạo Hồi nhưng gia đình
này tiến bộ, Jessy chỉ quấn cái khăn trên đầu theo đúng phong tục Hồi Giáo, còn y phục thì thoải mái quần jeans áo thun, hoặc những chiếc váy hoa đủ màu sắc, mang giày cao gót, chớ không kín mít một màu tối thui chỉ lòi mỗi cặp mắt như một số phụ nữ Hồi Giáo khác. John ngoài việc làm kỹ sư cơ khí, là một handy man đúng nghĩa. Cái garage trước nhà của họ thỉnh thoảng mở cửa vào những buổi chiều sau giờ làm, John và vài người bạn đồng hương Iran vừa tụ tập xem football trên chiếc ti vi bự được gắn trên tường garage, có khi họ lại xúm vào sửa xe, rửa xe, thay nhớt, nói chung là mọi việc cho chiếc xe, còn vào cuối tuần cũng y chang vậy, hầu như cửa garage mở cả ngày cho đến chiều tối, ngoại trừ những ngày thời tiết lạnh giá. Ông xã Thảo có lần nói:
- Hôm nào trời khuya anh đi làm về, có garage nhà John còn mở đèn sáng trưng, anh cũng thấy ấm áp và yên tâm.
Ngày Lễ Ðộc Lập July 4 đầu tiên nơi nhà mới, gia đình Thảo hăng hái làm buổi BBQ thịt nướng ngoài sân trước, hòa cùng cả khu phố cũng nhộn nhịp ăn mừng Lễ, chuẩn bị cho đêm đón pháo bông. Từ trưa, hai nhà hàng xóm hai bên cũng bắt đầu lục tục mở lò, trang trí bàn ghế pinic trong sân, kèm theo bong bóng, cờ quạt đủ màu sắc, thiệt là vui mắt. Bên nhà John và Jessy, mấy đứa con, cháu họ hàng thân quen chạy nhảy vui đùa. Thảo nói với chồng:
- Anh có thấy Jimmy nhà John không? Hình như cậu bé ấy không được lanh lợi như những đứa trẻ khác, có phải Jimmy cũng bị Autism như Thomas nhà chúng ta?
- Anh cũng có ý nghĩ đó từ tuần trước khi thấy John và Jessy dẫn cậu bé ấy ra ngoài tiệm McDonalds, nhưng anh chưa chắc lắm, còn bây giờ thì anh tin là như vậy .
Với ?kinh nghiệm? hai mươi năm có con mang bệnh Autism (Tự Kỷ), vợ chồng Thảo không khó để nhận ra những đứa trẻ xung quanh khi có những dấu hiệu, triệu chứng của tự kỷ, và hầu như chưa bao giờ sai. Ðúng lúc ấy, Jimmy chạy băng qua sân nhà Thảo, tiến đến bàn để thức ăn, lấy một cây thịt nướng, John vội vã chạy theo sau, cố ngăn Jimmy lại nhưng cậu bé đã bỏ cây thịt vào miệng ăn ngon lành, trong khi John rối rít nhìn Thảo xin lỗi:
- Tôi vô cùng xin lỗi, bên nhà tôi có hamburger, hot dogs, và cả cánh gà nướng, nhưng có lẽ Jimmy muốn ăn thịt nướng tỏa mùi thơm lừng bên này mà chẳng xin phép gì cả, thật là vô lễ, tôi ngại quá.
Chồng Thảo nhanh nhẹn:
- Có gì đâu, Jimmy còn bé, cứ cho cháu thoải mái.
- Cũng bảy tuổi rồi đấy, nhưng cháu chậm hiểu biết, vẫn như đứa trẻ lên một lên hai mà thôi.
Thảo liền chộp cơ hội, nhìn John với cặp mắt thông cảm:
- Tôi hỏi anh điều này, anh có phiền không, tôi tin là Jimmy có bệnh tự kỷ, bởi vì Thomas nhà tôi cũng như thế đó!
John ngạc nhiên kêu lên:
- Oh, thế sao! Cô đoán đúng đấy, nhưng tôi không biết Thomas cũng tự kỷ, vì tôi vẫn thấy cậu ấy đi dạo mỗi chiều với cả nhà cô ra ngoài park, có lẽ tôi không để ý quan sát nhiều hơn.
- Dù sao chúng tôi cũng mới dọn đến xóm này hơn hai tháng thôi mà. Hơn nữa, Thomas nhà tôi đã 20 tuổi, đã có nhiều tiến bộ, không còn làm chúng tôi mệt mỏi đuổi theo như thuở còn bé giống Jimmy nhà anh.
- Mà Thomas đâu rồi nhỉ, nãy giờ tôi chưa thấy?
- Ba chị em chở nhau đi bơi rồi, chắc cũng gần về tới để ăn BBQ đấy.
Jessy cũng vừa bước qua dẫn Jimmy về sân nhà, không quên cám ơn Thảo. Chồng Thảo đưa John lon bia lạnh và hai người đàn ông ngồi xuống mấy chiếc ghế kế bên lò BBQ. John đã tự nhiên, cởi mở hơn:
- Thú thật, lúc mới biết Jimmy bị tự kỷ, hai vợ chồng tôi vô cùng shocked, không chấp nhận sự thật, Jessy khóc nhiều lắm, nhưng rồi chúng tôi tự nhủ phải mạnh mẽ lên, phải làm quen với hoàn cảnh, rồi dần dà cũng gọi là tạm quen, dù mỗi ngày vẫn là một thử thách mới. Cũng may là có ông bà ngoại ở chung chăm sóc Jimmy, nếu không thì đã có nhiều lần chúng tôi tưởng như gục ngã. Những điều này, chỉ có cha mẹ và người thân trong gia đình trẻ tự kỷ mới hiểu được, chớ người ngoài thì chỉ hiểu được một phần nhỏ thôi, phải không anh chị?
Nhìn khuôn mặt ưu tư của John, đôi mắt chút đượm buồn, Thảo nhớ lại quãng thời gian gần hai mươi năm qua, mình cũng y chang, có khác nào nhà John-Jessy này đâu.
Hai vợ chồng Thảo cưới nhau xong, là tiên tiếp ba đứa con chào đời: Tina, Tiffany và Thomas. Trong khi Tina và Tiff phát triển bình thường, thì Thomas có những biểu hiện hơi khác, mà đến khi cháu lên hơn hai tuổi, vợ chồng Thảo mới nhận ra, và mang con đến bác sĩ chuyên khoa Nhi . Vị bác sĩ này quen vì là bác sĩ của cả ba đứa con Thảo, ông ta nói:
- Bé trai thường biết nói chậm hơn bé gái, chúng ta hãy cứ chờ đợi thêm một hai năm nữa xem sao, chớ nôn nóng.
Thảo đáp:
- Không! Tôi vẫn biết điều ấy, nhưng so sánh với hai chị của cháu, thì Thomas có nhiều khác lạ, ví dụ như không bao giờ phản ứng khi được gọi tên, không bao giờ có ?eye contact? với người đối diện, và nhất là cháu chỉ thích chơi một mình.
Thấy vợ chồng Thảo cương quyết muốn cho Thomas được theo dõi, vị bác sĩ đồng ý. Theo đó, hàng tháng thay phiên nhau, một lần Thomas được đưa đến Children Hospital, vào phòng với các món đồ chơi, có y tá và bác sĩ cùng chơi, quan sát, ghi nhận những behaviours, biểu cảm của Thomas. Lần sau thì y tá, bác sĩ lại đến nhà Thomas, cũng làm những bài test tương tự khi ở hospital, cho Thomas tiếp xúc các món đồ chơi, trò chuyện, xem ti vi các show dành cho trẻ con. Vậy mà phải đến hơn một năm sau, hospital cùng bác sĩ chuyên khoa, mới hẹn vợ chồng Thảo đến nhận kết quả.
Ðó là lần đầu tiên trong đời Thảo nghe đến từ ?Autism?, là Tự Kỷ. Dẫu chưa biết cụ thể là thế nào, nhưng nhìn ánh mắt của các bác sĩ, trước khi thông báo, họ khuyên vợ chồng Thảo phải bình tĩnh, cô y tá còn vuốt ve hai vai của Thảo, sau đó Thảo đã khóc òa vì mơ hồ hiểu rằng, Thomas không phải là đứa trẻ bình thường, từ nay cho đến hết cuộc đời sẽ cần sự giúp đỡ, thông hiểu và yêu thương của gia đình và xã hội xung quanh. Thảo không nhớ ngày hôm ấy mình đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, khi phone cho các anh chị em trong gia đình ở các tiểu bang khác, chia sẻ nỗi buồn này. Thảo cũng không thể đi làm được ngày hôm sau, người manager an ủi Thảo:
- Cô hãy cứ ở nhà thêm vài ngày, cho đến khi nào ổn định lại tinh thần nhé. Em gái tôi có đứa con trai cũng bệnh tự kỷ, nên tôi rất hiểu những gì cô đang trải qua.
Tiếp theo là những tháng ngày sinh hoạt của cả gia đình không giống như trước nữa, Thảo tìm đọc trên mạng, tìm hiểu nhiều hơn về Autism, đây là căn bệnh chưa ai dám khẳng định nguyên nhân, cách phòng ngừa và chữa trị vẫn là những điều mới mẻ, và nó gần như phổ biến ngày càng nhiều .
Thời gian luôn là liều thuốc nhiệm màu, giúp chúng ta chấp nhận và thích nghi với hoàn cảnh. Vâng, khi mà không đổi thay được thì chỉ còn cách duy nhất là chấp nhận với lòng an bình, không trách móc, than van.
Nói thì nói vậy, trái tim con người chớ nào phải đá sỏi mà không biết khóc, biết buồn, biết tủi thân? Nhiều lần đưa Thomas và hai con gái ra ngoài park, thấy con không hòa đồng với các trẻ xung quanh, con không chơi như những đứa trẻ khác, không chơi với các chị, mà chỉ lặng lẽ một mình với thế giới riêng của mình, là nước mắt Thảo lại tuôn rơi, nức nở. Mà hễ thấy Thảo khóc là Thomas đứng dậy, lấy hai tay bịt lỗ tai của nó, lắc đầu sợ hãi, Thảo lại vội vàng chạy đến ôm con vỗ về: ?Mẹ xin lỗi Thomas, mẹ xin lỗi Thomas, mẹ chỉ khóc chút xíu thôi, mẹ đâu có buồn, mẹ happy mà!?, và cũng từ đó Thảo hứa với lòng, sẽ tránh không khóc trước mặt Thomas.
Gần hai mươi năm qua, vợ chồng Thảo cùng các con gái, và thân nhân hai bên nội ngoại đã cho Thomas tất cả tình thương yêu, và cháu đã có những phát triển nhất định, có nhiều hiểu biết hơn về bản thân và thế giới xung quanh.
Một trong số các nhà nghiên cứu bệnh dịch học từ Ðại học Iowa cho biết: ?Tự kỷ giờ không còn là bệnh hiếm nữa. Nó không hiếm đến mức trong 1.000 người mới có 1 người bị bệnh như vào thời kì những năm 1970 và 1980, giờ chúng ta có thể thấy cứ 41 người thì sẽ có 1 người bị tự kỷ. Tỉ lệ mắc bệnh tự kỉ hiện nay cao hơn nhiều so với suy nghĩ trước đâỵ?
Nghĩ lại, Thảo thấy mình may mắn khi được sống trên đất Mỹ, nơi mà những tiến bộ Y Khoa và chương trình chăm sóc đặc biệt luôn ưu ái cho những người bệnh hoạn, chậm phát triển.
Trong khi đó ở Việt Nam ngày nay, nhiều trẻ tự kỷ được chẩn đoán, nhưng xã hội Cộng Sản đầy tham nhũng cửa quyền, trình độ dân trí còn thấp kém, các trẻ tự kỷ và các phụ huynh hầu như phải tự túc đi tìm trường lớp hoặc các trung tâm cho trẻ, thậm chí còn bị xã hội kỳ thị, đàm tiếu, và trẻ tự kỷ bỗng trở thành gánh nặng, nỗi mặc cảm cho gia đình. Cũng từ đó nhiều cặp vợ chồng không chịu nổi áp lực, đã chia tay nhau đường ai nấy đi, mà kẻ thiệt thòi nhiều nhất vẫn là đứa trẻ vô tội mang bệnh tự kỷ.
Nắng đã lên cao, buổi BBQ của cả xóm bắt đầu xôn xao, các con của Thảo cũng đã về nhà, hai bên nhà hàng xóm cùng mang thức ăn qua sân nhà Thảo cho thêm phần đông vui. Lũ trẻ con ăn uống chạy nhảy vui vẻ. Nhìn ngắm vợ chồng John và Jessy, họ là dân trí thức, hiểu biết, thương con vô bờ bến, cùng ông bà ngoại xúm vào âu yếm chăm sóc Jimmy suốt buổi BBQ mà lòng Thảo cũng vui lây, và tin chắc rằng, cũng giống như Thomas, rồi đây Jimmy bé bỏng cũng sẽ lớn khôn, sẽ phát triển hơn, sẽ đem nhiều niềm vui và hạnh phúc đến với gia đình thân yêu, dẫu suốt đời vẫn mang trong mình căn bệnh ấy.
.....................
Vậy là cũng hơn nửa năm nhà Thảo quen dần với cái xóm này, và thân nhất là nhà John-Jessy vì cùng có con tự kỷ. Thomas và Jimmy cách biệt nhiều tuổi, mỗi lần hai gia đình có nhóm họp, thì Jimmy và Thomas vẫn là hai thế giới riêng, chúng chẳng lại gần nhau, chỉ vẫy tay chào như dấu hiệu Hello rồi mỗi đứa tiếp tục mỗi ?việc riêng? của mình. Nhưng nhà John hễ có điều gì không ?giải quyết? được với Jimmy thì luôn text hoặc phone hỏi ý kiến vợ chồng Thảo nhờ giúp đỡ.
Từ khi có cây Giáng Sinh để trong nhà, John khoe rằng Jimm trở nên ?calm? hẳn ra, bớt năng động hơn trước, vì hầu hết thời gian cậu bé dành để chiêm ngưỡng những đèn màu xanh đỏ tím vàng trên cây Giáng Sinh, rồi nhảy theo tưng tưng thích thú, và sau đó thì ?chơỉ Hang Ðá, nâng niu các tượng Thánh Giuse, Ðức Mẹ, và tượng ?baby Giesủ với tất cả sự trìu mến, say mê.
Mỗi ngày đi ngang qua nhà John, là Thảo lại thích nhìn vào khung cửa sổ, kìa Jimmy trong bộ đồ pyjama đang ôm con gấu bông, ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa kế bên cây Giáng Sinh đèn rực sáng, đôi mắt ngây thơ ngước nhìn cây Giáng Sinh, rồi vuốt ve Hang Ðá, mỉm cười một mình, như đang thầm trò chuyện với chính mình, và với những tượng trong Hang Ðá như những người bạn thân yêu tự thuở nào.
Khuôn mặt Jimmy xinh đẹp như một thiên thần, bầu bĩnh, trong sáng dưới ánh sáng chan hòa của cây Giáng Sinh giữa ban ngày, chắc chắn không những Thánh Allah, mà cả Phật, cả Chúa cũng sẽ đều tan chảy trái tim trước hình ảnh này của Jimmy trong mùa Lễ cuối năm của nhân loại.
Vậy là từ nay đến hết mùa đông, Thảo sẽ có thói quen mỗi sáng khi đi làm, ngắm nhìn cây Giáng Sinh của nhà hàng xóm để thấy ấm áp một niềm vui, quá đỗi dịu dàng.
Sáng nay, tuyết rơi lộng lẫy cả không gian, không khí Giáng Sinh tràn ngập cả khu phố, Thảo lái xe ngang qua nhà hàng xóm, cây Giáng Sinh dường như đẹp hơn, đèn sáng rực hơn. Có lẽ trời mùa đông lạnh nên Jimmy chưa thức dậy. Thảo hình dung ra khuôn mặt của Jimmy, rồi chợt mỉm cười với ý nghĩ ngộ nghĩnh, chẳng biết, cái việc Jimmy muốn để đèn Xmas Tree sáng rực cả ngày lẫn đêm, và Thomas muốn dựng cây Xmas từ tháng Mười của những năm xưa, cái nào ?dễ thương hơn nhỉ?!
Mà thôi, nếu bên kia ?giải nhứt? thì bên này cũng? ?giải nhì?.
Edmonton, Tháng 12/2023
****
ÐỌC "TIỆC RƯỢU TRONG MƠ", THƠ CỦA ÐẶNG XUÂN XUYẾN - Nguyễn Toàn Thắng
*
Ðặng Xuân Xuyến là người thích uống rượu. Bạn bè đến nhà chơi anh thường lấy rượu ra rủ rê "làm vài chén nhé" và khi đã ngồi ?lai raỉ với nhau thì anh uống hết mình, uống đến khi nào ?say đứ đừ đừ? mới dừng cuộc rượu. Anh cũng có nhiều bài thơ viết về rượu và trong số các bài thơ viết về rượu, tôi rất thích bài "Tiệc rượu trong mơ" vì bài thơ này không chỉ hay mà còn thể hiện đúng phong cách uống rượu của Ðặng Xuân Xuyến.
TIỆC RƯỢU TRONG MƠ
- Tặng ?thằng bạn? đối tửu trong mơ -
Dốc ngược chai
Chắt thêm vài giọt rượu
Cạn ly này
Mai mỗi đứa một nơi
.
Ly rượu này
Mày rót
Tao say
Khề khà mãi
Mày say
Tao rót
.
Nhấp môi thôi
Mai mỗi thằng mỗi ngả
Ngày tháng xa
Mày
Tao
Kiếp không nhà
Tao xa lạ
Cõi trần đày đọa
Mày xa hoa
Tiên cảnh phiêu bồng...
.
Ừ!
Cạn nhé
Mày ơi
Cạn nhé
Ừ!
Nhấp môi
Mai
Mỗi ngả
Mỗi thằng...
*.
Hà Nội, 2 giờ sáng 03 tháng 05.2017
ÐẶNG XUÂN XUYẾN
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh ?Dốc ngược chaỉ rượu để cố "chắt thêm" lấy "vài giọt rượu", điều đó chứng tỏ 2 người đã cùng nhau ngồi ?đối tửủ lâu lắm rồi, cũng gián tiếp "tố giác" họ là đôi bạn thân, đôi bạn tâm giao có rất nhiều tâm sự cần được giãi bày. Thời gian trôi qua, rượu trong chai hết đã lâu nhưng đôi bạn vẫn chưa muốn xa nhau, vẫn còn quyến luyến muốn hàn huyên tâm sự lâu hơn nên họ vô thức hoặc cố ý mà "Dốc ngược chai / Chắt thêm vài giọt rượu" để kéo dài thêm thời gian ở bên nhau vì họ biết "Cạn ly này / Mai mỗi đứa một nơị". Một lý do chính đáng để đôi bạn kéo dài thêm thời gian hàn huyên tâm sự:
"Dốc ngược chai
Chắt thêm vài giọt rượu
Cạn ly này
Mai mỗi đứa một nơi"
Sự quyến luyến không muốn rời xa đến ở cả 2 phía, ở cả 2 người đang ngồi đối tửu với nhau:
"Ly rượu này
Mày rót
Tao say
Khề khà mãi
Mày say
Tao rót"
Từ 2 câu thơ 7 chữ, Ðặng Xuân Xuyến xé thành 6 câu thơ với cách ngắt dòng theo nhịp 3/2/2 để anh nhấn mạnh tình bịn rịn quyến luyến của đôi bạn thân. Anh lý giải ngắt dòng theo nhịp 3/2/2 để biến những câu thơ ngắn đấy thành như những đợt sóng lắc lư của tình người, tình đời, để sự quyến luyến giữa cõi thực với cõi mơ ... thêm bịn rịn.
Uống rượu với Ðặng Xuân Xuyến cũng kha khá lần, tôi biết những khi anh thấy bạn rượu có tửu lượng thấp mà uống nhiệt tình quá thì anh nhắc "nhấp môi thôi để chốc còn lái xe an toàn về nhà" hay những khi anh có nhiều tâm sự muốn có "bạn rượu" ngồi lai rai để anh ?dốc bầu tâm sự? thì anh mới nhắc bạn rượu ?nhấp môi thôi để lai rai cùng anh (em)? nên khi đọc những câu thơ:
"Nhấp môi thôi
Mai mỗi thằng mỗi ngả
Ngày tháng xa
Mày
Tao
Kiếp không nhà"
Tôi hiểu được tâm trạng của Ðặng Xuân Xuyến với người bạn đang ngồi đối tửu cùng anh. Ðọc những câu thơ này tôi hình dung như Ðặng Xuân Xuyến đang cố ghìm nước mắt: "Ngày tháng xa / Mày / Tao / Kiếp không nhà" để tâm sự với người bạn trong giấc mơ được nhiều hơn.
Anh tự cho mình là người thuộc cõi tiên bị đày xuống trần gian chịu phạt còn người bạn tri âm tri kỷ cũng là người của cõi tiên thì vẫn đang hưởng thụ cuộc sống của "Tiên cảnh phiêu bồng" vô lo vô nghĩ, sống tùy theo sở thích của mình:
"Tao xa lạ
Cõi trần đày đọa
Mày xa hoa
Tiên cảnh phiêu bồng..."
Ở 2 câu thơ 7 chữ này Ðặng Xuân Xuyến lại xé ra thành 4 câu với nhịp 3/4 để khắc họa 2 con người với 2 số phận đối lập nhau hoàn toàn: một người thì: "Tao xa lạ / Cõi trần đày đọa", còn người kia là: "Mày xa hoa / Tiên cảnh phiêu bồng.. ". Giọng "Tao" ấm ức, chán nản, có phần ghen tỵ với "Mày".
Rồi đến những câu cuối của bài thơ:
"Ừ!
Cạn nhé
Mày ơi
Cạn nhé
Ừ!
Nhấp môi
Mai
Mỗi ngả
Mỗi thằng..."
Ðặng Xuân Xuyến lại xé tiếp 2 câu thơ gồm 15 chữ thành 9 câu với cách ngắt nhịp: 1/ 2/ 2/ 2/ 1/ 2/ 1/ 2/ 2 khiến người đọc liên tưởng đến sự nghẹn lời trước lúc chia tay của đôi bạn thân.
Ðiều lạ ở bài thơ này là suốt thời gian dài đằng đẵng ngồi đối tửu cùng nhau nhưng người đọc chỉ nghe thấy mỗi danh xưng "Tao" nói chuyện, mỗi danh xưng "Tao" tự biên tự diễn còn danh xưng "Mày" chỉ im lặng ngồi nghe như một chiếc bóng. Như vậy bữa rượu 2 người thực chất chỉ là bữa rượu một ngườỉ! Ngạc nhiên thì phải tìm câu trả lời. Và câu trả lời là dòng chua "Tặng ?thằng bạn? đối tửu trong mơ" được Ðặng Xuân Xuyến đặt ở ngay đầu bài thơ. Thì ra là anh đang tâm sự với chính mình, đang đối tửu với chính bản ngã thật của con người mình: "Tao" là cuộc sống thực anh phải chịu đựng còn "Mày" là bản ngã của anh, là tâm hồn cốt cách của Ðặng Xuân Xuyến.
Những người tiếp xúc nhiều với Ðặng Xuân Xuyến, hiểu rõ anh đã 2 lần bị vỡ nợ vì tin người và cũng vì tin người mà anh bị nhiều thân tín phản bội, thì khi đọc bài thơ "Tiệc rượu trong mơ" sẽ dễ dàng hiểu ra Ðặng Xuân Xuyến đang chua chát chuốc rượu với bản ngã của mình!
Ngày đầu Ðông năm Canh Tý
****
*
VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN
*
Thơ của Trần Mai Ngân là thơ của nỗi lòng. Hình như, chị mượn thơ chỉ để ghi lại Nhật Ký Nỗi Lòng nên thơ của chị gần gũi, dễ đi vào lòng người bởi đọc thơ chị. người đọc dễ ?cảm?, dễ nhớ. Chị viết nhanh để ghi lại những cảm xúc thật của mình nên những câu thơ của chị rõ là của chị, không chịu ảnh hưởng cúa ai, cứ nhẹ nhàng đằm thắm, nhẹ nhàng chịu đựng, nhẹ nhàng hy sinh (có lẽ) như chính con người của chị.
Ðọc những câu thơ:
- ?Tôi đi nhặt lấy phù du
Trần gian một cõi mịt mù chơi vơi
Tôi tìm trong chiếc lá rơi
Phận người với cả một đời hư haỏ
(Phù Du)
- Ngồi buồn xòa ngón tay hao
Ðã đan trong gió đã nhòa trong mưa
Gần xa cũng đã từng chưa
Ngón tay đeo nhẫn như vừa chơi vơi.
(Ngồi Buồn Bấm Ðốt Ngón Tay)
- Gió chiều, chân vội bước qua
Chỗ cười, chỗ đứng đã là ngày xưa
Mười Hai trời chẳng thôi mưa
Tiễn Thu hay tiễn tôi vừa hôm nay!?
(Tiễn Thu 2)
người đọc thấy trân quý cuộc đời hơn dù những câu thơ ấy viết về sự cô đơn, về nỗi xót xa vì những dang dở chuyện tình, bởi thơ ấy không hề bi lụy, tiêu cực mà chỉ nhẹ nhàng dâng kín nỗi buồn, rồi nhẹ nhàng buông bỏ để người thơ trở về với những gì là của mình, thuộc về mình.
Tôi thích thơ chị, có lẽ cũng từ những câu thơ hay và tinh tế như thế.
Hôm nay, đưa thơ chị lên trang blog Ðặng Xuân Xuyến, không hiểu lý do gì mà 3 lần tôi lập cập làm hỏng, cứ phải dàn trang lại. Vì đặc thù riêng (một phần do thiết kế) nên thời gian dành cho việc đưa bài lên trang blog Ðặng Xuân Xuyến thường tốn khá nhiều nên tôi bực, định xóa hẳn bài nhưng tiếc công sức đã bỏ ra nên nán làm lại, vì thế mà tôi đọc kỹ bài thơ GIẬN của chị. Tôi bật cười với suy nghĩ: Thảo nào tên bài thơ là Giận!
Và cặm cụi ngồi gõ đôi dòng về Giận và cả về thơ của chị:
GIẬN...
.
Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa
Mà em luôn nói dối
Không saọ..em ổn mà!
.
Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau
.
Thêm một lần... lần nữa
Có chắc còn lần sau
Ngày mỗi ngày hờ hững
Nên tình đành xa mau...
.
Canberra trắng màu
Mây trôi xa xôi quá
Em nhủ lòng quên đi
Chuyện đôi ta ...còn gì?
*
Canberra, 25 tháng 08.2018
TRẦN MAI NGÂN
Vâng. Thơ Trần Mai Ngân là thế. Cứ thẳng tuột với những suy nghĩ của mình, chẳng cần chọn lựa câu chữ bóng bảy, chẳng cần rào dậu chắn be. Sự thẳng tuột ấy chỉ là chị tự nói với lòng mình, tự lẩm bẩm với nỗi buồn đang xâm kín lòng mình, sự nhẹ nhàng ấy rất phụ nữ Miền Tây:
Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa
Biết là giận dỗi là căn nguyên của sự ?cách xả nhưng chị không giãi bày, không phân tỏ mà chỉ âm thầm chịu đựng, âm thầm để níu giữ:
Mà em luôn nói dối
Không sao... em ổn mà.
Câu: ?Không sao... em ổn mà!? nghe như tiếng nấc đang được chị cố ghìm lại.
Chị tiếp tục thật thà với nỗi ấm ức đầy vơi của mình, bằng những câu không thể đời thường hơn, không thể thật hơn, cứ như chị bê nguyên xi nỗi ấm ức, hờn tủi của chị bằng những câu nói thường nhật trong cuộc sống vào thơ mà chẳng cần cầu kỳ gọt rũa, chẳng cần chọn lựa kỹ câu từ. Vì thế mà chuyện của chị, thơ của chị thật lắm, đời và dễ chạm vào lòng người:
Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau
Biết là sức chịu đựng của con người có giới hạn nên khi đối diện với lòng mình, chị lắng hỏi lòng mình, và cũng là tự nhủ với lòng mình: "Thêm một lần... lần nữa/ Có chắc còn lần sau". Biết sự nhường nhịn ấy, cam chịu ấy rồi cũng sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp, nhưng chị lại buông xuôi, bất lực, tiếp tục cam chịu ?thêm một lần?, rồi lần nữa, ?lần nữả... để chấp nhận sự đổ vỡ, chia ly: ?Ngày mỗi ngày hờ hững/ Nên tình đành xa maụ..?, thì thật là một bi kịch.
Nhẫn nhịn và bất lực trước cuộc tình sắp tan vỡ là tư tưởng yếm thế của một phụ nữ cam chịu xuyên suốt bài thơ.
Ðọc bài thơ, không thấy hình bóng ai ngoài hình bóng chị, được mặc định bởi nhân vật "em" đang thủ thỉ kể chuyện tình buồn của mình. Cũng không biết căn nguyên những lần giận dỗi từ đâu, sự giận dỗi ở mức nào mà chỉ thấy hình ảnh nhẫn nhịn, cam chịu của chị, với những tâm sự của riêng chị, cũng rất chung chung, mơ hồ, khiến người đọc dù mến thương, cảm thông với nhân vật "em", vẫn buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng trách cứ: "tại anh tại ả, tại cả đôi đường.".
Dù thế, thì "Giận" vẫn là bài thơ nhiều cảm xúc, cuốn hút người đọc bởi sự chân thành trong từng câu chữ của người viết.
Vâng! Thơ của Trần Mai Ngân là thế, là thơ của nỗi lòng, là tấm gương phản chiếu chân thực cuộc sống mà nữ sĩ Trần Mai Ngân đã trải qua, đã cảm nhận và đối diện.
Tôi thích những câu thơ buồn nhẹ nhàng nhưng lại rất sâu, rất thấm, kiểu:
Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã rời xa không trở lại
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi.
(Khắc Vào Gió)
Nhưng tôi mong lắm được đón đọc những bài thơ tươi rói nụ cười, những niềm tin rạng ngời về sự vẹn tròn, đủ đầy của tình yêu chung thủy như mái ấm gia đình mà chị đang có, về những hạnh phúc lứa đôi mà tôi thấy đã có nhưng chưa nhiều trong thơ của chị.
Hà Nội, 27 tháng 09.2018
****
Ngày mùa đến nhà nông bận rộn
Lội mưa dầm, cào trộn đất lên
Ruộng khô thấm nước nhão nền
Cày bừa, trâu dẫm tạo nên xốp mềm
*
Gieo giống tốt tăng thêm lợi nhuận
Mạ non chờ mưa thuận gió hòa
Vươn thành nhánh lúa mượt mà
Oằn sai hạt chín, cửa nhà ấm no
*
Vui xuân tết không lo sa sút
Dựng cây nêu cao vút giữa sân
Dân làng hoan hỉ ân cần
Treo lì xì đỏ chờ lân xông nhà
Người dân sống ở thành phố, nhà nhà san sát kề vách nhau. Với khoảng sân eo hẹp nho nhỏ nên ít người chú tâm đến một phong tục tập quán rất quen thuộc ở miền quê. Vào ngày hai mươi ba Tết, gia chủ chặt cây tre hay cây trúc cao thẳng ngọn, treo lủng lẳng vài món cần thiết để đánh đuổi tà ma. Từ ngày này, tất cả các Táo Quân đều rủ nhau về trời, làm bổn phận trình sớ, ghi chép tình hình biến động trong nhân gian cùng Ngọc Hoàng.
Như chúng ta đều biết, hầu hết những căn nhà miệt vườn đều có đất bao quanh kha khá rộng. Nhà ngoại tôi cũng có khoảng đất trống ngay trước mặt tiền rất thoáng mát, nằm bên cạnh mấy cái ao nuôi cá. Chung quanh là hàng dừa được trồng, chạy dọc theo bờ đất, ngăn cách mấy cái ao này.
Nhắc nhớ tới mái tranh đơn sơ, hay là căn nhà chắc nịch xây tường xi măng, vững vàng với mái ngói đỏ, cho tôi mơ về góc khuất xa xưa. Sắc nét hiền hòa tạo vẽ hình ảnh mộc mạc, cho ta chiêm ngưỡng bức tranh hương đồng cỏ nội. Ðây là nỗi nhớ, là kỷ niệm in đậm tình quê.
Không khí tết Nguyên Ðán rộn rã về với người Việt Nam. Cho dù sống đời viễn xứ, nỗi nhớ nhung ở một góc trời quê mẹ bên kia bờ đại dương, không làm sao bôi xóa hình ảnh tôn nghiêm trong tâm khảm chúng ta. Nhất là ngày tết với bao phong tục cổ truyền, là dấu ấn chưa bao giờ phôi phai trong ký ức bé nhỏ của tôi.
Từ thuở ấu thơ cho đến những năm, trước khi tôi bước chân xuống ghe cây vượt biển, xa rời cái nôi chào đời. Tôi vẫn về thăm nhà ngoại mỗi khi tết đến. Ngoại khuất bóng từ lâu, nhưng ba ngày tết thiêng liêng, gia đình Cậu Mợ Út vẫn còn duy trì cúng kiến theo lối xưa. Hiện tiền, cả hai ông bà cũng đã quy tiên.
· Lư hương được lau chùi bóng láng trên bàn thờ tổ tiên. Mâm ngũ quả và hộp trà thơm với màu sắc may mắn.
· Trên bàn thiên ngay cửa chính ra vào nhà, lúc nào cũng có bình hoa vạn thọ với trái dừa xiêm tươi tắn. Lư nhang nho nhỏ với làn khói quyện bay theo từng cơn gió xuân êm đềm.
Cây nêu suôn thẳng được vươn cao giữa sân vào ngày hai mươi ba tháng chạp âm lịch. Trên đỉnh chóp cây nêu treo toòng teng vài thứ lỉnh kỉnh. Làn gió xuân đồng quê nhè nhẹ bay qua, tiếng kêu leng keng như tiếng phong linh xì xào. Tôi biết chắc chắn có gói tiền lì xì, chờ cho ông lân nhảy múa tung trời.
Sau đó, hai ba cái lưng rắn chắc, khỏe mạnh chồng lớp lên nhau, giúp làm cầu thang cao hơn. Nhờ mấy cái lưng gồng cứng, ông Lân mới dễ dàng, có thể leo lên cây nêu cao hơn. Từ đó, ông lân với tay, bắt chụp gói tiền ở chót vót đỉnh ngọn cây tre phất phơ.
Trên đây chỉ là sự hiểu biết chút xíu nông cạn của tôi mà thôi. Hy vọng quý anh chị lớn, hiểu biết, có kinh nghiệm nhiều hơn tôi. Tục lệ dựng cây nêu tin tưởng vào việc trừ tà. Khi ông Táo bay về thiên cung, thì bếp lò bỏ ngỏ. Ma quỷ có thể xâm nhập vào phá rối nhà cửa. Cây nêu sẽ ngăn chặn điều xấu.
Mồng bảy thì nhà nhà đều hạ cây nêu coi như hết tết.
Gói lì xì này là tiền thưởng cho mấy người chịu khó trổ tài, góp vui cho gia chủ vào ba ngày xuân. Bất cứ nụ cười nào cũng mang niềm vui, hoan hỉ tài lộc, xông nhà năm mới về.
JAN 2025
Nguyệt San Giao Muà xin cám ơn những thân hữu đã dóng góp bài vở cho Nguyệt San Giao Muà số 269 . Một số bài khác sẽ được đăng dần vào số tớị Mong mỏi sẽ nhận được những sáng tác của các bạn bốn phương để cho Nguyệt San Giao Muà thêm phần hương sắc trong tương laị
2) Ðể rút ra danh sách của NSGM (unsubscribe),
xin gửi email về GiaoMua@hotmail.com
3. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
4. Mọi bài vở, đóng góp, xin gửi về:
GiaoMua@hotmail.com
Nguyệt San Giao Muà
Homepage: http://www.GiaoMuạcom
Thể lệ gửi bài cho Nguyệt San Giao Muà:
Mong bạn gửi Bài cho GM theo cách này là tốt nhất :
1. Dùng mẫu chữ Vietnet (VIQR) hay Unicode
2. Viết Hoa chữ đầu của bài và bút hiệụ Ví dụ: Giọt Mưa Trên Lácủa NS Phạm Duy
3. Gửi bài ngay trong email (không kèm file), để cho BBT khỏi mất công download xuống để đọc
4. Gửi tất cả các bài trong 1 tháng 1 lần trong1 email, nếu tiện.
5. Bài vở xin gửi đến trước ngày 25 mỗi tháng
6. Mọi chi tiết, thể lệ, thắc mắc, xin gửi về: GiaoMua@hotmail.com
Cám ơn bạn rất nhiều, vì nhân sự có hạn, BBT không thể ngồi đánh máy lại từng đề bài hay bút hiệụ
P.O . Box 378
Merrifield, Virginia 22116
USA
Trang Nhà